Chương 10
Học sinh đã bắt đầu khai giảng, chỉ còn có một tháng nữa là đến quốc khánh . Dạo này, cứ cuối tuần là Trương Hoa lại đến các siêu thị điện máy, các cửa hàng đồ điện lớn. Anh muốn thông qua những dịp cuối tuần, khi mà lưu lượng người đến đây tương đối đông để quan sát những biến đổi nho nhỏ giữa lưu lượng người và nguyên nhân tiêu thụ có thể xảy ra, ví dụ như: thời gian có lưu lượng người đến đông nhất, họ thường vào từ cửa nào, họ thường vào từ cửa nào, thói quen sau khi vào thường rẽ vào các gian hàng nào? Nguyên nhân khuyến mãi chủ yếu của các thương hiệu lớn là gì…
Cuối tuần, Trương Hoa đang vừa từ một siêu thị điện máy sang một khu thương mại tổng hợp thì bắt gặp Trần Dĩnh bước vào đại sảnh. Lúc này Trần Dĩnh đang vừa đi vừa nói cười với một cô gái ở trên cầu thang cuốn trên tầng hai.
Trương Hoa chưa từng gặp Lưu Huệ Anh, nhưng anh đoán được đây chính là người bạn học cấp ba của Trần Dĩnh. Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Dĩnh, trong đầu Trương Hoa nghĩ đến rất nhiều vấn đề, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? Có phải quay lại đây để đi làm tiếp hay không? Hay chỉ đơn thuần quay lại để gặp bạn học? Bố mẹ anh và Nhã Vận có biết cô đã quay lại không? Nếu như họ biết tại sao không nói gì với anh?
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, anh vô thức đi theo hai người. Trần Dĩnh và bạn cô đi qua tầng nào cũng dừng lại một lát>
Cuối cùng hai người họ đi qua tầng năm, nơi bán quần áo, đồ dùng trẻ con, và ở trong đó mấy tiếng đồng hồ.
2.
Suốt cả buổi chiều, Trương Hoa không đi đến tầng bán sản phẩm của mình, anh chỉ chú ý đến thời gian. Khoảng hai giờ chiều, Trần Dĩnh và bạn học đi lên tầng năm chỗ bán đồ dùng trẻ em, đến khoảng bốn rưỡi thì rời khỏi đó, chỉ có điều chẳng mua cái gì cả.
Sau khi ra ngoài, khoảng năm giờ thì hai người vào một hàng ăn, khoảng hơn một tiếng sau thì đi ra, đi bộ đến bến xe buýt. Nhưng cả hai không ngồi cùng một chuyến xe, Trần Dĩnh đi lên chuyến xe đi theo hướng về nhà bố mẹ anh.
Trương Hoa thầm nghĩ, chẳng nhẽ Trần Dĩnh quay lại đi làm tiếp và còn ở trong nhà anh? Rồi Trương Hoa lại nghĩ, thế tại sao bố mẹ không nói cho anh biết? Chẳng nhẽ sợ anh đuổi Trần Dĩnh đi? Lúc này Trương Hoa mới phát hiện kể từ lúc gây ra mâu thuẫn với bố mẹ đến giờ, đã lâu lắm rồi anh chưa về nhà, cũng không liên lạc với bố mẹ.
Tự nhiên trong lòng Trương Hoa lại thấy vui vui mà chẳng hiểu vì sao. Thực ra, tối nào anh cũng nghĩ không biết Trần Dĩnh dạo này thế nào? Mặc dù hoài nghi đứa bé trong bụng cô không phải là của mình, nhưng cũng có thể nó chính là con anh. Hôm ấy, trong lúc quá giận dữ và kích động, anh đã đuổi Trần Dĩnh về nhà cô, sau đó trong lòng anh luôn thấy nhức nhối.
Lúc này anh nghĩ, một khi Trần Dĩnh đã quay lại đây làm việc, lại ở trong nhà bố mẹ anh, điều đó chứng tỏ sau khi li hôn, Trần Dĩnh không hề liên lạc với Lục Đào, đứa bé ấy chắc chắn là con của anh. Nghĩ như vậy, anh lại thấy có thể tha thứ cho việc bố mẹ và Trần Dĩnh không nói với anh về chuyện này.
3.
Đang nhìn theo Trần Dĩnh và bạn cô rời đi thì Cổ Vân Vân gọi điện đến, bảo anh qua ăn cơm. Trương Hoa bảo Cổ Vân Vân mình đang có chuyện, tối nay không đi cùng cô được.
Đối với Cổ Vân Vân, Trương Hoa có một thứ tình cảm khó mà diễn tả được. Khi anh biết Cổ Vân Vân với mình là lần đầu tiên, anh cảm thấy áy náy, đồng thời cũng thay đổi cách nhìn nhậnCổ Vân Vân, ít nhất anh cảm thấy Cổ Vân Vân không phải loại con gái dễ dãi, tùy tiện.
Nhưng lần ấy anh quan hệ với Cổ Vân Vân trong tình trạng say khướt, chẳng có chút kí ức rõ ràng nào. Chính bởi điểm này, tình cảm của anh với Cổ Vân Vân càng khó có sự tiến triển.
Gần đây Cổ Vân Vân thường xuyên bảo anh đến nhà cô ăn cơm nhưng Trương Hoa đều từ chối. Anh biết nếu như đi đồng nghĩa với điều gì. Còn nữa, Cổ Vân Vân nhiều khi đưa anh về nhà còn bám theo anh lên nhà, ở lại rất khuya. Trương Hoa hiểu rõ những gì Cổ Vân Vân đang nghĩ, nhưng cuối cùng đều nghĩ cách để bảo cô về.
Sau khi từ chối Cổ Vân Vân, anh không vào khu thương mại nữa mà về thẳng nhà. Buổi tối, anh tự làm vài món và mua hai chai bia. Dạo này nếu không ra ngoài ăn đồ ăn nhanh một mình thì cũng đi ăn với Cổ Vân Vân, lâu lắm rồi không động tay nấu nướng.
Bật ti vi lên, vừa uống bia vừa xem ti vi, Trương Hoa bỗng cảm thấy dường như mình đang trở lại gian đoạn trước khi li hôn. Trần Dĩnh thích vừa ăn vừa xem ti vi, còn anh thì ngồi bên cạnh uống bia, ngắm cô chăm chú dõi mắt vào màn hình ti vi. Có lần Trần Dĩnh bê bát cơm, ngồi bất động rất lâu, nhìn kĩ anh mới thấy hóa ra cô đang khóc vì một bộ phim buồn trên ti vi, Vì chuyện này mà Trương Hoa đã cười cô rất nhiều lần.
4.
Trương Hoa ăn xong, dọn dẹp bếp núc, ngồi xuống ghế xem ti vi. Mắt mặc dù chăm chú nhìn lên màn hình nhưng đầu óc lại nghĩ đi đâu đâu. Bản thân anh luôn thích một cuộc sống bình dị và đơn giản, hồi đầu sống với Trần Dĩnh, gần như tối nào anh cũng ở nhà, cũng chẳng có hoạt động vui chơi giải trí nào, hết giờ làm là về nhà nấu cơm, ăn cơm, xem ti vi, thỉnh thoảng chơi điện tử trên máy tính, còn Trần Dĩnh thì tiếp tục xem ti vi. Anh cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt, rất bình yên và thanh thản.
Cuối tuần, cả hai cùng dọn dẹp phòng ốc, sau đó đi siêu thị gần đấy mua đồ, thỉnh thoảng đi hiệu sách. Trần Dĩnh nói mua vài cuốn về đọc nhưng Trương Hoa phát hiện ra sách của cô ngày một nhiều nhưng cô chẳng hề động đến. Hỏi cô vì sao mua sách mà không đọc, cô bảo để đó đọc dần. Trương Hoa cười bảo trừ phi trong nhà không có ti vi, hoặc đài truyền hình không phát mấy bộ phim tình cảm, thần tượng thì có lẽ cô mới có thời gian đọc sách.
Nhưng một câu nói của mẹ đã khiến Trương Hoa chìm vào mớ suy nghĩ rối bời. Mẹ anh nói trong điện thoại: “Con ít gọi về nhà cũng được, nhưng có thời gian thì gọi điện cho cái Dĩnh đi, hỏi xem tình hình gia đình nó thế nào, dù gì đứa bé cũng là con của con!”
5.
Câu nói này của mẹ đã gây cho Trương Hoa một cú sốc lớn, đồng thời cũng khiến cho một chút ít kí ức ấm áp mà anh vừa dựng lên lúc trước lại tan tành ngay tức khắc.
Anh đang nghĩ, Trần Dĩnh quay lại mà không nói với anh hay người nhà, có khi nào cô sẽ liên lạc với Lục Đào không? Lúc này trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Lục Đào xoa đầu cô ở trong quán cà phê. Nếu Trần Dĩnh không liên lạc với anh và gia đình mà liên lạc với Lục Đào; vậy thì đứa bé có phải con của Lục Đào không?
Hơn nữa bộ dạng cô ấy lúc chiều đi chơi với bạn chẳng thấy có chút bi lụy nào, hơn nữa sao chia tay với bạn học sớm thế? Sao buổi tối không đi với bạn? Chẳng nhẽ tối cô ấy còn đi đâu nữa?
Những “nghi kị”, “suy đoán” mãi mãi là căn bệnh lớn nhất của loài người, là khúc rẽ trong đời người, đặc biệt là giữa vợ chồng, người thân, bạn bè… nó chính là cái “nhọt độc” phá hoại tình cảm đôi bên.
Chân tướng chỉ có một, nhưng “suy đoán”, “nghi kị” có thể khiến cho chân tướng biến thành hai, ba… thậm chí là vô số. Vì vậy nói chuyện chân thành là cách tốt nhất. Đáng tiếc là hiện giờ Trần Dĩnh và Trương Hoa đều không biết những điều này. Trương Hoa thà tin vào những “phán đoán” của bản thân chứ không muốn đi tìm hiểu rõ ngọn ngành. Còn Trần Dĩnh thì hoàn toàn không hay biết về những “nghi kị” và “suy đoán” của Trương Hoa.
6.
Giá như hồi đầu Lục Đào và Trần Dĩnh không chọn khách sạn nơi Lí Dương Uy làm việc, giá như Trương Hoa không nhìn thấy Trần Dĩnh và Lục Đào ở trong quán cà phê, giá như Trần Dĩnh quay lại và liên lạc với bố mẹ Trương Hoa, giá như Trương Hoa chịu tìm gặp Trần Dĩnh nói chuyện một lần, có thể cuộc đời của cả hai đã khác.
Đáng tiếc, trong cuộc đời không có cái gọi là “giá như”, vì vậy mới có những sai lầm và tiếc nuối. Lúc này tâm trạng của Trương Hoa đã dần chuyển từ ấm áp sang phẫn nộ, thậm chí có phần còn bảo thủ.
Lúc ăn cơm, anh thậm chí đã cân nhắc đến chuyện có nên từ bỏ công việc ở đây không, bởi vì đây không phải là công việc anh thích. Hơn nữa, nếu rời khỏi công ty điện tử Triết Đông sẽ có thể duy trì khoảng cách nhất định với Cổ Vân Vân. Anh luôn nghĩ rằng mình và Cổ Vân Vân ở hai thế giới khác nhau, hoàn cảnh xuất thân đã quyết định tương lai của cả hai khó mà nằm trên một đường thẳng, điều đó khiến cho không chỉ giữa anh và Cổ Vân Vân có khoảng cách mà giữa hai gia đình cũng có sự chênh lệch. Anh không thể tưởng tượng, những người mộc mạc, bình dị như bố mẹ mình khi gặp bố mẹ Cổ Vân Vân sẽ như thế nào.
Nhưng lúc này, quyết tâm duy nhất của anh chỉ có một, đó chính là làm sao để đánh đổ công ty điện tử Kinh Thao, làm sao để hất ngã Lục Đào.
Cũng chính lúc đó, Trần Dĩnh nằm trên giường, nhớ lại những bộ quần áo xinh xắn và những món đồ chơi dành cho trẻ sơ sinh cô nhìn thấy lúc chiều, bất giác đưa tay lên xoa xoa cái bụng chưa mấy thay đổi của mình, thầm nghĩ: Nếu nó nhanh to lên thì tốt biết mấy, như thế cô có thể đi chuẩn bị quần áo và đồ chơi cho con rồi! Rồi Trần Dĩnh lại nghĩ, không biết là con trai hay con gái, trước đây cô đã quên không hỏi Trương Hoa thích con trai hay con gái.
7.
Trương Hoa bắt đầu kế hoạch hành động, trải qua một thời gian quan sát thực tiễn, anh phát hiện bài của nhân viên kinh doanh đeo bám khách. Khách hàng vừa bước vào, nhân viên đã tỏ ra vô cùng nhiệt tình, lập tức bám lấy khách, liên tục giới thiệu sản phẩm.
Trương Hoa tiến hành phân tích từ góc độ của khách hàng, thấy rằng điều này sẽ khiến cho khách hàng này sinh tâm lí khó chịu. Vì vậy anh yêu cầu các nhân viên kinh doanh nhiệt tình nhưng không thái quá. Khách hàng bước chân vào cửa nhất định phải cúi chào, nếu như đang bận gì đó, có thể tạm gác việc đó lại, đứng ở một khoảng cách nhất định để quan sát khách hàng, nếu như khách hàng dừng lại ở bên một sản phẩm nào đó khoảng năm giây trở lên, lập tức đi đến chỗ khách, giới thiệu cho họ về sản phẩm, nhưng không được khiến cho khách hàng cảm thấy bị buộc mua hàng.
Đương nhiên đây chỉ là một điểm trong kế hoạch. Cuối cùng thì Trương Hoa cũng tìm lại được hứng thú với việc kinh doanh thời còn học đại học, bắt đầu dày công nghiên cứu cách thức kinh doanh, đồng thời anh đích thân đi thị sát thị trường để nắm thực tiễn. Phương thức kinh doanh của Trương Hoa quả thực đã thúc đẩy được doanh số bán hàng, điều này khiến cho các nhân viên kinh doanh phải kính phục anh, đồng thời rất coi trọng việc đào tạo tổ chức của anh.
Cứ như vậy, Trương Hoa đã trở thành một giáo viên đào tạo nghiệp vụ của công ty trong thời gian gần đây, các giáo viên cũ cũng bị ảnh hưởng bởi sự nhiệt tình của anh, dần dần tìm lại được tình yêu và nhiệt huyết với nghề.
8.
Bên cạnh đó, Trương Hoa cũng tiến hành một loạt những thay đổi khác. Để kích thích sự nhiệt tình của nhân viên kinh doanh, anh cho tiến hành kế hoạch sát hạch phân cấp để xem xét khen thưởng, bán được càng nhiều hàng thì tỉ lệ hoa hồng càng cao, điều này khiến cho các nhân viên kinh doanh luôn phải nghĩ cách làm sao để tiêu thụ được nhiều hơn, doanh thu thấp hơn vài nghìn nhưng tỉ lệ phần trăm hoa hồng lại cách biệt rất lớn. Mà khi đã đạt được cấp bậc này rồi, người ta lại muốn vươn lên cấp bậc cao hơn.
Với tư cách là trợ lí tổng giám đốc, Trương Hoa vốn dĩ không nên trực tiếp can thiệp vào công việc kinh doanh của giám đốc các cửa hàng trong trung tâm, nhưng Trương Hoa đã gặp riêng anh ta để nói chuyện nhiều lần, nói rằng công ty chủ yếu là muốn hỗ trợ công việc của anh, hơn nữa những thành quả này đều là của anh, chẳng có ai tranh giành hết.
Thậm chí, Trương Hoa còn nói đùa rằng: khi nào được thưởng lớn nhớ mời tôi đi ăn cơm đấy! Giám đốc các cửa hàng là Ngô Phong Hải, lớn hơn Trương Hoa mấy tuổi nhưng cũng rất trẻ trung đến ba mươi, tính cách thẳng thắn, cởi mở, thích uống rượu, hút thuốc. Gần đây, nhờ các phương án kinh doanh của Trương Hoa mà lượng tiêu thụ tăng vọt so với cùng kì khiến Ngô Phong Hải vô cùng cảm kích Trương Hoa, luôn miệng nói: “Không thành vấn đề, đến lúc ấy nhất định sẽ mời cậu đi uống rượu!”
Hàng loạt hoạt động của công ty điện tử Triết Đông trước kì quốc khánh đã thu hút sự chú ý của công ty điện tử Kinh Thao.
Giám đốc quản lí các cửa hàng ở trung tâm thành phố của công ty điện tử Kinh Thao đã báo cáo tường tận những thay đổi gần đây của công ty điện tử Triết Đông với Lục Đào và anh ta cũng không quên nói với Lục Đào rằng: “Tất cả những hoạt động này đều là do trợ lí của tổng giám đốc bên công ty điện tử Triết Đông trực tiếp quản lí!”
- Anh ta tên gì? - Lục Đào hỏi.
- Anh ta tên Trương Hoa ạ! - Người kia đáp.