Chương 13

Sự biến đổi tâm lý của con người vô cùng tinh tế và khó nắm bắt. Trần Dĩnh trước đây thích những người đàn ông mạnh mẽ, ngang ngược, giỏi giang. Trong mắt cô, những chàng trai trẻ đều là những cậu bé ấu trĩ, trẻ con, mãi mãi không thể sánh bằng những người đàn ông trưởng thành.


Nếu là một năm trước, hoặc mấy tháng trước, để Trần Dĩnh nhìn thấy bộ dạng này của Trương Hoa, chắc chắn cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường. Nhưng bây giờ đã không còn là mấy tháng trước, khi tình cảm đột nhiên thay đổi, một hành vi hay thói quen nào đó trước đây có thể là một nhược điểm rất lớn của anh ta, giờ trong mắt cô lại trở thành một ưu điểm.


2.


Vì vậy lúc này, nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của Trương Hoa cùng với bát mì ăn dở trên bàn, Trần Dĩnh chỉ thấy đau xót trong lòng, cô không thể ngờ một Trương Hoa ưa gọn gàng sạch sẽ, thậm chí một Trương Hoa kiêu hãnh của trước đây cũng có lúc thẫn thờ như thế này. Cô rất muốn chạy đến ôm chầm lấy anh, an ủi anh.


Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm nén bản thân, chỉ đứng ngây ra đó, nhất thời không biết mở miệng thế nào. Hai người cứ đứng như vậy nhìn nhau rất lâu. Cuối cùng, Trương Hoa cũng phá tan bầu không khí yên lặng ấy: “Sao em lại đến đây?”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Em đến thăm anh!”


“Nhìn bộ dạng này của anh, em thấy giờ em vào nhà có thích hợp không?”


available on google playdownload on app store


Trần Dĩnh không đoái hoài đến những lời Trương Hoa nói mà đi thẳng vào trong, sau đó thu dọn bát mì dang dở trên bàn cùng với những đầu mẩu thuốc lá rơi vãi dưới đất. Vừa thu dọn cô vừa nói: “Anh mau đi tắm đi, sau đó cạo sạch râu, tí nữa chúng ta ra ngoài ăn!”


Trương Hoa đứng ngây ra trước cửa, Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nhìn anh, nói: “Mau lên, còn đứng đấy làm gì?”
Trương Hoa đang nghĩ tại sao Trần Dĩnh lại đến? Tại sao lại đến đúng vào lúc mình trong bộ dạng thê thảm này?


Nếu như lúc này Trương Hoa ngoan ngoãn đi tắm và cạo râu, hoặc Trương Hoa hỏi Trần Dĩnh tại sao lại đến đây, Trần Dĩnh trả lời hôm nay nghỉ Quốc khánh nên đột nhiên muốn đến thăm anh, vậy thì chỉ nhiều nhất là nửa tiếng sau, hai người rất có thể đang ăn cơm ở một quán ăn nhỏ bên ngoài.


Nếu như diễn biến tốt, hai người sẽ tháo gỡ được những vướng mắc, vậy thì kết cục của câu chuyện này sẽ khác, có thể Trương Hoa sẽ lập tức rời khỏi công ty điện tử Triết Đông, quay lại với cuộc sống trước đây.
3.


Nhưng câu chuyện không phát triển như tưởng tượng của chúng ta, Trương Hoa lại gần Trần Dĩnh: “Sao hôm nay em lại đến đây?”
Trần Dĩnh vừa bỏ rác vào trong thùng, vừa nói: “Nghe nói tình hình tiêu thụ của bọn anh hai ngày nay không được tốt, em lo lắng cho anh nên đến thăm anh!”


Câu nói này của Trần Dĩnh rất bình thường, thậm chí còn thể hiện sự quan tâm đến Trương Hoa, nhưng trong suy nghĩ của Trương Hoa, câu nói này có quá nhiều nghi vấn: Sao cô ấy lại biết lượng tiêu thụ của bọn anh không tốt? Công ty trước đây của anh không phải là công ty kinh doanh, nói như vậy có nghĩa cô đã biết anh đang làm việc ở công ty Triết Đông. Chuyện anh đến làm việc ở công ty Triết Đông ngay đến bố mẹ anh anh còn chưa nói, chỉ có mấy người bạn học biết, sao cô lại biết?


Trong đầu Trương Hoa lại nảy sinh một suy nghĩ không hay, chẳng nhẽ là Lục Đào nói với cô? Lúc này Trương Hoa không thể nghĩ ra được bất cứ ai khác.


Trần Dĩnh thấy anh vẫn trầm ngâm, tưởng rằng mình nhắc đến chuyện ấy khiến anh lại đắm mình trong cảm giác cô đơn và thất bại, cô liền lại gần anh, khẽ an ủi: “Anh vốn dĩ không thích hợp với việc cạnh tranh trên thương trường, tính cách của anh quá lương thiện, huống hồ Lục Đào…”


Trần Dĩnh vốn định nói Lục Đào quá giàu kinh nghiệm, rất có năng lực, Trương Hoa có thất bại cũng là lẽ thường, nhưng lập tức cô đã ý thức được rằng mình đã nhắc đến cái tên không nên nhắc. Cô quả là hồ đồ rồi, nhưng lời đã nói ra miệng, cũng không biết phải thu lại như thế nào…


4.


Hai từ “Lục Đào” từ miệng cô phát ra đã chọc giận Trương Hoa. Lúc này Trương Hoa hoàn toàn chắc chắn chính Lục Đào đã nói chuyện anh đến làm việc ở công ty điện tử Triết Đông cho Trần Dĩnh biết, đồng thời còn nói cho cô chuyện anh thất bại thảm hại, anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dạng đắc chí của Lục Đào lúc nói ra những chuyện này.


Trương Hoa còn xác định được một vấn đề, đó là Trần Dĩnh vẫn liên hệ với Lục Đào. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy Trần Dĩnh đến thăm anh chỉ là bởi vì đồng cảm, thậm chí có thể là thương hại, hoặc Lục Đào đã bảo cô đến để xem anh đau đớn và thê thảm đến nhường nào.


Trong khi một người đang cực kỳ chán nản, cực kỳ tự ti, chỉ một chút xíu mỉa mai cũng có thể dễ dàng chạm đến lòng tự ái của anh ta. Tâm trạng Trương Hoa lúc này là như vậy, khi Trần Dĩnh nói ra hai từ “Lục Đào”, anh cười khẩy: “Hóa ra cô đến đây là để xem bộ dạng thê thảm của tôi! Thế nào? Hài lòng rồi chứ?”


Trần Dĩnh vội vàng nói: “Không phải như thế, anh nghe em nói đã…”


Trương Hoa lớn tiếng cắt ngang lời Trần Dĩnh: “Cái gì mà không phải như thế? Tôi nói cho cô biết, Trần Dĩnh, cứ nhìn thấy bộ mặt giả bộ ngây thơ, vô tội của cô là tôi buồn nôn. Bề ngoài thì trong sáng mà trong lòng thì ɖâʍ đãng, tôi nói cho cô biết, tôi hết chịu nổi rồi!”


Trần Dĩnh khựng người, cô không thể ngờ Trương Hoa lại nói ra những lời này. Trong ấn tượng của cô, Trương Hoa không bao giờ chửi mắng người khác như thế, vì vậy cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị về mặt tâm lý để đón nhận những lời lẽ nặng nề này từ Trương Hoa.
5.


Nước mắt Trần Dĩnh bỗng chốc trào ra. Trương Hoa nhìn cô, tiếp tục lớn tiếng: “Cô đừng tỏ vẻ đáng thương nữa, tôi bị cô lừa còn ít sao? Chẳng phải cô thấy Lục Đào giỏi hay sao, mau cút đi tìm ông ta đi, không cần phải giả bộ thương hại tôi!”


Những lời này càng khiến cho Trần Dĩnh thêm kinh ngạc, cô không ngờ Trương Hoa có thể nói ra từ “cút”, chẳng nhẽ cái tên “Lục Đào” lại có sức đả kích lớn thế với anh>Trần Dĩnh rơi lệ nói: “Trương Hoa, anh không muốn nghe em giải thích sao?” Đáng tiếc là Trần Dĩnh không biết rằng cái tên Lục Đào đang khiến cho Trương Hoa cực kỳ khó chịu, đặc biệt là khi nó được phát ra từ chính miệng cô.


Trương Hoa tiếp tục gầm lên: “Tôi đã nói rồi, cô mau cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô. À phải rồi, quay về mà nói với Lục Đào, giờ muốn cười nhạo tôi e là còn hơi sớm, sớm muộn gì tôi cũng cho ông ta nếm mùi thất bại!”


Trương Hoa lạnh lùng nhìn Trần Dĩnh vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Sau đó vào phòng bật điện thoại, thu dọn cái giường bừa bộn rồi chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, cạo sạch râu, thay quần áo rồi ra ngoài ăn. Anh gọi mấy món và vài chai bia. Anh quyết tâm không thể để người khác dễ dàng khinh thường mình như vậy, nhất định phải phấn chấn lại.


Đúng lúc ấy Cổ Vân Vân gọi đến: “Cứ một lúc tôi lại gọi cho cậu, cuối cùng cậu cũng chịu mở máy rồi! Tôi lo ch.ết đi được!” Trương Hoa cười: “Không sao, tôi tự cho mình nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tôi sẽ tiếp tục đi làm!” sau đó lại đùa: “Đừng vì tôi nghỉ làm không phép một ngày mà đuổi việc tôi đấy!”


6.


Lúc này Trần Dĩnh đang đi lang thang trên đường, cô phát hiện dạo này mình thường hay khóc, chẳng nhẽ phụ nữ có thai đều thích khóc? Cô nghĩ mãi không hiểu vì sao Trương Hoa lại trở nên như thế này, trước đây mặc dù Trương Hoa thỉnh thoảng có hay nói đùa nhưng bao giờ cũng dịu dàng, hiếm khi nổi nóng, càng không biết mắng chửi ai bao giờ, hơn nữa lại cực kỳ tin tưởng bạn bè, người thân xung quanh, sao giờ anh trở nên đa nghi như vậy?


Thực ra Trần Dĩnh nên biết tất cả những chuyện đó đều do cô gây ra, khi một người bị người thân nhất của mình lừa dối, họ dễ nảy sinh nghi ngờ với tất cả mọi thứ xung quanh.


Trước đây, Trương Hoa thường cảm thấy không thể tìm đâu được một người vợ hơn Trần Dĩnh, một cô gái trong sáng, dịu dàng, rất thích hợp với vai vợ hiền mẹ tốt. Anh thực sự không thể tưởng tượng một cô gái hết giờ làm là về nhà, xem TV cũng rơi lệ như Trần Dĩnh lại lén lút quan hệ thể xác với một người đàn ông khác sau lưng anh. Kể từ đó về sau, Trương Hoa dần trở nên cực kỳ nhạy cảm, nảy sinh nghi ngờ với tất cả những gì xảy ra xung quanh anh.Cú sốc này khiến cho Trương Hoa mất đi niềm tin, thậm chí, anh từng nghĩ sẽ từ bỏ công việc này, trở lại với nếp sống cũ của mình. Nhưng tối nay, sau sự xuất hiện của Trần Dĩnh, lòng tự trọng của anh bị đả kích nghiêm trọng.


Anh có thể chịu đựng sự khinh bỉ, thương hại của bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể chịu được việc Trần Dĩnh làm như vậy với anh, huống hồ sau lưng Trần Dĩnh là gã Lục Đào kia nữa.
7.


Buổi sáng, lúc Trương Hoa đến công ty, anh cứ cảm giác ánh mắt mọi người nhìn anh có hơi khác thường, hình như tất cả mọi người đều tỏ ra khinh thường anh. Đây cũng là một kiểu tâm lý kỳ quặc của con người.


Thực ra tất cả các nhân viên công ty đều không có phản ứng thái quá đối với chuyện thất bại lần này, dù gì cũng chỉ là thất bại trong khu vực mà thôi, huống hồ trong ngành kinh doanh, hôm nay thành công, ngày mai thất bại là chuyện bình thường.


Thêm nữa, mặc dù kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ trong dịp Quốc khánh lần này đều do một tay Trương Hoa lập ra, nhưng dù sao Trương Hoa cũng là người mới của công ty, vì vậy không thể đổ hết thất bại lên đầu anh được. Huống hồ mọi người đều biết anh có mối quan hệ đặc biệt với Cổ Vân Vân, đây chẳng qua chỉ là một sự rèn luyện bản thân mà thôi.


Đặc biệt là Phùng Lâm Hàn, anh ta đã sớm nhận ra kế hoạch của Trương Hoa có vấn đề, nhưng tuyệt nhiên không nhúng tay vào, anh ta muốn dùng tổn thất lần này để cho Trương Hoa được rèn luyện bởi thực tiễn, bởi vì Phùng Lâm Hàn biết, nếu như anh nhúng tay vào, Trương Hoa mãi mãi không được nếm mùi thất bại. Dù sao thì Trương Hoa cũng là con rể của nhà họ Cổ, một lần thất bại có là gì?


Thực ra Phùng Lâm Hàn cũng có chút mục đích riêng tư, đó là Trương Hoa từ xưa đến nay hơi quá tự tin, cứ như thể khả năng của mình có thể làm tất cả mọi việc, thậm chí chẳng coi một tổng giám đốc như anh ta ra gì, qua thất bại lần này, chắc chắn Trương Hoa sẽ thận trọng hơn, cũng sẽ biết tôn trọng anh ta hơn.


8.
Suy đoán của Phùng Lâm Hàn rất chính xác. Sau lần này, Trương Hoa quả thực đã trở nên khiêm tốn hơn, không còn tranh phát biểu quan điểm của mình trong ất cả mọi việc nữa, cũng không cho rằng mọi quan điểm của mình đều chính xác. Ít nhất là anh cũng học được tác phong, nói ít làm nhiều.


Thêm nữa, Trương Hoa vẫn thường xuyên đến khu bán hàng để nói chuyện với nhân viên kinh doanh, nhưng không còn áp đặt tư tưởng của mình cho họ nữa, biến mình thành thính giả, thành bạn bè với họ, thậm chí giao lưu, học hỏi họ với tư cách là một nhân viên.


Đồng thời, lúc gặp các nhân viên bán hàng của công ty điện tử Kinh Thao hoặc của các công ty cạnh tranh khác, Trương Hoa lịch sự chào hỏi, thỉnh thoảng vẫn nói dăm câu ba điều với họ, thậm chí còn khen ngợi họ.


Một số nhân viên kinh doanh của công ty điện tử Kinh Thao và các công ty khác không biết Trương Hoa, liền hỏi nhân viên bán hàng của Triết Đông đó là ai? Một số trưởng quầy và nhân viên lâu năm của công ty Triết Đông cũng dần dần biết được mối quan hệ của Trương Hoa với Cổ Vân Vân, liền nói: “Đây là con rể tương lai của tổng giám đốc công ty chúng tôi, cũng là người nối nghiệp của ông ấy đấy!”


Điều này khiến cho nhân viên kinh doanh của các công ty khác đều ngạc nhiên, nói Trương Hoa có thân phận như vậy mà vẫn thân thiện, khiêm tốn, sau này chắc chắn sẽ tài giỏi lắm đây. Nhân viên của công ty Kinh Thao cũng nói: “Đúng thế, nhân viên bán hàng của chúng tôi cũng rất thích anh ấy, có việc gì cần hỏi cũng thích đi tìm anh ta!”


Trương Hoa sau khi thay đổi rất được lòng nhân viên, đặc biệt là các nhân viên kinh doanh, thậm chí cả những nhân viên kinh doanh của các nhãn hiệu khác.


Thực chất, trong bất cứ tập thể nào, những người có xuất thân danh giá, có năng lực, lại khiêm tốn thường rất được lòng người. Trương Hoa lần này thất bại nhưng lại vô tình gặt hái được những điều này.






Truyện liên quan