Chương 20
Tiền lương hiện nay của Trương Hoa đủ để cho anh không cần phải chen chúc trên xe buýt mỗi ngày nữa, nhưng anh vẫn giữ thói quen dậy sớm, ăn sáng ở quán nhỏ dưới tầng rồi đi bộ ra bến xe buýt.
Bến anh đứng đợi là bến đầu. Ngày nào cũng vậy, vào mỗi buổi sáng đứng chờ xe, anh đều có thể nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc. Mặc dù chưa từng nói chuyện với những người này dù chỉ một câu, nhưng Trương Hoa cảm thấy vô cùng thân thiết và anh thích cái cảm giác này.
Bởi vì là bến đầu nên hầu như ai cũng có chỗ ngồi, nhưng Trương Hoa không bao giờ ngồi, anh luôn đứng ở lối đi. Anh thích đứng để nhìn ngắm dáng vẻ tất bật của mọi người qua cửa kính xe. Hơn nữa xe đến bến thứ hai thường có rất nhiều người lên, anh nghĩ nếu mình không ngồi sẽ có thêm một chỗ ngồi cho người khác.
Từ nhiều ngày nay, Trương Hoa đã chú ý đến một cô gái, gần như ngày nào cũng đi cùng một chuyến xe với anh. Sở dĩ anh chú ý đến cô gái này chủ yếu là vì cô rất giống Trần Dĩnh, không phải vì diện mạo mà là cái thần thái toát ra cùng với vẻ điềm tĩnh, không quá chú tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh.
Hàng ngày, cô đều đem theo chút đồ ăn, một tờ báo, lên xe là ngồi xuống phía sau, vừa ăn sáng vừa đọc báo. Dường như xung quanh chẳng có gì có thể hấp dẫn được cô. Cô gái ấy xuống xe trước Trương Hoa hai bến, lúc xe đến bến cũng là lúc cô ăn hết đồ ăn sáng, gấp gọn tờ báo lại rồi xuống xe. Trương Hoa thậm chí nghĩ, tại sao ngay cả tốc độ ăn sáng hàng ngày mà cô cũng có thể căn chuẩn xác đến thế.
2.
Trương Hoa thường đến công ty rất sớm, trong khi Cổ Vân Vân chẳng bao giờ xuất hiện ở công ty trước mười giờ, gần như ngày nào cũng đến trưa mới lò dò đến công ty, đến công ty rồi liền hỏi Trương Hoa trưa nay ăn gì?
Trương Hoa nói: “Hay là hôm nay chúng ta đến một nhà ăn rất to ở gần đây đi, nghe nói rất nhiều nhân viên ở các công ty gần đây cũng đến đó, vừa sạch sẽ lại nhanh chóng”.
Lúc hai người đến, nhà ăn đã khá đông người, xếp thành hàng dài. Cổ Vân Vân nói: “Đông thế này cơ à?”
“Tôi cũng lần đầu tiên đến đây, chỉ có điều tuy phải chờ nhưng cũng nhanh lắm!” – Nói rồi liền chỉ tay vào khu đại sảnh: “Mặc dù đông người nhưng chỗ này rất rộng, còn nhiều chỗ trống lắm!”
Hai người bê đĩa thức ăn đến một bàn ở góc khá khuất, chỗ này không có nhiều người ngồi. Trương Hoa đang ăn t đột nhiên nhìn thấy cô gái hay đi cùng chuyến xe buýt với mình.
Cô gái đang ngồi trong một góc nhỏ, lặng lẽ ăn cơm, bên cạnh vẫn đặt một tờ báo, vừa ăn vừa đọc. Trương Hoa nghĩ: “Thật ghê gớm, có một tờ báo mà đọc từ lúc sáng trên xe buýt đến tận buổi trưa đến nhà ăn”. Rồi lại nghĩ: “Thói quen vừa ăn vừa đọc báo của cô gái này giống hệt như thói quen vừa ăn vừa xem tivi của Trần Dĩnh.”
“Cậu nhìn gì mà nhìn lâu thế? – Cổ Vân Vân hỏi.”
Trương Hoa khẽ cười, nói không có gì.
Cổ Vân Vân đột nhiên bí mật: “Nói cho cậu một bí mật, công việc của cậu chắc là sắp có thay đổi đấy!”
Trương Hoa ngạc nhiên hỏi: “Thay đổi gì?”
“Tôi cũng không rõ, bố tôi đã tìm Phùng Lâm Hàn, hình như nói là đừng để cậu cứ mãi quản lý những chuyện phức tạp và vụn vặt ở khu trung tâm này nữa, nên để cậu tiếp xúc nhiều hơn với khách hàng bên dưới!”
3.
Cổ Vân Vân nói không sai, buổi chiều, Phùng Lâm Hàn tìm Trương Hoa đến nói chuyện riêng. Phùng Lâm Hàn nói: “Hiện nay khu trung tâm thành phố đã rất ổn định, nhưng bên dưới có một khu vực tình trạng tiêu thụ chưa được tốt lắm, sau khi cân nhắc tôi muốn cử cậu trực tiếp quản lý khu vực này!”
Nói rồi Phùng Lâm Hàn cười hỏi: “Cậu có tự tin thay đổi được tình hình của khu vực này không?”
Trương Hoa khẽ cười, rút bao thuốc ra, mời Phùng Lâm Hàn một điếu, sau đó tự châm một điếu hút, nói: “Tôi đi lên từ bộ phận nhân sự, vì vậy tôi có một nguyên tắc, đó là tuyệt đối phục tùng sự chỉ đạo và yêu cầu của cấp trên. Chỉ có điều vẫn cần phải nói là, có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không lại là một chuyện khác. Giám đốc Phùng nên hiểu tôi chỉ là người mới trong ngành này, tôi vẫn đang ở trong quá trình học hỏi”.
Phùng Lâm Hàn cũng châm thuốc, rít một hơi rồi nói: “Học tập ở trong thực tiễn sẽ trưởng thành nhanh hơn. Cứ làm đi, đừng sợ thất bại, không có thất bại sao có kinh nghiệm để thành công!”
“Đây có phải là ý của chủ tịch không?” – Trương Hoa hỏi
Phùng Lâm Hàn cười cười nhưng không nói gì.
Về văn phòng, Cổ Vân Vân hỏi: “Chuẩn bị điều cậu đến bộ phận nào thế?”
“Đày tôi ra biên cương, nói cách khác, sau này tôi sẽ phải thường xuyên đi công tác!”
“Sao lại như vậy? Tôi còn tưởng cho cậu làm việc gì nhẹ nhàng hơn chứ? Ai dè càng bận rộn hơn, lại còn thường xuyên đi công tác nữa chứ! Lúc cậu đi công tác tôi cũng đi theo luôn, coi như đi chơi!”
“Nếu là như thế tôi e đến ngày thứ hai là bị bố cậu đuổi khỏi công ty rồi!”
4.
Chiều thứ bảy, Trần Dĩnh cứ ở nhà chờ Trương Hoa về ăn cơm. Nhã Vận nói chuyện với Trần Dĩnh nhưng tâm trí cô cứ để đâu đâu, cô muốn hỏi bố mẹ Trương Hoa là khi nào Trương Hoa về, nhưng lại ngại không dám mở miệng.
Lúc gần đến giờ ăn, Trương Hoa vẫn chưa về. Nhã Vận hỏi bố: “Anh cả khi nào mới về hả bố? Chẳng phải mẹ đã bảo thứ bảy phải về nhà ăn cơm hay sao?”
“Bố gọi điện cho nó rồi, nó đang đi công tác, nói là công ty mới phân công nhiệm vụ mới, phải đi công tác dài ngày”
Trần Dĩnh nghe xong cảm thấy trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Trương Hoa đi rồi mới thấy tình hình tiêu thụ ở khu vực này không tệ như Phùng Lâm Hàn nói, thậm chí còn có phần khả quan. Giám đốc khu vực của công ty cùng với các quản lý thương mại khu vực đã giúp anh đặt trước khách sạn.
Mấy hôm nay, bọn họ đều đưa Trương Hoa đến một số Trung tâm thương mại có bày bán sản phẩm của công ty. Buổi tối, họ đặt sẵn nhà hàng, gọi thêm mấy người mà Trương Hoa chưa từng gặp mặt, cũng không biết chức vụ của h tất cả cùng vui vẻ ngồi uống rượu.
Trương Hoa mới hiểu ra, Phùng Lâm Hàn chỉ là muốn anh đến đây để làm quen giao lưu với các nhà phân phối. Nhưng có một điều anh không hiểu lắm, chẳng lẽ quá trình làm quen chỉ là ăn với uống thôi sao? Bởi vì anh biết tất cả những thứ gọi là đi tham quan đều đã được sắp đặt từ trước, vì vậy kết quả tham quan chắc chắn sẽ làm mình hài lòng.
Hơn nữa bao nhiêu ngày nay rồi, các nhà phân phối đều chưa nói chuyện công việc chính với anh, toàn là những buổi tiếp đãi liên miên, những lời nói khách khí và sáo rỗng.
5.
Buổi sáng, Trương Hoa vẫn còn ngủ trong khách sạn thì bố gọi điện đến. Dạo này tối nào anh cũng uống rượu đến khuya, vì thế ngày nào cũng ngủ đến gần trưa mới dậy.
Qua cuộc điện thoại của bố, anh mới biết Trần Dĩnh đã về nhà ở rồi. Tuy nhiên, anh không mấy bất ngờ, kể từ khi anh nói với bố mẹ, Trần Dĩnh đã quay lại làm việc, anh biết sớm muộn gì Trần Dĩnh cũng bị bố mẹ anh đón về nhà.
Trương Hoa ngược lại, còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Như thế cũng tốt, ít nhất có thể không cần phải lo lắng Trần Dĩnh một mình ở ngoài sẽ xảy ra chuyện gì. Nói thế nào thì nói, đối với Trần Dĩnh, anh vẫn cảm thấy không yên tâm được.
Lịch buổi tối vẫn là chiêu đãi. Giám đốc khu vực Lưu Vân Đông ngồi bên cạnh Trương Hoa. Lưu Vân Đông cũng còn rất trẻ, tuổi tác xấp xỉ Trương Hoa. Lúc ăn đã lưng lửng, Lưu Vân Đông ghé tai Trương Hoa hỏi: “Giám đốc Trương thích đi giải trí chứ?”
Trương Hoa bây giờ đã bắt đầu quen với việc mọi người gọi mình là “giám đốc Trương”. Ban đầu cảm thấy rất ngượng nghịu, nhưng lâu dần cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
Trương Hoa đáp: “Anh nói giải trí trên phương diện nào? Nếu như là các môn thể thao thì tôi cũng biết khá nhiều!”
Lưu Vân Đông bật cười: “Tổng giám đốc Trương đúng là cao nhân, ngay cả cách nói chuyện cũng rất là chuẩn mực!” sau khi nhắc đi nhắc lại mấy từ “các môn thể thao”, anh ta tấm tắc: “Từ này dng rất hay, rất sáng tạo!”
Nhà phân phối tên Tần Hải Vận năm nay khoảng bốn mươi, trông bộ dạng có vẻ rất phóng khoáng, nghe xong liền cười lớn, nâng cốc lên nói: “Mọi người cùng cạn ly cho câu “các môn thể thao” của giám đốc Trương nào!”
Uống xong cốc rượu, Tần Hải Vận liền nói với Trương Hoa: “Hay là ăn xong chúng ta cùng đi chơi “thể thao” nhé!”
6.
Trương Hoa bước vào KTV rồi mới hiểu, hóa ra “Các môn thể thao” mà anh nói đã bị họ hiểu nhầm thành thế này. Mấy người đàn ông bình thường vẫn tỏ vẻ đạo mạo, vừa vào đến phòng hát đã lộ nguyên hình.
Người nào cũng gọi “tay vịn” cho mình. Trương Hoa mặc dù đã nói không cần nhưng Tần Hải Vận vẫn cố ý gọi cho anh một cô, còn nói: “Đến những chỗ này là để thư giãn mà!”
Trương Hoa ngồi đó mà chẳng biết làm thế nào, vốn định bỏ đi nhưng lại nghĩ không thể để Tần Hải Vận nhìn ra là mình chưa từng đến những nơi thế này, vì vậy anh cũng bình thản giả bộ uống rượu. Cô phục vụ kia ngồi sát vào Trương Hoa, vừa uống rượu với anh vừa nói đây là lần đầu tiên cô gặp một người trẻ trung và đẹp trai như anh.
Trương Hoa nói: “Hay em hát một bài cho anh nghe đi!”. Tần Hải Vận cầm cốc rượu đến, nói: “Chú em, uống một ly nào!”, uống xong Tần Hải Vận liền ghé tai Trương Hoa thì thầm: “Cứ thoải mái chơi đi, chú em không cần phải lo lắng về chủ tịch Cổ đâu, không ai nói đâu mà lo!”, nói rồi liền vỗ vai Trương Hoa, cười ha hả.
Trương Hoa thầm nghĩ: “Xem ra tất cả mọi người ở đây đều cho rằng mình là con rể tương lai của Cổ Triết Đông, chẳng trách mà mình vừa đến họ đã nhiệt tình đón tiếp như vậy. Còn nữa, bọn họ chắc chắn nghĩ rằng mình thường xuyên ra vào những chốn vui chơi giải trí kiểu này, nhưng hôm nay vì sợ Cổ Triết Đông biết nên mới giả bộ nghiêm chỉnh mà thôi.”
7.
Lúc Trương Hoa về đến khách sạn, anh đã uống rất nhiều, nhưng lúc nằm trên giường vẫn tỉnh như s không sao ngủ được, thậm chí anh còn nhớ rõ cô gái kia đưa tay sờ mó khắp người mình như thế nào.
Trương Hoa thầm nghĩ, xem ra nên về thôi, cứ thế này mãi không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Sáng hôm sau, Trương Hoa đến văn phòng Tần Hải Vận nói chiều nay sẽ về công ty. Lúc đó có cả Lưu Vân Đông cũng ở đấy.
Tần Hải Vận cười bảo: “Sao về sớm thế, chẳng nhẽ chê chúng tôi tiếp đón không chu đáo?”, Trương Hoa cũng cười nói: “Chính vì giám đốc Tần tiếp đón quá chu đáo đấy!”
Tần Hải Vận cười lớn, lát sau mới nói: “À phải rồi, suýt nữa thì tôi quên mất, có một phương án đề xuất cần giám đốc Trương phê duyệt!”, sau đó đưa cho Trương Hoa một xấp văn bản.
Trương Hoa xem xong mới biết đây là tờ đơn xin hỗ trợ của công ty Tần Hải Vận, hơn nữa mức hỗ trợ yêu cầu lại tương đối lớn. Trương Hoa lúc này mới nhận ra mục đích của những bữa chiêu đãi liên miên những ngày qua chính là vì tờ đơn này.
Trương Hoa xem xong liền đặt lên bàn, sau đó nói: “Cái này cần có sự phê chuẩn của giám đốc Phùng, tôi không quyết định được!”. Lưu Vân Đông vội vàng nói: “Tôi đã hỏi qua giám đốc Phùng rồi, anh ấy nói mọi chuyện do anh quyết định, anh cứ duyệt là mọi chuyện ok!”
Tần Hải Vận nói: “Giám đốc Trương, mong cậu ủng hộ chúng tôi một chút, như thế công việc của chúng tôi mới dễ triển khai, cũng thuận lợi cho chúng tôi cạnh tranh trên thương trường!”
Trương Hoa cảm thấy hơi khó xử: “Tôi thực sự không có quyền hạn lớn thế!”. Tần Hải Vận cười nói: “Giám đốc Trương nói đùa rồi, ở công ty điện tử Triết Đông, cậu không có quyền thì ai có quyền nữa?”
8.
Trên đường về, trong lòng Trương Hoa có cảm giác bất an, anh không biết phê duyệt lá đơn ấy là đúng hay sai nữa? Chỉ có điều trong lòng cũng có chút phấn khởi, đột nhiên cảm thấy mình nắm quyền lực lớn trong tay, có thể trực tiếp phê chuẩn phương án.
Trương Hoa ngẫm nghĩ một lát liền gọi cho Phùng Lâm Hàn: “Giám đốc Phùng, tôi đã phê duyệt một phương án, bọn họ chuyển đến công ty chắc anh xem rồi chứ? Tôi không biết làm thế là đúng hay sai nữa”
Phùng Lâm Hàn nói: “Tôi xem rồi, bọn họ yêu cầu mức hỗ trợ khá lớn, nhưng cũng chưa đến mức quá đáng quá, hơn nữa, bên dưới cậu còn đề ra yêu cầu về lượng tiêu thụ, rất tốt!”
“Anh nói thế tôi cũng yên tâm phần nào!”
“Mấy hôm nay đi công tác chắc mệt lắm nhỉ, ngày mai cậu không cần đi làm, cứ ở nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe!”
Lúc Trương Hoa xuống xe đã là hơn sáu giờ chiều. Đúng lúc ấy, Cổ Vân Vân gọi điện đến, bảo Trương Hoa rằng cô đang ở ngoài bến xe đợi anh. Trương Hoa lên xe liền hỏi: “Sao cậu biết hôm nay tôi về, lại còn biết lúc nào tôi xuống xe nữa?”
Cổ Vân Vân tỏ vẻ đắc chí: “Tôi hỏi Lưu Vân Đông nên biết mấy giờ cậu lên xe, mấy giờ xuống xe”.
“Bảo sao tôi thấy cậu biết rõ thế!”
Cổ Vân Vân lái xe đi rồi nói: “Cậu thật quá đáng, đi bao nhiêu ngày mà không buồn gọi cho tôi, hôm nay về cũng không chịu thông báo!”
Trương Hoa cười trừ: “Tại bận quá, ngày nào cũng bận đến tối mịt, hôm nay tôi định xuống xe rồi về nhà luôn, sau đó ngủ một giấc rồi mới báo với cậu!”