Chương 44
Trương Hoa đến quán cà phê trước Cổ Triết Đông, anh cũng biết tuyệt đối không thể để Cổ Triết Đông phải chờ mình. Lúc bước vào, nhân viên phục vụ hỏi anh đi mấy người, cần chỗ ngồi như thế nào. Trương Hoa nói: “Tôi đang đợi người!”
Nhân viên phục vụ lại hỏi: “Có phải chờ chủ tịch Cổ không ạ?”
Trương Hoa nghĩ thầm chắc Cổ Triết Đông thường xuyên đến quán cà phê này, hôm nay đã gọi điện đặt chỗ trước rồi. Sau khi Trương Hoa khẳng định là đúng, nhân viên phục vụ liền dẫn anh đến một phòng riêng.
Trương Hoa vốn định hút thuốc nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn. Đợi khoảng hai mươi phút sau mới thấy Cổ Triết Đông đến. Nhìn thấy Cổ Triết Đông, Trương Hoa căng thẳng đứng dậy chào. Cô Triết Đông cười nói: “Ngồi đi!”
Ngồi xuống ghế, Cổ Triết Đông nói thẳng: “Hôm nay cậu đến có phải vì chuyện của Vân Vân và Mạnh Phàm Khải không?” Câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trương Hoa, anh không rõ tại sao Cổ Triết Đông lại biết trước như thế, hơn nữa lại hỏi thẳng thừng như vậy, khiến cho Trương Hoa bỗng chốc rối hết cả mạch suy nghĩ đã chuẩn bị từ tối qua.
Thế này mới biết những lời thoại chuẩn bị sẵn từ trước đôi khi cũng chẳng có tác dụng, chỉ dùng trong lời thoại phim ảnh thôi, bởi vì trong hiện thực, đối phương thường không phối hợp với lời thoại của bạn, dễ dàng đưa ra những câu nói làm rối loạn mọi thứ bạn đã chuẩn bị từ trước.
Trương Hoa nghĩ: Dù sao cũng đến đây rồi, cũng chẳng cần nghĩ ngợi nhiều. Thế là anh thẳng thắn đáp: “Đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn đúng!”
Cổ Triết Đông nói: “Không tồi, rất thẳng thắn!”
Trương Hoa nghĩ một lát rồi hỏi: “Tôi không rõ tại sao chủ tịch Cổ lại biết lần này tôi hẹn ngài ra đây là vì chuyện của Vân Vân?”
2.
Cổ Triết Đông nói: “Vấn đề này tôi có thể trả lời cậu, con gái tôi suốt cả đêm không về nhà, nếu tôi không biết chuyện này thì thật thiếu trách nhiệm, vì vậy sáng hôm qua trước khi ra khỏi nhà, tôi đã dặn dò bà giúp việc kĩ lưỡng, về sau nghe bà giúp việc nói, lúc về nhà con bé mặc quần áo của người khác, quần áo mang về nồng nặc mùi rượu và vết nôn, hay nói cách khác, tối hôm trước nó đã đi uống rượu say mèm. Vốn dĩ tối qua tôi vẫn chưa dám chắc con bé đi với ai, nhưng hôm nay cậu gọi cho tôi, khiến tôi xác định được tối hôm trước con bé đã qua đêm ở chỗ cậu!”
Trương Hoa nghe xong không hề thán phục khả năng phân tích của Cổ Triết Đông, mà trong lòng chợt nhớ lại chuyện lần trước mình uống say, Cổ Vân Vân đã ngủ ở nhà mình, không biết lần ấy ông ta có biết không?
Trương Hoa nói: “Khả năng phân tích của chủ tịch Cổ quả là đáng khâm phục, chỉ có điều vẫn có chút kì lạ, tại sao ngài không hỏi chuyện tối hôm trước tôi và Vân Vân ở cùng nhau?”
Cổ Triết Đông bình thản đáp: “Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để nghe cu nói, ban nãy coi như là tôi đã trả lời câu hỏi của cậu rồi!”
Trương Hoa gật đầu: “Thôi được rồi, trước khi nói tôi cần thanh minh hai điểm: Thứ nhất, tôi và Vân Vân không có quan hệ gì đặc biệt cả; thứ hai, tôi không phải vì thích Vân Vân nên mới tìm ngài đến bàn bạc chuyện kết hôn của cô ấy với Mạnh Phàm Khải!”
Cổ Triết Đông gật đầu đáp: “Hai điểm này cậu không cần thanh minh, tôi biết rất rõ!”
“Vậy thì tốt rồi, hôm nay tôi chủ yếu muốn nói đến cách nhìn nhận của mình trên hai phương diện, một là tình cảm, một là công việc.”
3.
Cổ Triết Đông cười nói: “Không sao, tôi đã mời cậu ra quán cà phê có nghĩa là tôi có đủ thời gian để nghe cậu trình bày! Tôi biết cậu có hút thuốc, nếu muốn cậu có thể hút, có thể diều này sẽ có lợi cho việc trình bày của cậu!”
Trương Hoa ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng châm điếu thuốc lên. Mặc dù hút thuốc trước mặt Cổ Triết Đông có chút ngại ngần nhưng đích thực là việc này đã mang lại niềm tin cho Trương Hoa.
Trương Hoa trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: “Tôi rất thích một câu nói: Vòng tuần hoàn nhân quả, điều này có chút gì đó giống như quy luật bảo toàn năng lượng trong vật lý vậy, tôi coi đó là cuộc sống hàng ngày, nói một cách cụ thể thì khi anh thu được những lợi ích không cân đối, chắc chắn sẽ xuất hiện những tệ nạn không cân đối.”
“Cậu có thể nói cụ thể hơn không?”
“Vậy tôi xin nói thẳng, nếu tập đoàn Hoa Thiên giúp Triết Đông giải quyết vấn đề vốn hiện nay sẽ chỉ có hai kết quả: Một là có sự báo đáp vốn tương ứng, một là viện trợ không hoàn lại. Kiểu giúp đỡ không hoàn lại này rất có thể kèm theo điều kiện, nếu như cái điều kiện kèm theo này không phải là lợi ích đôi bên về mặt kinh tế, rất có thể sau này sẽ là những sai lầm”.
“Cậu đang ám chỉ cuộc hôn nhân của Vân Vân?”
Trương Hoa gật đầu nói: “Đúng thế, hiện nay điều kiện kèm theo giữa đôi bên chính là điều này, một khi sau này họ cảm thấy điều kiện kèm theo này không đạt được mục tiêu tâm lý như họ dự đoán trước đó, vậy thì cuộc hôn nhân nửa vời của Vân Vân sẽ trở thành “quả” trong cuộc giao dịch, trao đổi này của các ngài, mà hành động dùng Vân Vân để đánh đổi chính là ‘nhân’”.
4.
Cổ Triết Đông nói: “Mặc dù cậu nói hơi phức tạp nhưng tôi vẫn có thể hiểu được”. Trương Hoa nói: “Tôi tin chủ tịch Cổ có thể hiểu được, tôi không giống như ngài, luôn biết dùng những lời lẽ đơn giản để thể hiện những triết lý cao siêu!”
Trương Hoa lại nói: “Đối với hủ tịch Cổ và tập đoàn Triết Đông mà nói thì đây là hỗ trợ không hoàn lại, nhưng theo cách lí giải căn cứ trên định luật bảo toàn năng lượng tôi đã nói thì đây chính là lợi ích không cân đối, rất có thể Vân Vân sẽ phải là người gánh vác mặt trái của lợi ích này!”
Cổ Triết Đông ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ý của cậu là cho dù Vân Vân có lấy Mạnh Phạm Khải thì cũng không thể vì chuyện này?”
Trương Hoa gật đầu: “Đúng thế, ý của tôi đúng là như vậy, chỉ có điều tôi phải dùng cả một mớ lí lẽ dài dòng mà vẫn không thể biểu đạt rõ ý!”
Cổ Triết Đông ậm ừ rồi nói: “Đây có lẽ là phương diện đầu tiên mà hôm nay cậu muốn nói đến phải không?”
“Đúng thế, sau đây muốn nói tiếp đến cách nhìn nhận của mình về khó khăn kinh tế trong doanh nghiệp và nguy cơ về nhân công.”
“Ừ, đây cũng là vấn đề trọng tâm tôi muốn nghe hôm nay!”
“Đây chẳng qua chỉ là cách nhìn nhận đơn giản của bản thân tôi. Khi doanh nghiệp gặp khó khăn về kinh tế có thể sử dụng nhiều cách để giải quyết, thậm chí các nhân viên của doanh nghiệp cũng có thể tham gia; nhưng nếu phát sinh nguy cơ về tâm lý của nhân viên thì chẳng hề dễ dàng giải quyết, vì vậy tôi cho rằng xử lý nguy cơ nhân công còn quan trọng hơn nhiều so với nguy cơ kinh tế, đặc biệt là những công ty lớn mạnh, nguy cơ nhân công một khi đã lan ra thì lan rất nhanh, muốn giải quyết cũng hết sức khó khăn.”
“Vậy theo cậu, cách nào tốt nhất để giải quyết nguy cơ nhân công?”
“Khích lệ, đào tạo, nhưng không phải kiểu đào tạo như trước đây tôi từng tiếp xúc.”
5.
Cổ Triết Đông lại hỏi: “Thế theo cậu phải đào tạo như thế nào mới hiệu quả?”
“Phải có tính định hướng và thực tiễn, việc đào tạo này bao gồm cả tâm lý và năng lực làm việc!”
“Cụ thể thêm một chút!”
cũng từng sắp xếp tham gia vài buổi đào tạo ở Triết Đông, kiểu đào tạo này chỉ theo đuổi hiệu quả trước mắt, không có tính thực tiễn. Nếu là các nhân viên cũ, có thể họ nghe ở đó nhưng ra khỏi cửa là quên ngay. Nếu là nhân viên mới, họ không nắm bắt được công việc, ngày ngày chỉ nghĩ làm sao để trở thành một người thành công; vì vậy hồi đầu tôi thường nói với các nhân viên rằng: Đừng xem mấy loại sách khích lệ, không có lợi cho bản thân đâu, muốn có được thành công phải xem xem các nhân viên gạo cội quanh mình đã làm như thế nào, thế mới gọi là định vị chuẩn xác bản thân mình.”
“Cũng có lý, nhưng vẫn chưa nói vào trọng tâm! Phải làm thế nào để bồi dưỡng tâm lý nhân viên, xử lý nguy cơ nhân công trong doanh nghiệp?”
Trương Hoa thành thật đáp: “Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, chỉ cảm thấy nên bắt tay từ vấn đề trách nhiệm và sự tham dự của nhân viên, để họ cảm thấy bản thân có mối gắn kết chặt chẽ với doanh nghiệp, nhưng không thể là những đạo lí, lí thuyết suông, bởi con người trong xã hội này đều thực dụng!”
Cổ Triết Đông đột nhiên hỏi: “Khả năng viết lách của cậu thế nào?”
Trương Hoa hơi ngạc nhiên nhưng cũng vẫn thành thật đáp: “Cũng tạm được ạ!”
Cổ Triết Đông liền nói: “Nghe cách cậu biểu đạt về ngôn ngữ, chắc chắn là phải có chút năng khiếu về viết lách!.
6.
Cổ Triết Đông nói: “Chắc cậu đã nói hết rồi phải không?”
“Vâng, đại khái là thế!”
“Cậu có muốn biết tôi có cách nhìn nhận ra sao về hai phương diện cậu vừa nói trên không?”
Trương Hoa im lặng.
“Cậu có tính quyết đoán và nhìn nhận sự việc một cách sâu sắc. Điểm này rất tốt, nhưng chính như cậu đã nói, về mặt hình thức vẫn rất đơn giản, cũng có thể nói là khá phiến diện; như vấn đề đầu tiên, theo quy luật bảo toàn năng lượng của cậu, khi một cô gái rất thích một chàng trai, vậy thì ngược lại, chàng trai này cũng phải cực kì thích cô gái này mới phù hợp với định luật này. Nhưng trên thực tế không phải như vậy. vấn đề thứ hai, tạm thời tôi không muốn bàn bạc quá sâu với cậu, sau này cậu sẽ hiểu cách đào tạo khích lệ hay đào tạo sách vở nó cũng có cái ích lợi riêng của nó, quan trọng là sử dụng thế nào và ai đang sử dụng!”
Trương Hoa thấy trán rịn mồ hôi, chút tự tin lức trước nhanh chóng bị đè bẹp. Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa cười: “Chỉ có điều tâm ý cậu muốn biểu đạt ngày hôm nay tôi đã hiểu, còn một điểm quan trọng nữa, hôm nay sở dĩ tôi đến đây chủ yếu không phải để lắng nghe quan điểm của cậu, mà là để chứng kiến lòng dũng cảm của cậu, bởi những thanh niên dám gọi điện cho tôi không nhiều!”
Trương Hoa nói một tiếng cám ơn, lúc này ngoài hai từ ấy ra, anh không biết phải nói điều gì. Cổ Triết Đông rút từ trong túi mang theo một kẹp tài liệu và một cái đĩa đưa cho Trương Hoa, sau đó nói: “Cậu về nhà xem cái đĩa này đi, sau đó học thuộc tài liệu này, hai ngày sau đến tìm tôi!”
7.
Dạo này ở nhà Trần Dĩnh chẳng vui vẻ chút nào. Lúc mới về còn thấy thoải mái một chút, nhưng mấy ngày trôi qua, mẹ cô càng lúc càng nói nhiều, nếu không hỏi vì sao cô ly hôn thì cũng hỏi có phải Trương Hoa có người khác rồi không, có lúc còn mắng Trương Hoa là đồ vô lương tâm, dù sao cũng là con của mình, về nhà đã bao nhiêu ngày rồi cũng không thấy gọi lấy một cú điện thoại...
Bữa tối hôm nay, mẹ Trần Dĩnh lại cằn nhằn về Trương Hoa, Trần Dĩnh cuối cùng không nhịn được nữa liền nói: “Mẹ đừng nói Trương Hoa nữa, lỗi không phải của anh ấy!” Mẹ Trần Dĩnh ngây người nhìn bố cô, nói: “Kiếp trước rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì? Bằng này tuổi rồi còn bị mất mặt như thế!”
Rồi bà lại tiếp tục ca cẩm: “Ly hôn đã mất mặt lắm rồi, chỉ sợ họ hàng, bạn bè nói này nói nọ, nếu như còn có lỗi với nhà người ta nữa, vậy thì sau này tôi chẳng dám vác mặt ra khỏi cửa nữa!”
Bố Trần Dĩnh thở dài: “Giờ nói những chuyuện này thì có ích lợi gì, chưa đầy hai tháng nữa là nó sinh rồi!”
Những ngày sau đó, không khí gia đình càng thêm ngột ngạt, mẹ Trần Dĩnh thỉnh thoảng lại ngọt nhạt hỏi cô là có chuyện gì? Nhưng chỉ cần bà nhắc đến vấn đề này là Trần Dĩnh không trả lời. Bố Trần Dĩnh nói: “Thôi bỏ đi, đừng hỏi nữa, quan trọng nhất với nó bây giờ là lạc quan, chuyện đã thế này rồi còn làm được gì nữa>
8.
Buổi tối Trần Dĩnh gọi điện cho Lưu Huệ Anh. Lưu Huệ Anh nghe giọng của Trần Dĩnh liền hỏi: “Sao thế? Lại khóc à?” Trần Dĩnh nghẹn ngào nói: “Tớ không chịu nổi nữa, tớ muốn vào thành phố thuê một phòng trọ nhỏ, nhưng lại sợ tốn tiền!”
Lưu Huệ Anh liền nói: “Ở với bố mẹ thì làm sao?”
“Có nói cũng không rõ ràng được, nói chung là ở nhà rất áp lực, tớ thà ở một mình bên ngoài còn hơn!”
“Đừng nghĩ bậy, giờ cậu ở một mình bên ngoài nguy hiểm lắm! Nói gì thì nói đấy cũng là bố mẹ mình mà!”
Trần Dĩnh lại không kìm được nước mắt: “Đôi khi tớ chỉ muốn tránh đi thật xa, dẫn theo đứa bé đến một thành phố không ai biết đến!”
“Sao cậu lại nghĩ thế, chẳng phải còn tớ sao? Nếu thực sự không được tớ sẽ nghỉ việc về với cậu!”
“Thỉnh thoảng, cậu nói chuyện với tớ là tớ thấy hài lòng lắm rồi!”
“Trương Hoa có liên lạc với cậu không?”
“Không!”
Lưu Huệ Anh lại hỏi: “Vậy cậu có liên lạc với anh ấy không?”
“Cũng không”.
Lưu Huệ Anh thở dài: “Có lúc tớ chẳng hiểu hai người như thế nào nữa, trong lòng rõ ràng vẫn nhớ đến nhau!”
“Tớ rất nhiều lần muốn gọi cho anh ấy nhưng không dám!”
“Có gì mà không dám chứ, anh ấy là bố của đứa bé mà, chỉ dựa vào điểm này thôi cậu cũng có thể thường xuyên liên lạc với anh ấy rồi! Đâu phải là yêu cầu anh ấy làm chuyện gì khác chứ?”
“Bản thân anh ấy không cần đứa con này, nếu như dùng nguyên nhân này để liên lạc với anh ấy, có thể anh ấy sẽ càực mình!”