Chương 52
Trần Dĩnh viết xong mảnh giấy để lại, ôm con nhìn lại căn nhà mình ở mấy ngày, không nén được bật khóc. Đương nhiên cô hi vọng có thể ở lại đây, thậm chí hy vọng có thể cùng con mãi mãi ở đây. Nhưng cô biết, nơi này không thuộc về mình, nếu như cứ ở lại như thế này không biết cô có còn dũng khí để ra đi không.
Cuối cùng Trần Dĩnh vẫn quyết tâm, một tay ôm con, một tay xách đồ ra đi. Khoảnh khắc khóa cánh cửa lại, Trần Dĩnh không nén được lại nhìn vào trong. Cô biết một khi khóa cửa lại đồng nghĩa với việc cô chẳng còn cơ hội bước chân vào, bởi vì chìa khóa đã để ở bên trong rồi.
Trên xe trở về, Trần Dĩnh tự nhủ, không bao giờ còn có thể quay trở lại bên Trương Hoa được nữa. Cô thực sự sợ bản thân mình cô tâm lý quá ỷ lại vào anh, sợ sự quan tâm của Trương Hoa với con, thậm chí với mình. Cô sợ nếu cô cứ tiếp tục ở bên cạnh anh, cô sẽ chẳng còn dũng khí để ra đi.
Vì vậy cô quyết định ra đi trước khi những điểu này xảy ra, mang con ra đi, quay trở lại cuộc sống trước khi của mình. Cho dù có khổ đến thế nào cũng còn tốt hơn là dựa dẫm vào Trương Hoa.
Chỉ có điều Trần Dĩnh không ngờ, lần này nếu không lựa chọn ra đi thì có thể cô sẽ không cần phải ra đi. Cho dù Trương Hoa có thật sự chấp nhận cô hay không, nhưng ít nhất anh đã chấp nhận đứa bé, điều này cho thấy Trương Hoa đang thử chấp nhận những thứ khác. Đáng tiếc là Trần Dĩnh không nghĩ nhiều như thế, cũng không nghĩ xa đến thế.
Vì vậy mới nói trong cuộc đời mỗi người có rất nhiều chuyện hoàn mỹ không xuất hiện, mà là rất nhiều người đã lựa chọn từ bỏ nó trước. Đúng vào lúc quan trọng nhất, con người dễ lựa chọn từ bỏ, lựa chọn từ bỏ hi vọng, lựa chọn con đường khác mà bản thân cho rằng nó đúng đắn.
2.
Còn nữa, con người thường khó mà vượt qua được tâm lý và thể diện của bản thân. Có một số chuyện, nếu có thể vượt qua cái gọi là sĩ diện, cuối cùng có thể giành được thứ “thể diện” càng hoàn mĩ hơn. Đáng tiếc là quá nhiều người vì sợ mất thể diện để đến nỗi gặp phải toàn chuyện mất thể diện.
Đương nhiên những chuyện này đối với Trần Dĩnh hiện nay đã chẳng còn ý nghĩa thực tế nữa, bởi vì cô đang dẫn con đến một thành phố hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa để bố mẹ cô có thể yên tâm về mình, cô đã nói dối rằng mình vẫn ở chỗ Trương Hoa.
Trong khi đó Trương Hoa lại tưởng cô quay về nhà bố mẹ đẻ nên cũng thấy an tâm về cuộc sống của hai mẹ con cô, Trần Dĩnh lại không thể không cân nhắc đến những bước tiếp theo nên đi như thế nào, nên làm thế nào để cho con gái không phải chịu khổ.
Mặc dù trong tài khoản vẫn còn số tiền mà Trương Hoa gửi vào, nhưng chẳng ai có thể lường trước có chuyện gì xảy ra, có thể con bị ốm một lần sẽ tiêu hết số tiền ấy. Trần Dĩnh lần đầu tiên phải thực sự đối mặt với vấn đề sinh tồn.
Lần trước Trần Dĩnh có nói với Lưu Huệ Anh muốn mở cửa hàng bán thứ gì đó không phải là nói bừa, cô thực sự có ý tưởng này. Nhưng bán cái gì cô nghĩ mãi không ra. Có thể từ sâu thẳm trong lòng, cô vẫn còn chút cao ngạo. Chính cái tâm lý này khiến cho cô không thể lựa chọn bán những thứ mà trong mắt cô nó không đủ “cao quý”.
Hôm nay bế con từ bệnh viện đi ra, nhìn thấy bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng hoa tươi, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý. Có thể trong lòng Trần Dĩnh, hoa tươi có thể coi là một sản phẩm lãng mạn, hơn nữa nếu bán hoa thì ngày nào cũng có thể ngửi thấy hương hoa.
3.
Khi Trần Dĩnh ra đi, Trương Hoa hụt hẫng mất một thời gian, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại quỹ đạo của mình. Một mặt vì hiện nay anh đang theo đuổi công việc đào tạo, một công việc cần phải tích lũy kinh tế để xây dựng tương lai tốt đẹp cho con.
Ngoài ra, Trương Hoa cũng phát hiện ra rất nhiều các nội dung đào tạo cùng các kiến thức kinh doanh, ngành nghề không thuộc tập đoàn Triết Đông, rất nhiều nội dung bài giảng không hướng đến các nhân viện bán hàng. Chính vì vậy, Trương Hoa cứ thắc mắc, cũng đã hỏi Hàn Thiên Phàm nhiều lần nhưng Hàn Thiên Phàm chỉ cười không đáp, bảo anh cứ làm theo yêu cầu là được rồi.
Bên cạnh đó, số lần mà Trương Hoa phải tham dự các khóa đào tạo cấp cao ngày càng nhiều. Lần nào Hàn Thiên Phàm cũng yêu cầu anh phải chỉnh lí rất nhiều tài liệu. Các nội dung đào tạo phải đi nghe cũng muôn màu muôn vẻ, đủ chủng loại phức tạp. Mặc dù việc đào tạo cho các công ty con của Trương Hoa không ngày nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng, những tài liệu hàng ngày phải chỉnh lí thực sự quá nhiều.
Cứ một thời gian là Trương Hoa lại phải diễn thuyết trước mặt Cổ Triết Đông và ông Hoa về một nội dung nào đó mà họ đặt ra sẵn, trong quá trình đó còn có kèm theo các câu hỏi. Thỉnh thoảng Hàn Thiên Phàm cũng tham gia nghe, thỉnh thoảng thì chỉ có Cổ Triết Đông và ông Hoa.
Trương Hoa không thể hiểu nổi những yêu cầu này của họ. Anh nhiều lần muốn hỏi Cổ Triết Đông rốt cuộc mục đích công việc của mình là gì, nhưng cuối cùng lại thôi, lòng thầm nghĩ cứ làm theo yêu cầu là được rồi, sớm muộn gì Cổ Triết Đông cũng sẽ tìm anh nói chuyện, nói cho anh biết rốt cuộc anh phải làm gì.
Sự thực chứng minh những suy đoán của Trương Hoa là đúng. Một ngày của mấy tháng sau, Cổ Triết Đông cuối cùng cũng cho gọi Trương Hoa đến văn phòng. Trong văn phòng rộng lớn chỉ có hai người bọn họ và ông Hoa.
4.
Cổ Triết Đông bảo Trương Hoa ngồi xuống, sau đó hỏi: “Cậu đang rất băn khoăn phải không?”. Trương Hoa thành thực trả lời: “Quả thực là có hơi khó hiểu!”
Cổ Triết Đông không bàn đến vấn đề này mà nói đến những chuyện không liên quan.
Cổ Triết Đông nói: “Tôi khởi nghiệp từ kinh doanh, còn nhớ trước đây tôi đã nói với cậu giấc mơ ngày xưa của mình là làm ca sĩ, sau khi gia nhập vào nghề kinh doanh, lí tưởng của tôi không phải trở thành cao thủ kinh doanh, cũng không phải trở thành nhân viên quản lý kinh doanh mà là một giáo viên đào tạo. Lần đầu tiên tham gia khóa đào tạo kinh doanh, tôi đã bị sự nhiệt tình của các giáo viên hướng dẫn làm cho cảm động, lúc ấy tôi vô cùng ngưỡng mộ họ, cảm thấy họ giống như những tướng quân ở trên bục cao, bên dưới là những binh sĩ, họ đã dùng sự nhiệt tình và sự phấn chấn của mình để kích thích ý chí và sự dũng cảm chiến đấu của các chiến sĩ.”
Trương Hoa yên lặng lắng nghe, anh có biết Cổ Triết Đông không bao giờ nói chuyện tào lao, cho dù nghe thì tưởng là chuyện chẳng có liên quan nhưng cuối cùng cũng vẫn có trọng điểm. Cổ Triết Đông hỏi Trương Hoa: “Cậu có biết Hitle khiến cho người khác bái phục ở điểm nào không?”
“Khả năng diễn thuyết ạ!” Trương Hoa đáp.
“Chính xác, nghe nói chỉ cần nghe ông ta diễn thuyết, người ta sẽ toàn tâm toàn ý trung thành với ông ta, chuyện này nghe có vẻ hơi cường điệu, nhưng cũng cho thấy một điều, một bài diễn thuyết tốt có thể thay đổi tâm lý và phương hướng tư duy của con người, hay nói cách khác, một nhà diễn thuyết tốt có thể gây ảnh hưởng đến giá trị quan của người khác.”
“Có lẽ là vậy!”
“Không phải là có lẽ, mà là chắc chắn!”
Cổ Triết Đông nói tiếp: “Vì vậy lúc ấy tôi cứ muốn trở thành một người như thế, muốn thông qua sức mạnh của ngôn ngữ trên vũ đài để gây ảnh hưởng đến người khác, nhưng thực tế sinh tồn đã đẩy tôi đến vị trí như ngày nay!”
Cổ Triết Đông nói đến đây đột nhiên đứng dậy, đến trước mặt Trương Hoa nói: “Cậu có biết một người ôm lòng nhiệt tình có thể mang lại cái gì cho người khác không?”, lúc này Cổ Triết Đông dường như đột nhiên trở nên vô cùng kích động, không đợi Trương Hoa kịp trả lời đã tự nói: “Có thể mang đến cho người khác niềm tin, sự tín nhiệm và sức mạnh!”
5.
Cổ Triết Đông lại nói: “Nếu như trên nền tảng của sự nhiệt tình được cộng thêm cả ngôn từ chuẩn xác và hướng dẫn chính xác, ngoài việc mang lại niềm tin, sự tín nhiệm và sức mạnh cho người khác còn có thể định hướng cho cuộc đời họ giúp họ xác định được con đường đi đúng đắn.”
Cổ Triết Đông nói đến đây, dường như cũng cảm thấy bản thân mình hơi quá khích, liền chậm rãi ngồi xuống. Trương Hoa thầm nghĩ, đáng tiếc ông ấy không theo đuổi sự nghiệp đào tạo, nếu không ông ấy chắc chắn sẽ là một giáo viên hạng nhất.
Cổ Triết Đông biết rằng lúc này Trương Hoa vẫn chưa hiểu được ý đồ thực sự mà mình muốn biểu đạt. Một lát sau, Cổ Triết Đông mới nói tiếp: “Tôi biết bản thân mình không thể theo đuổi nghề nghiệp này, cũng giống như không thể theo đuổi nghiệp ca hát. Nhưng tôi cứ mong muốn có người thay tôi làm việc này; hay nói một cách cụ thể là thông qua sự đào tạo của tôi để giúp tôi làm việc này, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay của tôi.
Lúc này Trương Hoa đã hiểu ra mọi chuyện, mục địch cuối cùng của Cổ Triết Đông không phải là bồi dưỡng anh trở thành giáo viên đào tạo cho công ty điện máy Triết Đông mà là bồi dưỡng anh thành một giáo viên đào tạo tổng hợp, cũng chính là giáo viên đào tạo thoát li với các nghiệp vụ cụ thể của d nghiệp, thậm chí là vượt qua cả lí thuyết truyền thống. Bởi vì qua cách nói của ông ấy, ông ấy muốn thông qua đào tạo để gây ảnh hưởng đến một lớp người về cách cư xử, sinh tồn và giá trị trực quan.
Trương Hoa liền hỏi thẳng: “Vì sao lại chọn tôi?”
Khi Trương Hoa hỏi câu này, Cổ Triết Đông biết rằng Trương Hoa đã hiểu ra ý của mình, ông ta hài lòng gật đầu: “Cậu có thể hiểu ý là tốt rồi, còn về vì sao lại chọn cậu, đương nhiên là có nguyên nhân của nó!”
Trương Hoa không nói gì, anh biết ông ta sẽ tiếp tục nói. Cổ Triết Đông nói: “Những người cùng tôi gây dựng cơ nghiệp phần lớn đều không có trình độ văn hóa cao”, sau đó Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa cười: “Bao gồm cả tôi cũng thế, Hàn Thiên Phàm cũng vậy!”, dạo này Trương Hoa cũng biết được nhiều chuyện, biết Hàn Thiên Phàm là một trong những người đã sát cánh với Cổ Triết Đông từ thuở hàn vi.
6.
Cổ Triết Đông lại nói: “Về sau, những thanh niên gia nhập vào bộ phận đào tạo mặc dù tố chất văn hóa tương đối cao nhưng trong số đó, tìm được người có hình tượng và tố chất tổng hợp rất khó. Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là phẩm chất nội tại, một người có phẩm chất bình thường thì làm sao có thể ảnh hưởng người khác? Thay đổi người khác?”
Đến lúc này thì Trương Hoa hoàn toàn hiểu được ý đồ của Cổ Triết Đông. Đương nhiên nghe những điều ấy, Trương Hoa thấy hơi dễ chịu, ít nhất Cổ Triết Đông đã thừa nhận anh có phẩm chất. Còn về việc Cổ Triết Đông làm thế nào để khẳng định phẩm chất của anh thì Trương Hoa không muốn nghĩ nhiều.
Nhưng Trương Hoa vẫn còn một thắc mắc, đó là làm thế nào để thực hiện suy nghĩ của ông ta, lại phải làm thế nào để hoàn thành tâm nguyện của ông ta? Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa, đại khái đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì liền cười bảo: “Hôm nay tôi tìm cậu đến đây chỉ là cho cậu hiểu tại sao dạo này tôi lại cho cậu tiếp xúc với nhiều kiến thức, bảo cậu chỉnh lí nhiều tài liệu như thế. Còn về chuyện sau này phải làm thế nào, cậu không cần nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt yêu cầu là được rồi!”
“Tôi hiểu rồi ạ!”
Cổ Triết Đông tiếp tục nói: “Đương nhiên đối với tôi mà nói, bên cạnh việc hoàn thành tâm nguyện chắc chắn còn phải cân nhắc đến chuyện lợi ích kinh tế. Đối với cậu, bên cạnh việc giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, cậu sẽ bước chân vào con đường thành công được người khác ngưỡng mộ. Hoặc nói một cách cụ thể, cậu sẽ có được sự thành công và công việc mà người khác ngưỡng mộ!”
Chỉ vài câu nói đơn giản là có thể hoàn toàn xóa bỏ được những thắc mắc của Trương Hoa. Nếu Cổ Triết Đông chỉ nói chuyện trên phương diện cá nhân thì chắc chắn sẽ gây băn khoăn cho Trương Hoa. Dù sao Cổ Triết Đông cũng là người làm kinh doanh. Nhưng Cổ Triết Đông đã nhắc đến lợi ích kinh tế, cũng coi như đã rất thẳng thắn công khai lợi ích của đôi bên.