Chương 50

Chu Diên đánh nhau cũng không hề lo lắng, bất quá đối với Dật Ninh mà nói, đắc tội người khác luôn không tốt, vì thế, sau khi Chu Diên rời đi, cậu luôn lo lắng không thôi, sợ những người đó trả thù.


Bất quá, mãi cho đến lễ mừng năm mới, cũng không có chuyện gì xẩy ra, không chỉ thế, thậm chí ngay cả Trương Lăng Trí cũng không trở lại nhà mẹ cậu quấy rầy.
Dật Ninh cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong bụng nghĩ mãi không ra, vì thế cũng không nghĩ đến nữa.


Tuy Chu Diên đi rồi, nhưng mỗi ngày lại gọi điện liên tục, Dật Ninh ở nhà cũng rất tốt, có mẹ chăm sóc làm cơm, thỉnh thoảng cậu mới giảng giải vài đề tài cho em gái, vô cùng nhàn nhã, xem sách, viết văn trên mạng, cùng mẹ đi mua đồ ăn tản bộ, Chu Diên vào khoảng giữa trưa cùng tối sẽ gọi điện cho cậu, Dật Ninh đoán chừng Chu Diên dạo này cũng không rảnh rỗi.


Mỗi lần gọi điện nội dung cũng không có gì thay đổi mấy, dường như tất cả chỉ là hỏi về tình trạng sức khoẻ cùng vài chuyện đã làm, cuộc sống của Dật Ninh mỗi ngày đều theo khuôn mẫu, không có gì thay đổi, vì thế câu trả lời cũng không khác biệt lắm, bất quá Chu Diên trái lại có rất nhiều chuyện muốn nói, nói một ít về công việc của hắn, sau đó lại là chuyện hắn về nhà, cằn nhằn một chút, nói vài đề tài nhàm chán, thế nhưng cảm giác nhung nhớ yêu thương trong lúc nói những chuyện này lại càng nồng đậm hơn.


Như vậy cả hai người đều có cảm giác nhung nhớ chân thực, đó là cảm giác yêu đương.
Dần dần nỗi nhớ ngày càng nồng đậm hơn, làm cho Dật Ninh bởi vì chuyện Chu Diên tuỳ tiện đánh người mà ở trong lòng nảy sinh chút vướng mắc cũng theo những thương yên nồng đậm này mà tiêu tán.


Một buổi tối, hơn mười giờ đêm, Chu Diên hỏi cậu có nhớ hắn không, Dật Ninh da mặt vốn mỏng, nhưng lúc này thực sự rất nhớ nhung, trong đầu tấtt cả đều là Chu Diên, bên người không có hắn sưởi ấm, rốt cuộc vẫn cảm thấy trống rỗng, làm cho người ta thấy cô đơn đến mức không cách nào giải sầu.


available on google playdownload on app store


Dật Ninh nhỏ giọng đáp ” Rất nhớ, em nghĩ nếu nhắm mắt lại lúc mở mắt ra liền thấy anh thì tốt rồi.”


Dật Ninh vì mấy lời này mà thẹn thùng, cậu còn tưởng Chu Diên sẽ cười nhạo cậu, nhưng Chu Diên cũng không lên tiếng, Dật Ninh cầm di động thấp thỏm không yên, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của Chu Diên truyền đến ” Em chờ.”


Điện thoại treo, Dật Ninh xem sách một lát, cũng chuẩn bị lên giường đi ngủ, chính là nằm ở trên giường nhưng không thể nào ngủ được, lật qua lật lại, trong đầu đều là hình bóng của Chu Diên, là thanh âm trầm thấp đầy từ tính của hắn, thanh âm Chu Diên trêu đùa chọc ghẹo cậu, thậm chí cả nét mặt kiêu ngạo ngang ngược côn đồ không ai bì kịp lúc Chu Diên vì cậu đánh nhau….


Dật Ninh ngủ cũng không say, lúc đứng lên đi tolet, trở về nằm cũng không cách nào ngủ được, cầm quyển nhật ký cậu vẫn ghi chép hàng ngày, cậu đem những nhung nhớ muốn nói với Chu Diên viết ra, nhưng cậu biết, quyển sổ này nhất định không thể để Chu Diên nhìn thấy.


Dật Ninh viết xong nhật ký nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng, nằm xuống mơ mơ màng màng muốn ngủ, thì cư nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.


Cậu đang định đi mở cửa, thì di động đặt ở trên ghế cũng vang lên, cầm lấy xem thì ra là Chu Diên gọi, cậu tiếp máy, nhỏ giọng hỏi ” Chu Diên, đã trễ thế này có chuyện gì?”
Giọng nói của Chu Diên có chút khô khốc, nhưng rất rõ ràng ” Mau tới mở cửa, anh ở ngoài cửa nhà em.”


Dật Ninh hoảng sợ, trái tim nhẩy loạn, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, đi dép lê bỏ chạy ra ngoài, không kịp bật đèn phòng khách, cậu thậm chí thiếu chút nữa vấp phải một cái ghế, chạy tới mở cửa ra, một thân ảnh cao lớn đứng bên ngoài, cậu còn chưa nhìn rõ mặt người đó, đã bị người ta kéo vào ***g ngực, sau đó là một đôi môi mang theo cảm giác lành lạnh hôn lên môi cậu, trằn trọc ɭϊếʍƈ ʍút̼ một hồi, người đó vội vã mở ra khớp hàm của cậu đem đầu lưỡi đi vào cùng cậu hôn nồng nhiệt.


Ngoài cửa không khí rét lạnh, cậu bị Chu Diên ôm chặt trong lòng, nụ hôn sâu ẩm ướt nóng bỏng, đầu lưỡi cùng khoang miệng bị hôn đến tê dại, nhưng hai người không muốn buông ra, đôi môi rời đi rồi lại bao phủ lấy nhau, mãi cho đến khi cả hai người đỏ cả mặt ôm chặt lấy nhau mà thở hổn hển.


Chu Diên hôn lên hai má cùng lỗ tai người hắn ngày nhớ đêm mong này, dùng chính áo khoác của mình đem Dật Ninh ôm vào lòng ngực, thanh âm khàn khàn trầm thấp ở bên tai cậu hỏi: ” Cùng anh ra ngoài được không?”


Dật Ninh giống như một cô gái trẻ mới biết yêu, trong đêm Valentin, không chút lo lắng, cậu liền gật đầu đồng ý, những vấn đề khác cũng chẳng buồn suy xét.


Đóng cửa, thậm chí Dật Ninh vẫn mặc đồ ngủ cùng dép lê, đã bị Chu Diên dùng áo khoác ôm lấy đi xuống lầu, xe đậu bên dưới, Chu Diên mở cửa để Dật Ninh ngồi bên ghế phụ, còn chính hắn lái xe rời đi.


Trong xe rất ấm áp, lúc này cơn buồn ngủ của Dật Ninh hoàn toàn bay biến, nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của Chu Diên, cậu hỏi ” nói chuyện điện thoại xong là anh đến đây ngay sao?”


Chu Diên quay qua….. nhìn Dật Ninh, gương mặt Dật Ninh trắng nõn ở dưới ánh đèn hôn ám toả ra chút sáng bóng mềm mịn dịu dàng, hắn nhìn thấy, tâm liền bình tĩnh trở lại, trong lòng tràn đầy tình yêu nồng đậm, tiến tới ở trên môi Dật Ninh vì chưa thoả mãn mà hôn vài cái, mới lên tiếng ” Không phải em nói muốn gặp anh sao, anh đương nhiên tới đây.”


Đôi mắt trong suốt dịu dàng nhìn Chu Diên, Chu Diên quay đầu nhìn cậu nở nụ cười, thanh âm trầm thấp, đầy yêu mến cùng nhung nhớ ” Anh cũng muốn gặp em, cho nên mới tới đây.”


Hai người vào khách sạn, lúc Chu Diên tắm rửa, Dật Ninh ngồi ở trên giường, cúi đầu suy nghĩ, hai má hồng hồng, bất quá, lúc này cậu cũng không có gánh nặng tâm lý gì.


Dù sao, cũng không phải lần đầu cậu cùng Chu Diên, lần đầu tiên cũng là tuỳ tiện liền làm, đến bây giờ, còn có cái gì cần rụt rè đâu.


Dật Ninh nghĩ Chu Diên muốn cùng cậu làʍ ȶìиɦ nên mới dẫn cậu đến khách sạn, không ngờ tới Chu Diên tắm rửa đi ra, chỉ ôm lấy cậu hôn một hồi, rồi ôm cậu nằm trên giường đơn thuần chỉ nằm ngủ.


Tắt đèn, Dật Ninh tựa sát bên bả vai Chu Diên, thắt lưng bị Chu Diên ôm lấy, trong lòng cậu nghĩ chẳng lẽ cái gì cũng không phát sinh liền ngủ, sâu trong đáy lòng không khỏi có chút thất vọng, dù sao, cậu kỳ thực có chuẩn bị tâm lý, cùng Chu Diên ra ngoài là muốn cùng hắn ở trên giường phát sinh chút gì đó.


Chu diên đưa tay ở trên gương mặt trơn bóng trắng mịn của Dật Ninh sờ sờ, lại ôm chặt thắt lưng cậu, thấp giọng nói ” Lâu lắm không thấy em, nhớ muốn ch.ết. Mấy ngày nay cũng không có ngủ ngon, hiện tại rốt cục cũng ngủ say một đêm.”


Dật Ninh nghe hắn nói vậy, liền dịch người vào gần hắn một chút, hỏi ” Ngày mai lúc nào anh phải dậy, em gọi anh.”
” Buổi chiều có chút việc, khoảng tám chín giờ em gọi anh là được rồi.” Mơ mơ màng màng nói xong, Chu Diên cũng đã chìm vào giấc ngủ.


Dật Ninh tựa vào trong lòng hắn, đột nhiên cảm thấy cảm giác ấm áp cùng dịu dàng chưa từng có, có một cuộc sống bình thường cùng cảm giác an toàn, có lẽ, đây kỳ thực chính là thứ tình yêu cùng mái ấm cậu cần cũng không chừng.


Ngày hôm sau Chu Diên bị Dật Ninh lay tỉnh, hắn mở to mắt, nhìn Dật Ninh mặc áo ngủ ngồi ở bên giường, vẻ mặt dịu dàng, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương ấm áp.
Hắn ngồi dậy, đưa tay ôm lấy eo Dật Ninh, đem đầu tựa trên bờ vai cậu hỏi ” Mấy giờ rồi?”


Dật Ninh đáp ” Đã tám giờ rưỡi, em gọi phục vụ phòng rồi, lập tức sẽ mang bữa sáng lên.”
Chu Diên từ phía sau ôm lấy Dật Ninh, đem người vươn về phía trước cùng cậu hôn môi, Dật Ninh hai má nổi một tầng đỏ ửng, nhắm mắt quay đầu về đáp lại hắn.


Giữa hai người tràn đầy lưu luyến, nhiệt độ tăng lên. Dật Ninh bị Chu Diên lôi kéo nằm xuống trên giường, lúc bị Chu Diên áp trên người, Dật Ninh có chút ngượng ngùng, lúc sau mới tự nhiên hơn.


Bất quá Chu Diên cũng không có ý tứ muốn thân thể cậu, chỉ cùng cậu hôn một hồi, lại trên ở mông cùng ngực sờ sờ, đến khi đã nghiền, mới buông ra nhanh chóng tiến vào toilet.


Nghe thấy tiếng vòi sen trong phòng tắm, Dật Ninh mới đỏ mặt từ trên giường ngồi dậy, đúng lúc chuông cửa vang lên, cậu sửa sang lại quần áo, đi tới mở cửa. Là phục vụ phòng mang đồ ăn sáng lên.


Hai người cùng dùng bữa sáng, trong không khí yên tĩnh cùng hoà bình, Chu Diên ăn như gió cuốn mây bay, Dật Ninh thì thong thả, thỉnh thoảng nói vài câu.
Lúc Chu Diên nói sẽ quay về ngay lập tức, Dật Ninh cúi đầu nhỏ giọng ” Trên đường chú ý an toàn, đừng lái xe quá nhanh.”


Chu Diên đưa một tay ôm lấy cậu, hôn lên lỗ tai Dật Ninh ” Cùng anh trở về đi. Không có em, anh cảm thấy thời gian rất chậm chạp.”


Dật Ninh kinh ngạc, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn lên tiếng cự tuyệt ” Sắp đến năm mới rồi, em muốn ở nhà cùng mẹ em, còn phải đi thăm cha em nữa. Thời điểm này chắc anh cùng bề bộn nhiều việc, chờ sang năm mới em sẽ quay về thành phố S.”


Chu Diên không còn cách nào khác, đành phải thoả hiệp, ” Được rồi. Tối đa là qua sáu ngày, anh sẽ đến đón em.”
Dật Ninh gật đầu.


Từ khách sạn đi ra, Chu Diên đem áo khoác của mình choàng lên người Dật Ninh, ôm cậu đi ra cửa, Dật Ninh bởi vì bản thân mặc đồ ngủ mà cảm thấy xấu hổ, mãi cho đến khi Chu Diên đưa cậu về tới cửa chính, cậu mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.


Mẹ Dật Ninh ra mở cửa nhìn thấy Dật Ninh cùng Chu Diên, Dật Ninh đem áo khoác cởi ra trả Chu Diên, Chu Diên hôn lên mặt cậu một cái, cùng Bà Tô chào tạm biệt, cũng không kịp nói thêm gì liền vội vã rời đi.


Dật Ninh chạy tới cửa sổ phòng khách nhìn ra phía ngoài, nhìn xuống dưới lầu Chu Diên đang mở cửa lên xe, trời sinh giọng cậu không lớn, nhỏ giọng gọi một tiếng’ Chu Diên ‘, Chu Diên giống như tâm linh cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ thấy cậu, hướng cậu phất phất tay ” Mặc thêm quần áo một chút.”


Dật Ninh nhìn Chu Diên lái xe rời đi, mới tiu nghỉu như mất sổ đỏ rời khỏi cửa sổ.( Qt ghi là: mất đất>> ta suy là mất sổ đỏ nhé, chứ ko phải chém đâu nà…)
Bà Tô thấy Dật Ninh như vậy, có chút lo lắng hỏi ” Chu Diên đến đây lúc nào? Con cùng hắn đi đâu vậy?”


Dật Ninh trong lòng buồn bã đáp ” Tối qua lúc ba giờ hơn.”
Bà Tô nhìn tình hình hai người, liền nghĩ đến Dật Ninh cùng Chu Diên ra ngoài thuê phòng, tuy hai người đích thực ra ngoài nhưng cái gì cũng không có làm, Bà Tô cũng không tiện hỏi, dù sao con trai đã lớn, bà cũng không quản việc này của con.


Vì thế, bà chỉ lên tiếng ” Đi thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh.”






Truyện liên quan