Chương 59
” Chú Triệu sao lại ở đây, khách của chú còn đang chờ chú.” nói xong, đi tới bên người Dật Ninh.
Ánh mắt Chu Diên chuyển từ trên người Triệu Trăn sang tới người Dật Ninh, Dật Ninh bị hắn nhìn chằm chằm, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Triệu Trăn dùng ngón tay chỉ chỉ Dật Ninh hỏi ” Đưa cơm có thể tuỳ ý đưa tới nơi này sao?”
Chu Diên đem cặp ***g cơm từ tay vệ sĩ của Triệu Trăn đoạt về, cười nói ” Cậu ấy là đưa tới cho cháu, cơm h·ộp t·ình yêu.”
Lúc Chu Diên nói, cực lực nhấn mạnh mấy từ sau cùng, ánh mắt Triệu Trăn lại quét qua Dật Ninh cười nói ” Cơm h·ộp t·ình yêu a? Thảo nào mùi vị cùng thứ khác không giống. Bất quá, vừa nếm thử hai miếng, ta thực sự thích, lần này tặng cho ta ăn, cậu muốn ăn lúc trở về để cậu ấy lại làm cho cậu, thế nào?”
Dật Ninh tuy bởi vì Chu Diên nói bốn chữ ” Cơm h·ộp t·ình yêu ” mà xấu hổ, lúc này vẫn đ·ánh b·ạo vội vã tiếp lời ” Chu Diên còn chưa ăn cơm chiều.”
Triệu Trăn vừa ngắm Dật Ninh, cười cười, biểu t·ình nghiền ngẫm.
” Thứ này nghìn vàng khó hoán, nếu như Chú Triệu thực sự thích, bậc con cháu cũng không dám bất kính hiếu với ngài, chỉ là ch·út đồ v·ật nhỏ này, ngài hà tất trêu đùa chúng ta đâu.” Chu Diên đưa tay ôm lấy eo Dật Ninh, vừa cười vừa nói.
” Đâu có đùa cậu, là tôi thực sự thích, vừa rồi tôi cũng chưa ăn cơm chiều. Nếu như cái này cậu không thể hiếu kính tôi, như vậy đem tiểu đầu bếp của cậu hiếu kính cho tôi chẳng phải là rất tốt.” đối phương vẫn như cũ cười cười.
Chu Diên đen mặt, ” Cậu ấy là báu v·ật vô giá của cháu, hiếu kính cho chú, cháu chẳng phải hai bàn tay trắng hay sao. Chú Triệu thật đúng là biết làm khó người.”
Vừa nghe đã biết đối phương nói đùa, nhưng Chu Diên còn nói như vậy.
Dật Ninh bị lời nói vừa chấn động vừa buồn nôn của hắn khiến cho lưng tê rần, vừa xấu hổ, lại có điểm muốn bật cười, cậu đành phải vội vã cúi đầu xuống.
Triệu Trăn cười cười nói ” Vậy coi như hết. Ta đ·ánh phải lấy phần này thôi.” nói xong đem cái túi trong tay Chu Diên đoạt lấy, mang theo vệ sĩ từ bên cạnh hai người rời đi.
Chu Diên nghiến răng nghiến lợi, Dật Ninh đành vỗ về hắn ” Em lại làm cái khác cho anh.”
Cánh tay của Chu Diên ở trên eo Dật Ninh ôm thật chặt ” Đi”
Nhìn Triệu Trăn dẫn theo người vào thang máy, Dật Ninh mới nhớ đến người bảo vệ lúc nãy tiếp cận cậu, lúc để ý, thì mới phát hiện người đã đi mất. Dật Ninh nhìn xung quanh, không thấy liền cũng không lưu tâ·m chuyện này nữa.
Dật Ninh bị Chu Diên dẫn vào phòng làm việc, lúc vừa đóng cửa lại đã bị đặt trên cửa hôn đến mãnh liệt, Dật Ninh nghĩ thầm trong bụng, quả nhiên, thời gian trừng phạt của lọ dấm chua Chu Diên đã tới.
Sau khi hôn một hồi Chu Diên mới đem Dật Ninh hung hăng ôm vào trong lòng nói ” Vừa rồi bị sợ hãi sao?”
” Dạ?” Dật Ninh không hiểu nguyên do lắm.
” Sau này không được tuỳ tiện cùng nam nhân khác đơn độc ở một chỗ.” Chu Diên hôn lên tai Dật Ninh, thì thầm vào tai cậu.
Dật Ninh sửng sốt một ch·út mới hiểu được ý tứ của Chu Diên, suy nghĩ một ch·út ” Em biết rồi. Người vừa nãy, anh định làm gì hắn, anh nghìn lần vạn lần cũng không nên, hắn cũng chưa làm gì em.”
Chu Diên nâng đầu Dật Ninh lên, nhìn cậu một ch·út, vừa nhớ nhung vừa tức giận, nhưng nhìn ánh mắt oan ức của Dật Ninh, cũng tức không nổi, đưa tay sờ sờ mặt cậu ” Không nói việc này nữa. Sau này muốn đến chỗ anh, thì gọi điện cho anh trước, tuy em đột nhiên đến anh sẽ rất kinh hỉ, bất quá anh cũng lo lắng em gặp chuyện không may.”
Dật Ninh đương nhiên nghe theo gật gật đầu, chỉ là trong lòng không khỏi lo lắng thay cái người chỉ mới sờ soạng mình một cái sau đó bắt chuyện vài ba câu, nhưng không có cách nào hỏi Chu Diên.
Chu Diên nâng mặt Dật Ninh lên, ở trên đôi môi đỏ mọng hôn vài cái mới buông cậu ra.
” Mọi chuyện cũng dặn dò xong rồi, anh cầm một tập tài liệu là về thôi!” Chu Diên nói, cấp tốc đem mọi việc giải quyết, sau đó ôm Dật Ninh xuống lầu.
Đứng trong thang máy, Dật Ninh ngẩng đầu nhìn xung quanh một ch·út, không có nhìn ra cái gì khác thường.
Chu Diên thấy hành động của cậu liền cười cười, nhân tiện nói ” Không cần nhìn nữa, trong thang máy này không có lắp camera, cái khác mới có.”
Dật Ninh đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào, lại dịch tới bên cạnh Chu Diên, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Chu Diên có phần kinh ngạc, niềm vui trong ngực theo hành động mờ ám của Dật Ninh mà gia tăng khuếch tán, khiến cho mặt hắn lộ ra một nụ cười lớn.
Dật Ninh vẫn cúi đầu, nhưng đem tay Chu Diên nắm chặt hơn một ch·út.
Trong thang máy không ch·út tiếng động.
Chu Diên cúi đầu nhìn Dật Ninh, mái tóc mềm mại buông xuống bên tai cùng một bên mặt của cậu, lỗ tai khả ái phấn hồng, làn da trắng nõn, ở dưới ánh đèn sáng sủa trong thanh máy càng thêm mềm mại trơn nhẵn.
Trong đầu Chu Diên nổi lên một từ rất cảm tính ________ băng cơ tuyết phu.
Hắn cúi đầu ở trên mặt Dật Ninh hôn nhẹ một cái, động tác rất ôn nhu, ánh mắt rất dịu dàng mà ấm áp, giống như đang che chở một giấc mộng đẹp dễ vỡ, hắn muốn che chở cho người đang ở bên hắn lúc này.
Chu Diên không phải người sống cảm tính, đối với mọi việc, hắn đều có phương thức giải quyết của chính mình. Trước đây còn trẻ không khỏi có phần thô lỗ, hiện tại hắn đối với hành vi khi đó có ch·út hối hận, bất quá thời gian không thể lui lại, mọi hối hận cũng không thể thay đổi quá khứ, duy nhất có thể thay đổi, chỉ có hiện tại cho đến tương lai…….
Có đôi khi, hắn mong muốn tâ·m mình có thể tinh tế một ch·út, tỉ mỉ một ch·út, hắn có thể xuyên qua ánh mắt dịu dàng của Dật Ninh, qua lời nói nhỏ nhẹ của cậu, mà hiểu được tâ·m tư Dật Ninh đang suy nghĩ cái gì?
_______ kết hôn.
Nếu thật sự muốn nói đến kết hôn, hắn mong muốn người này là bà xã của mình.
Hôn nhân, vợ, con cái.
Những….. thứ này đối với Chu Diên mà nói, ở hơn nửa năm trước, hắn cảm thấy những từ này là cực điểm hoang đường, hắn cho rằng cả đ·ời, những…….. thứ này sẽ không ràng buộc được mình, nhưng hiện tại hắn đột nhiên hiểu rõ một điều.
________ bởi vì có ràng buộc, cho nên mới có tự do.
Mỗi người đều chỉ có thể ở trong một giới hạn nhất định mà đạt được tự do, nếu cố phá vỡ mọi ràng buộc, truy cầu tự do cá nhân không bị cản trở không bị han chế, chỉ có thể đạt được sự trống rỗng, cuối cùng phát hiện ra mọi thứ vuột mất, lúc muốn nắm lại, đã không còn cơ h·ội.
May mắn, Chu Diên cảm thấy chính mình còn có cơ h·ội, cuối cùng hắn cũng hiểu được đạo lý này cũng không tính là muộn.
Bởi vì Dật Ninh còn đang ở bên hắn.
Mang xe ra khỏi bãi đỗ ngầm, khi xe an toàn hoà vào dòng xe cộ, Chu Diên dưới ánh đèn xán lạn hoa mỹ thành thị từ ngoài cửa xe, nhìn Dật Ninh, khuôn mặt cậu nhu hoà, nụ cười dịu dàng, thời khắc này dường như trở thành một loại vĩnh hằng, trở thành gông xiềng ràng buộc hắn, hắn cũng vì chiếm được thứ trước đây hắn truy cầu mà chưa bao giờ đạt được nên vui mừng, thoả mãn, bởi vì nhớ tới liền cảm thấy ấm áp, đây là trong ràng buộc tìm được tự do.
Đúng vậy, giờ khắc này, hắn nghĩ tâ·m hắn đã được lấp đầy, xe vẫn hoà trong dòng xe cộ, đúng là hàng trăm hàng nghìn chiếc xe, thế nhưng hiện tại hắn đã có phương hướng, sẽ không lạc đường, sẽ không mơ hồ nữa….
Xe dừng trong ga ra dưới lầu, Chu Diên không có xuống xe.
Trong xe rất yên tĩnh, Dật Ninh nghĩ sau khi trở về phải làm gì đó cho Chu Diên ăn, nước hoa dùng cho cẩu cẩu của đã hết, lần sau đến cửa hàng thú cưng phải mua, ngày mai còn phải gọi điện thoại cho mẹ, quần áo cùng đồ dùng mang đi giặt cũng phải lấy về….
chu diên cởi dây an toàn, cũng cởi cho Dật Ninh, Dật Ninh đang mải suy nghĩ đột nhiên thấy bóng đen phủ xuống lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh sâu sắc của Chu Diên, cậu chỉ kịp chớp mắt một cái, đã bị Chu Diên hôn lên môi.
Cũng không giống như dĩ vãng, nụ hôn này của Chu Diên vừa dịu dàng vừa thơm ngọt, không có mãnh liệt cưỡng đoạt như trước kia, giống như hắn chưa bao giờ thoả mãn, nụ hôn tựa như muốn đem cậu kịch liệt nuốt vào ….
Lần hôn môi này, mang theo ôn nhu che chở, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lộng, Chu Diên khẽ lẩm bẩm ” Yêu em….”
Dật Ninh không hiểu vì sao, cái mũi đột nhiên cay cay, vội vã nhắm mắt lại ngăn trở nước mắt sắp chảy ra.
Lúc vì Chu Diên làm cơm, Chu Diên nói muốn ăn cơm rang dứa, lúc Dật Ninh làm món khác, Chu Diên liền ở bên cạnh thái dứa thành từng miếng.
Chu Diên ăn cơm, Dật Ninh liền đi dọn dẹp ổ cho cẩu cẩu, lại đi tắm rửa, chờ lúc cậu đi ra, phát hiện Chu Diên đã tự mình thu dọn bàn ăn.
Hắn đang đứng rửa bát.
Chu Diên mặc quần tây màu đen phẳng phiu, phía trên là sơ mi trắng, cổ áo mở, tay áo xắn lên trên khuỷ tay, đường nét rõ ràng kiên nghị trên khuôn mặt có ch·út nhu hoà.
Dật Ninh nhìn hắn, phảng phất thấy được t·ình nhân trong mộng trước đây.
Dật Ninh đi tới đem bát đĩa Chu Diên đã rửa sạch cho vào tủ bát.
Chu Diên rửa tay sạch sẽ xong, cậu lại đem khăn mặt cho hắn lau tay.
Chu Diên tắm rửa đi ra, Dật Ninh đang tựa trên đầu giường đọc sách, thấy hắn liền đem sách đặt ở tủ thấp bên giường.
Đèn trong phòng bị tắt đi, chỉ còn ánh sáng yếu ớt lờ mờ của đèn ngủ nơi đầu giường, Chu Diên ôn nhu ôm lấy thân thể Dật Ninh, tr·út bỏ áo ngủ trên người cậu, hôn lên khuôn mặt bờ môi của cậu, đem cậu đặt ở trong đệm giường mềm mại.
Tiếng rên rỉ của Dật Ninh luôn không quá lớn, nhưng ngọt ngào và quyến rũ, giống như mèo con, thở hổn hển, tại lúc hắn quá phận, thanh â·m mới phóng đại, sau đó run rẩy mà thấp xuống….
Hai người ở trên giường ra một thân mồ hôi, Chu Diên ôm lấy Dật Ninh đang mệt tới mức muốn ngủ, nhẹ nhàng hôn lên hai má cậu, ở sau lỗ tai mẫn cảm của Dật Ninh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, thấp giọng nói ” Anh yêu em…”
Dật Ninh m·ông m·ông lung lung nghe được lời bày tỏ thì thầm của Chu Diên, như đang nói mơ, ngón tay ở trên tay Chu Diên giật giật, mơ mơ màng màng ” Ân” một tiếng.