Chương 4: Tiêu gia mễ trùng
Tiêu Mẫn Nhi là một cô gái lạc quan vui vẻ, sống vô ưu vô lo, à ờ, chí ít là trước khi nàng biết được Tiêu Chinh, cũng là cha nàng muốn đóng gói nàng đem gả cho một gã đàn ông có tiền đồ tươi sáng thì nàng vẫn là một người cả ngày chỉ ăn xong rồi ngủ.Là một con sâu gạo luôn luôn chơi đùa vui vẻ.
“Con sẽ không gả cho gã đó đâu” Tiêu Mẫn Nhi đá bay những con búp bê đang trải đầy trên giường,nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, ngẩng cao đầu, chí khí tuyên bố.
“Vậy cũng được,đưa ngân phiếu ta đưa cho con đây.Từ nay về sau,ngoại trừ chi tiêu thường ngày,hết thảy không cho phép xài tiền ”.Tiêu Chinh là ai, là phụ thân của Tiêu Mẫn Nhi, làm sao lại không biết tính cách của con gái mình cơ chứ.
“Ơ” Tiêu Mẫn Nhi thoáng cái thu liễm dáng vẻ kiêu ngạo lại, lui thành một hạt bụi nhưng vẫn không cam lòng mà thì thầm “Có người cha nào như ba ba không? Vì muốn tống con gái đi mà gả cho một người không biết rõ ràng!”.
“Mẫn Nhi, nghe ba ba nói,người này rất không tồi, tuổi trẻ, có triển vọng,tuấn tú lịch sự, đúng là hiếm có mối nào tốt như thế ”. Tiêu Chinh cũng hạ khẩu khí, vợ đã đi sớm để lại ông cùng con gái sống tựa vào nhau, nào có không đau lòng đi.
“Tuổi trẻ, đầy triển vọng, lịch sự tuấn tú.Nếu như có người tốt như vậy, làm sao đến lượt con.Khẳng định có cái gì đó không muốn người khác biết như là bệnh không tiện nói ra.Nói người kia công năng không hoàn hảo ni, hay là thích đánh vợ, ngược đãi điên cuồng? Ba ba ngươi đừng lão trừu trừu a, a, không phải là bị ngược điên cuồng đấy chứ?”.
Thái dương Tiêu Chính nổi gân lên, khóe miệng giật không ngừng, Ông thực không biết là nên đem đám tiểu thuyết vớ vẩn con gái mình vẫn hay đọc đem vứt hết đi hay là vì chỉ có mình biết nó như thế mà cảm thấy vui mừng.
“Con, cha mặc kệ con nghĩ như thế nào, dù thế nào con cũng nhất định phải gả đi ”.
“Con không muốn lấy chồng,không lấy chồng là không lấy chồng, phải gả thì chính cha gả đi, dù thế nào hiện tại chuyện đó không phải là chuyện hiếm lạ.Con sẽ không theo người ta,nói cha cuối đời khó giữ được ”.
Đúng, không hề nghe lầm, nam nhân và nam nhân trong lúc này có khả năng tự do kết hôn.Tại năm 2178, toàn cầu tỉ lệ của phụ nữ và nam giới là 1:78.Phụ nữ ít đi, dần dần cũng phát triển nam nam kết hôn.
Vì thế giới hòa bình cùng xã hội hài hòa, pháp luật văn bản rõ ràng quyết định luật hôn nhân song song áp dụng thích hợp cho nam nữ cùng nam nam. Cái gì? nam nam sinh tử….Chuyện này, để sau hãy nhắc đi, hiện tại để lại một chút hồi hộp.
Mà đáp trả Tiêu Mẫn Nhi là tiếng đống cửa ‘ầm’ một cái.
……..
Về Mẫn Nhi, Tiêu Chính khá là yên tâm cho nên không có nhốt nàng lại, cũng không cấm đoán và hạn chế ra vào của nàng.Tờ ngân phiếu của Mẫn Nhi ở trên tay cho nên ông nghĩ rằng nàng không có khả năng chạy mất, chỉ có trái lại ngoan ngoãn nghe lời chờ ngày xuất giá.
Kết quả, lần này sự khôn khéo của Tiêu lão ba cũng có chút sơ sẩy.Căn phòng vẫn còn là căn phòng lúc ban đầu nhưng người thì đã sớm không biết tung tích đâu mất rồi.Xem ra vấn đề lập gia đình đã khiến cho sâu gạo gói ghém quần áo trốn nhà đi.
Thế nhưng thật là Tiêu Chinh vẫn không có cảnh giác đề phòng.Hắn nghĩ rằng tiểu hài tử nháo sinh khí cũng không có gì đáng trách, không có nguồn kinh tế, Mẫn Nhi không trụ được mấy ngày, sẽ phủ đầy bụi đất, chán nản mà quay về.
Kết quả, ba ngày đã trôi qua,năm ngày trôi qua, hai tuần trôi qua, một tháng trôi qua,Tiêu Chinh đứng ngồi không yên,Hắn đi khắp nơi tìm người, ngay cả tìm người qua mục rao vặt, thám tử đều cũng dùng tới.Không ngờ không có mảy may tin tức của Tiêu Mẫn Nhi.Giống như Tiêu Mẫn Nhi trong với đô thị này bốc hơi.
Tiêu Chinh không biết,bởi vì một sự kiện lập gia đình, gặp lại Tiêu Mẫn Nhi sẽ là mười lăm năm sau đó. Còn mang tới một tin cực kì vui mà ngay Tiêu Mẫn Nhi cũng không ngờ tới.