Chương 95. Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết!

Sau khi đạt tới Luyện Khí tầng bảy, Tô Ninh không chỉ phát hiện cường độ thân thể của mình tăng lên, còn phát hiện khẩu vị của mình tăng nhiều, trong lúc vô tình... số dư trong thẻ ngân hàng, thế mà... sắp thấy đáy.


"Đây chính là chỗ kinh khủng của Luyện Khí tầng bảy sao?" Tô Ninh cũng không nghĩ tới, Luyện Khí tầng bảy mang đến ảnh hưởng, không phải là bởi vì thực lực của mình quá mạnh, đại khai sát giới khiến xã hội lâm vào khủng hoảng, cũng không phải bởi vậy để cho mình bành trướng, cho rằng ta vô địch trên thiên hạ, đi trang bức khắp nơi...


Mà là mình bị mình ăn nghèo.
Một Luyện Khí kỳ?
Tầng bảy!!!
Cách không lấy vật...
Cách không giết người!
Người mang các loại tuyệt kỹ...
Ngươi nói với ta, ta sắp ch.ết đói rồi?
Ta đều kinh ngạc!
Tô Ninh tỏ vẻ rất cạn lời!


Hắn liên tục xác định, mấy chục vạn trong thẻ... Vậy mà thật bị ăn sạch.
Ăn sạch từ lúc nào cũng không biết.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường.
Trong khoảng thời gian này đột phá, thức ăn của mình cơ hồ đều là cao tố, thịt bò, trứng gà... Còn có các loại năng lượng cực tốt.
...


Rốt cuộc ta có thủ đoạn gì có thể kiếm tiền?
Giết người phóng hỏa? Cướp bóc?
Hay là trộm cắp?
Những thứ này Tô Ninh có thể làm, cũng có thể để Tiểu Đào Tử đi làm, nhưng hắn không muốn đi thu được tiền tài như vậy.
Vấn tâm hổ thẹn.


"Tiên trưởng lão... Thật ra kiếm tiền là một môn học vấn."


available on google playdownload on app store


"Lúc trước ta rất nghèo, từng đi cửa thành bày hàng vỉa hè, đoán mệnh cho người ta... Chử Nhật Tam Quái, trên đến vương công quý tộc, dưới đến người buôn bán nhỏ... Không ai không biết thần cơ diệu toán của ta, sau đó bởi vì đoán mệnh làm giàu." Lão nhân hỏi.


Nghe thấy Tô Ninh ngẫu nhiên nhắc tới kiếm tiền như thế nào.
Các người tí hon tràn đầy phấn khởi giới thiệu.
"Lúc trước ta dựa vào nghịch thiên cải vận cho người ta, chỉnh đốn phong thủy kiếm được một khoản..."
"Lúc trước ta chữa bệnh cho người ta, kiếm được một khoản lớn."
"Lúc trước ta..."
...


Các người tí hon không ý thức được Tô Ninh sẽ thiếu tiền.
Ngẫu nhiên nghe được hắn nhắc tới những chuyện này.
Cho rằng hắn muốn nghe chuyện cũ của mọi người.
Tô Ninh nghe xong sửng sốt.
"Xem bói?"
"Chữa bệnh?"
"Xem phong thủy?"
...
Hay lắm, cộng mấy thứ này lại.
Sao lại giống thần côn?


Chẳng lẽ bây giờ ta phải làm thần côn?
Là một cao thủ Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, đi vào trong thành Thiên Kiều bày quầy bán hàng... Cái này, thật thẹn thùng...
Nói không chừng còn bị thành quản đuổi theo.
Ách...
Ngẫm lại.
Hay là thôi đi.


Có chút xấu hổ... Chủ yếu nhất, cũng không có ai tin tưởng ta.
Tô Ninh trong lúc nhất thời, lại có chút mộng bức.
Nhưng mà... Hắn cũng không vội.
Dù sao hiện tại tu vi đã đến bình cảnh.
Cho dù kiếm được tiền, chính là bổ sung rất nhiều đồ ăn, cũng chưa chắc có thể tăng lên bao nhiêu tu vi.


Loại chuyện kiếm tiền này, có thể bàn bạc kỹ hơn...
"Đinh... Đinh..."
Đột nhiên.
Điện thoại của Tô Ninh vang lên.
Không phải Vương quản lý.
Số lạ... khiến Tô Ninh có chút tò mò.
"Này... Chúng ta nơi này là bệnh viện tỉnh, xin hỏi ngươi cùng Khương Vân Dương là quan hệ gì?"


"Ngươi là người nào của Khương Vân Dương?"
Khương Vân Dương?
Tô Ninh một mặt mộng...
"Là cha ta... sao ông ấy lại ở bệnh viện tỉnh?" Khương Tiểu Đào nghi hoặc.
"Ồ... Xin hỏi có chuyện gì không?" Tô Ninh hỏi.


"Khương Vân Dương bị bệnh nặng, sức khỏe không được lạc quan... Hơn nữa vợ của anh ta là cô Lưu Viện cũng bị trọng thương, tình hình nguy cấp, chúng tôi chỉ nhìn thấy số điện thoại của anh trên điện thoại của nhị lão, cho nên đã liên lạc với anh." Đầu bên kia điện thoại, bác sĩ bình tĩnh nói.


"Cái gì? Sinh bệnh nặng?"
"Mẹ của Khương Tiểu Đào... còn bị trọng thương?"
Tô Ninh một mặt mộng bức...
Đây là tình huống gì?
"Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì?" Tô Ninh hỏi.
Khương Tiểu Đào bên cạnh nghe cha mẹ gặp nguy hiểm, vô cùng nóng nảy...


"Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm, chính ngươi tới xem một chút đi."
...
Tô Ninh cúp điện thoại.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.
Lúc này...
Trên giường bệnh của bệnh viện.
Khương Vân Dương đang yếu ớt nằm ở phía trên.
Trên người còn cắm rất nhiều ống.


Người đã hôn mê.
Nhưng có thể cảm nhận được, thân thể của hắn có dấu vết bị động qua.
Trên mạch máu trên cánh tay, lít nha lít nhít đều là vết thương.
Mà mẹ của Khương Tiểu Đào cũng rất thảm.


Trên người khắp nơi đều là vết thương, có bị nắm đấm đánh... Có bị cùn khí đánh...
Một khối xanh một khối tím một khối.
Thoạt nhìn không còn ra dáng người nữa.
Khổ sở đến cực điểm.
"Đây là làm sao vậy... Vì sao lại biến thành như vậy?"
Tô Ninh vô cùng khó hiểu.


Bệnh của Khương bá phụ, không phải đã được ta chữa khỏi sao?
Vì sao hắn... Còn có thể là loại bộ dáng này...
Còn có Khương bá mẫu!
Đây là vì sao...
"A..."
Khương Tiểu Đào thét chói tai.
Vô cùng kinh khủng.
Ánh đèn kia... lại lóe lên không ngừng.
Nàng... Đã mất khống chế.


Đây là cha mẹ của nàng...
Quỷ dị chi vương nhìn thấy cha mẹ thành bộ dạng này, nếu như không phải Tô Ninh ở một bên, nơi này đã sớm long trời lở đất.
"Làm sao vậy..."
"Đây là thế nào"
Người cả tòa nhà đều không rõ ràng cho lắm.


"Mọi người không cần khẩn trương, đây là vấn đề mạch điện, có thể là tiếp xúc không tốt."
Nhân viên công tác của bệnh viện giải thích.
Mà trước giường bệnh, Tô Ninh ra hiệu cho Khương Tiểu Đào đừng vội.
Hắn tự mình kiểm tr.a thân thể Khương Vân Dương.


Không nhìn không biết, vừa nhìn... Tô Ninh bỗng nhiên nhíu mày lại: "Làm sao có thể... tinh huyết của hắn... Sau khi bị linh khí của ta tẩm bổ, lại... bị rút đi!"
Thân thể Khương Vân Dương, suy yếu tới cực điểm.
Bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời.
Tô Ninh ở trong này, ngửi thấy một mùi không giống bình thường.


"Hưu..."
Hắn lập tức rót linh khí vào thân thể Khương Vân Dương.
Tẩm bổ thân thể sắp mục nát của hắn.
Thân thể vốn suy yếu... dưới sự trị liệu của Tô Ninh, rốt cục ổn định lại.
Lại đến Lưu Viện.
Tô Ninh chậm rãi đưa linh khí vào cho nàng.


Tình huống của nàng thoạt nhìn rất thảm, nhưng lạc quan hơn Khương Vân Dương.
Bởi vì nàng bị thương, đều là thương tổn trên thân thể, mà không phải giống như Khương Vân Dương, là tổn thất trên khí huyết.
Tiếp thu linh khí của Tô Ninh.
Cơ thể bầm tím sưng phù của nàng đang khôi phục.


Thương thế trên người yếu đi... mí mắt Lưu Viện giật giật.
Chợt thức tỉnh.
Ánh mắt của nàng, rất mê mang quét một vòng...
Sau đó, dường như lấy lại tinh thần.
Trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Toàn thân đều đang run rẩy.
"Đừng... Đừng đánh... Ta... Ta cái gì cũng không biết... Đừng đánh..."


"Không... Đừng động vào lão đầu tử nhà ta... Các ngươi lại quất hắn sẽ ch.ết!"
...
Lưu Viện hô to.
Trong lòng Tô Ninh lạnh lẽo.
Giống như mình phỏng đoán...


Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Viện, vỗ vỗ bả vai bá mẫu, ôn nhu nói: "Bá mẫu... Bá mẫu... Ta là Tô Ninh, đừng sợ hãi... Hiện tại nơi này rất an toàn."
"Cháu là Tô Ninh... Bác gái."
Nghe được lời nói của Tô Ninh, Lưu Viện dần dần tỉnh táo...
Ánh mắt mê mang nhìn Tô Ninh.


Nhưng thân thể vẫn sợ hãi run rẩy.
"Tô Ninh..."
"Tô Ninh..."
Lưu Viện ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Ninh?
Hồi lâu...
Nàng mới chậm rãi thấy rõ người trước mắt.
"Tô Ninh..."
"Thật là ngươi a..."
"Tô Ninh..." Hai mắt Lưu Viện rưng rưng.


"Tô Ninh... Mau cứu bác của con... Bác ấy... Bác ấy thật khổ..." Nhưng ngay lập tức cô nghĩ đến điều gì đó.
"Bọn họ phát hiện máu của bá phụ ngươi có thể chữa bệnh, liền điên cuồng hút máu của hắn..."


"Không không không... Tô Ninh... sao con lại ở đây... Con không nên ở đây, con chạy mau... Con chạy mau... Bị bọn họ bắt được, con sẽ nguy hiểm... Con chạy mau..." Mẹ Khương Tiểu Đào như phát điên, ngôn ngữ logic không thông...
Nhưng mỗi chữ mỗi câu đều lộ ra hai chữ: Khổ nạn!
Có người... tạo thành cực khổ to lớn cho bọn họ...


Để cho bá mẫu dịu dàng này, để lại bóng ma tâm lý thật lớn.
Dù Tô Ninh có Phật hệ, giờ phút này trong lòng cũng vô cùng tức giận.
Máu có thể chữa bệnh?
Tô Ninh đại khái đã hiểu được cái gì...
Ta không giết Bá Nhân... Bá Nhân lại vì ta mà ch.ết!
...
...






Truyện liên quan