Chương 3: Gintama thiên - Kỳ một

*Dịch & biên*: Trần Bì
Đậu cmn cái cảm giác này thật sảng khoái ghê gớm!
Tiểu Đậu đang vui mừng, thình lình, tay bị Kondou nắm chặt!
""... Sakashi tiểu thư, tôi... Tôi...""
Oái má ơi.
Đây là muốn trình diễn tiết mục dược lực-bàn tay vàng bộc phát?


""Tôi hình như..."" Âm thanh Kondou thoáng run rẩy, ""Thích Sakashi tiểu thư rồi!!""
Dược hiệu kinh người!
Cổ họng vừa rống xong, Kondou lập tức thuận thế đứng lên, ngay cả cô cũng bị kéo lảo đảo.


Trán chảy ra một ít mồ hôi lạnh, Đường Tiểu Đậu theo bản năng làm tư thế tay Nhĩ Khang ( ) : ""Đợi... Đợi đã, Kondou tiên sinh, xin hãy bình tĩnh..."
( ) Tư thế xòe tay đưa ra trước, để biết thêm chi tiết mời lên Google đánh chữ Nhĩ Khang.


Vừa dứt lời, Kondou đột nhiên mắt trợn trắng, nghiêng ngã hai cái rồi té về bàn rượu.
""Uống quá nhiều rồi."" Chủ quán rượu ló người ra, cười híp mắt nói.
Đậu nhi mau chóng xin lỗi, lại đi đỡ Kondou.


Tứ chi kề cận, chữ nhỏ trên đầu Kondou lại xuất hiện. Tiểu Đậu nhìn đỉnh đầu Kondou, độ thiện cảm đã được tăng đến mức cao nhất, lại nhìn thanh trạng thái từ ""Xuân tâm nảy mầm"" chuyển sang ""Khăng khăng một mực"", hơi ngây người.


Kỳ thực, trong game True Love Kiss, thanh trạng thái này cũng coi như một đặc sắc lớn ---- Tuy rằng, từ ngữ miêu tả các loại trạng thái yêu đương bất đồng này có thể từ người chơi tự động chỉnh sửa, nhưng thiết kế của chính bản thân trò chơi cũng rất dị, kiểu như cái gì mà ""Xuân tâm nảy mầm"", "Tương tư thành tật" ---- Đường Tiểu Đậu chẳng quan tâm nên sửa câu cú thành khốc soái cuồng bá duệ thế nào, dù trạng thái yêu đương có là ""Chàng là gió, em là cát"" cũng xử lí gọn, trực tiếp che chắn chỉ nhìn chỉ số độ thiện cảm.


available on google playdownload on app store


Thế nhưng dù vậy, cô cũng nhớ mang máng rằng, sau khi độ thiện cảm của nhân vật công lược trong game tràn đầy, trạng thái sẽ biến thành hình thức yêu nhau ""Tâm đầu ý hợp"" (độ thẹn vẫn còn dồi dào), mà không phải ""Khăng khăng một mực"".


Thắc mắc vừa lóe qua trí óc, N" đã tận trung với cương vị bắt đầu giải thích: [Chú ý tới? Bây giờ cô và nhân vật công lược còn chưa "yêu nhau", hắn chỉ là dơn phương ái mộ cô thôi, vì lẽ đó trạng thái mới có thể biến thành như vậy. Còn có, quy tắc trò chơi vẫn như cũ, nếu như muốn thuận lợi thúc đẩy tiến trình thẳng tới kết thúc, điều kiện tiên quyết là trạng thái của đối tượng công lược phải thành "Tâm đầu ý hợp", cũng tức là các người nhất định phải "yêu nhau".]


Tiểu Đậu: Cần phiền toái như vậy làm chi!?


N": [Nếu tình cảm nhân vật chỉ vẻn vẹn dùng số liệu do độ thiện cảm đo lường thì thực quá mức lõng lẻo, cho nên mới bổ sung cây trạng thái này để càng thêm hoàn thiện. Cái này cũng là thủ đoạn cần thiết nhằm tăng cường độ chân thực và vui sướng của trò chơi.]


Tiểu Đậu: ... Vậy muốn như thế nào mới có thể yêu nhau hả, thân ái?
[Không phải Kondou vẫn chưa xác định được tình cảm của cô sao? Để hắn tin cô cũng yêu hắn là được rồi.]


Tiểu Đậu vuốt xuống da gà đang nhô lên vì lối diễn tả của N", yên lòng: Chuyện này đơn giản, trực tiếp thổ lộ không phải là xong sao!
Nhưng hai giờ sau, cô mới phát giác mình suy nghĩ chuyện này "quá đơn giản" rồi.
...


Dưới màn đêm, Edo tựa như một bức tranh tĩnh vật sặc sỡ sắc màu. Nơi phồn hoa là chốn xa hoa trụy lạc tại phường Kabuki hỗn loạn, còn chỗ u ám là con đường nhỏ yên ắng cảnh vật tối tăm ---- Ví như trụ sở Sinsengumi, nơi chỉ có hai ngọn đèn lẻ loi giắt trước cửa, lộ ra vài phần vắng lặng.


Ấn tượng tuy đẹp, mà ấn tượng tan biến cũng là chuyện chỉ tốn một giây ---- Tại cửa trụ sở, tài xế taxi đầu đầy mồ hôi ôm cục trưởng Shinsengumi đang say như lợn ch.ết, người sau vẫn lẩm bẩm: "Sa, Sakashi tiểu thư..."


Đường Tiểu Đậu mở ra bóp tiền, liếc mắt thấy trong chứng minh thân phận ghi "Sakashi Mame", từ trong rút ra tiền xe trả cho tài xế. Tài xế nhận tiền, mặt mũi lo lắng: "Một mình ngài có được không?"
"Không thành vấn đề!" Tiểu Đậu vỗ cánh tay nhỏ.


Nên nói là người đẹp thì nhất định chiếm ưu thế sao, bản thể của Đậu thần làm ra thì là anh tuấn tiêu sái, hiện giờ vừa nhìn chính là phong tình vạn chủng ---- Tài xế cũng là rất nể tình đỏ mặt, vội vội vàng vàng thả Kondou xuống cạnh cửa gỗ để hắn dựa vào, lúc này mới nhất bộ tam hồi đầu ( ) rời khỏi.


Nhìn theo taxi mất hẳn ở cuối đường, Đường Tiểu Đậu xoay người lại vỗ vỗ mặt Kondou: "Kondou tiên sinh...?"
Kondou bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một phát bắt lấy bàn tay mà cô còn đang treo ở bên mặt hắn! Đậu nhi sợ hết hồn, vừa định giãy dụa đã bị cánh tay như kìm sắt kia lôi vào trong lòng đối phương!


Chơi quá lố rồi!!
Đời này tổng cộng chỉ ôm qua hai người đàn ông là cha cô Đường Lão Đậu và anh cô Đường Đại Đậu, Đậu bạn học bị dọa thành Đậu Hà Lan rang muối, mau chóng dùng sức đẩy Kondou ra.
... ch.ết tiệt, sức mạnh chệnh lệch hơi bị lớn!!


N" chợt phát ra một tiếng cười nhạo: [Cô đỏ mặt.]
Đường Tiểu Đậu dùng tiếng lòng đáp trả: Trong hạng mục phục vụ không có điều này! Đậu gia bán nghệ không bán thân!


[Tiểu Đậu,] Nối tiếp cười nhạo là tiếng cười nhẹ, giọng điệu bình tĩnh của N" như cũ muôn đời không đổi. [Ta càng ngày càng thích cô rồi.]


Đối với N" đang trăm công ngàn việc còn không quên nói ẩn ý muốn chấn cô một cái, Đường Tiểu Đậu không rảnh phản ứng tới, đang hoang mang lo sợ, Kondou vẫn duy trì tư thế ôm chặt cô, đột nhiên cúi đầu, vùi đầu vào cổ cô không nhúc nhích.
... Không có đoạn sau á?


Tiểu Đậu đơ một hồi, đang nghĩ Kondou sẽ không ngủ thiếp đi chứ, phút chốc bên tai vang lên giọng nam có chút khàn khàn.
""Tôi... Tuy rằng không biết tự lượng sức, nhưng tâm ý của tôi là thật... Ha, ha ha, ngược lại... Ngược lại thì Sakashi tiểu thư chắc chắn là muốn từ chối tôi đúng không... Tôi...""


Giọng nói dừng lại.
Có lẽ do say rượu, tốc độ nói chuyện của Kondou rất chậm, lại có chút đứt quãng, như đang châm chước tìm từ.
Hồi lâu, mới một lần nữa nhẹ giọng mở miệng.
""Thất... Thất lễ, Sakashi tiểu thư... Tôi... dọa cô sợ rồi, vô cùng xin lỗi... Nhưng, nhưng mà...""
Âm thanh nhẹ dần.


""... Chỉ cần để tôi ôm thêm chút nữa... Là đủ rồi...""
Tiểu Đậu ngẩn ra.
... Xem ra đây là thời cơ tốt để chấp nhận tỏ tình?
Ừm, ngoại trừ có hơi ngược, hết thảy đều hoàn mỹ...
... Có vẻ như hi sinh một tý cũng không sao?


Nội tâm vùng vẫy một hồi, Tiểu Đậu từ từ giơ hai tay lên, ngập ngừng chốc lát, xoa nhẹ lưng Kondou.
Thân thể Kondou nháy mắt cứng ngắc lại.
Tiếp đó, hắn liền nghe được giọng của thiếu nữ.
""Kondou tiên sinh, chúng ta quen nhau đi.""
Động tác của Kondou đọng lại.


""... Sa... Sakashi tiểu thư..."" Hắn bắt đầu nói lắp, ""Cô, cô nói cái gì?""
""Chúng ta quen nhau đi... Được không?""


Vừa nói xong, cổ áo Kondou bỗng dưng căng thẳng, bị một cái tay túm lấy! Hắn còn đang vịn vạt áo Tiểu Đậu, nên lần này ngay cả Tiểu Đậu cũng bị kéo đi, vừa vặn chạm vào tầm mắt người đang lôi kéo Kondou.


Đó là một đôi mắt tròn sáng ngời, nhưng con ngươi lại đỏ thẫm như máu dẫn theo mấy phần sát khí, đặt trên khuôn mặt baby kia rất có lực xung kích.
Thiếu niên mặc đồng phục Shinsengumi, thân hình mảnh khảnh, một tay kéo người cao to khỏe mạnh như Kondou lại không chút áp lực.


---- Okita Sougo nhất thời cùng Tiểu Đậu liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng giọng điệu có chút lười biếng ngày thường nói: ""Cục trưởng, lúc nào cũng quấy rối cô gái như vậy thực làm người ta khốn nhiễu đó.""


---- Đừng hỏi Đậu thần tại sao biết tên này là Okita Sougo, không thấy đỉnh đầu bốc lên chữ nhỏ vàng óng đại biểu nhân vật có thể công lược sao mấy sếp. (← ←)
Kondou vẻ mặt khẩn thiết, cùng Okita giằng co: ""Sakashi tiểu thư, hồi nãy, hồi nãy nói là thật... Là thật sao?""


Nửa đường té ra Trình Giảo Kim, để tránh trận chiến kéo dài, Tiểu Đậu tạm thời cũng không để ý tới tiết tháo, chỉ ước gì đem cọng ahoge trên đầu bẻ cong lại bày tỏ tấm lòng thành của mình, ""Vâng...""
Mượn rượu thêm can đảm-Kondou lập tức bùng nổ: ""Sa, Sakashi tiểu thư! Tôi...""


Lời còn chưa nói hết, đã bị Okita che miệng lại!
Okita dùng mắt đao lành lạnh quét qua khuôn mặt Tiểu Đậu, ánh mắt ngắn ngủi va chạm, tiếp đó thấm ra tia hàn ý; rồi lại bộ mặt tê liệt, tiếp tục kéo Kondou hướng vào trong trụ sở.


""Xin lỗi, cục trưởng bọn tôi lại xỉn rồi, xin hãy nhìn tại anh ấy là đầy tớ của nhân dân, đừng kiện cáo anh ấy tội quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ.""
Nói xong, gã lưu loát câu chân đóng cửa lại, ngăn cách tiếng kêu rên của Kondou ở một bên khác.
Tiểu Đậu đứng ngẩn tại chỗ yên lặng một chốc.


... Thế nào lại đánh hơi ra mùi tình địch thoang thoảng?
... Okita tiểu ca, cậu giỏi lắm.
Hồi lâu, cô chỉ phải nhận mệnh rời đi.
Không còn cách nào khác, ngày mai tái chiến.
...


Trở lại nhà trọ của Sakashi Mame, đầu tiên Đường Tiểu Đậu ngủ bù một đêm bồi dưỡng tinh thần đầy đủ. May mắn hôm nay là ngày nghỉ ở công ty nên có thể dậy trễ, nếu không ngày hôm sau lại đi làm không tránh khỏi tinh thần kém cỏi.
Có bạn gái đọc giả muốn hỏi, đi làm là có ý gì?


Chỗ này cần bổ sung nói rõ một tý, thân phận mới hiện nay của Tiểu Đậu, "Sakashi Mame", người cũng như tên, là một thành phần trí thức đi làm tại một công ty sản xuất rượu, ưa thích nếm rượu; phần đầu bỏ bớt, vì thế, khi cô "mộ danh mà đến" thưởng thức rượu ngon ở một nhà bán rượu, đã "xảo ngộ" Kondou.


Ai da, lại còn là một thiếu nữ văn nghệ có chút của cải ha?
... Thiết lập thân phận thật khoa học làm sao, quả thực là cuộc gặp gỡ định mệnh nha Kondou-san (... ).
Cọ sát đến chiều, đúng lúc có giữ thuốc giải rượu đặc chế của công ty, cô hăm hở đi Shinsengumi lấy lòng.


Sakashi Mame khoác lên người bộ kimono màu cát vàng, đứng ở chỗ đó, nếu không nói không động, tưởng như pho tượng hình người tạc bằng ngọc. Người vừa tới cửa cục cảnh sát, vừa vặn bắt kịp tia nắng chiều bao trùm khắp trời, ánh chiều tà phủ lên gương mặt, vẻ đẹp được điểm tô thêm, thật đúng là một đại sát khí.


Mấy cảnh sát Mạc Phủ trước cửa bị sát đến quăng mũ cởi giáp, lời đều không nói hoàn chỉnh đã chạy vào thông báo.
Một lát sau, Kondou chậm chạp lề mề đi ra cửa, có điều phía sau còn theo một thiếu niên.


---- Okita vẫn là biểu cảm lười biếng, cứ như là chỉ đi ra xem trò vui cộng thêm cho Kondou can đảm (?), dựa vào cửa.
Trong lúc đó, kẻ này như có như không liếc Tiểu Đậu một chút.
Tiểu Đậu bén nhạy bắt được trong ánh mắt thiếu niên có từng tia từng sợi hàn ý.


Hừm, tên nhóc quỷ này. Thế nào lại có linh cảm không lành đây.
Ừm...
Quyết đoán không nhìn. (→ _ →)
Tiểu Đậu hơi khom người chào Kondou: "Chào buổi chiều, Kondou tiên sinh."


Kondou bị cái bánh tên là mỹ nhân từ trên trời giáng xuống đập đến choáng váng, mặt mũi không thể tin nổi, vào lúc này hồn vía còn đang bay bổng: "À, chào chào... chào buổi chiều!"


Người quân nhân cao to khỏe mạnh như vậy, lúc nghiêm túc cũng là nhân vật tàn nhẫn đao đao cắt thịt, bây giờ lại cúi đầu trước một cô gái thấp hơn bản thân một cái đầu, ngây ngốc như học sinh tiểu học làm sai chuyện chịu la mắng, sườn mặt góc cạnh rõ ràng chỉ chốc lát đã thấm ra mồ hôi hột.


Như vậy vừa lúc, dù sao thì mình cũng chỉ là diễn viên lâm thời đọc lời thoại dở tệ (... ).


Tiểu Đậu ngẩng mặt lên, "Công tác của tôi có liên quan tới rượu, trong nhà thường phòng sẵn thuốc giải rượu đặc chế. Tôi nghĩ Kondou tiên sinh có lẽ sẽ cần cái này, kính xin chớ ghét bỏ." Nói xong, cô dùng hai tay bưng một cái hộp đóng gói thanh lịch đưa cao hơn một chút.


Tay Kondou run rẩy nhận lấy, "Làm... Làm phiền ngài đã tốn công... "
Lúc ngón tay hai người nhẹ nhàng đụng vào nhau, Tiểu Đậu dùng dư quang liếc thanh trạng thái đỉnh đầu Kondou một cái.
Quả nhiên, vẫn là "Khăng khăng một mực"...


Không phải là để Đậu thần lại thổ lộ lần nữa sao, chuyện nhỏ, Đậu thần có chính là tiết tháo (... )!


Tiểu Đậu rụt tay về, bày ra biểu cảm muốn nói lại thôi (ở trước gương luyện tập rất nhiều lần), sau đó có chút mất tự nhiên thi lễ: "... Trên đường kiểm tr.a hàng hóa có đi ngang qua Shinsengumi, lúc này mới mạo muội đi lên làm phiền. Thất lễ, vậy tôi đi trước, còn có công tác cần làm."


Tiếp đó, cô cũng chưa cho Kondou cơ hội nói chuyện, bèn xoay người rời đi.
Rẽ qua một con hẻm nhỏ, N" Mở miệng nói: "Chỉ như vậy thôi sao?"


Tiểu Đậu không lên tiếng, vừa đứng bên lề đường, vẻ mặt sầu muộn ngắm nhìn bầu trời phương xa, dùng tiếng lòng nói: Đem người dẫn ra mới dễ nói chuyện. Chưa từng nghe qua ôm cây đợi thỏ sao?
Vừa dứt lời, một âm thanh từ phía sau xa xa truyền đến: "Sakashi tiểu thư, xin... Xin chờ một chút!"


---- Không phải Kondou thì còn là ai?
Tính toán như thần-Đậu trong lòng tà mị nở nụ cười, quay đầu giả bộ như người không biết gì: "Kondou tiên sinh? Làm sao vậy?"


Kondou bước nhanh đi tới trước mặt cô, trong tay còn siết chặc hộp thuốc Tiểu Đậu đưa. Vừa đứng lại, hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn sau đầu, cười gượng vài tiếng: "... Ngày hôm qua tôi uống đến không biết gì, có nhiều mạo phạm."
Oh yeah có hi vọng!
Tiểu Đậu dứt khoát cúi đầu làm bộ e thẹn!


Ừm, bỗng chốc bảo cô mặt đỏ có chút khó khăn, cúi đầu thì sẽ không thấy biểu cảm ha ha (... ).
"Không, không, không có gì, xin đừng để ý..."
Mặt đỏ không khống chế được, âm lượng vẫn có thể khống chế; cái gì mà nói chuyện đứt quãng, âm thanh nhỏ dần, độ khó không cao.


Kondou nuốt ngụm nước miếng, cứng ngắc ngẩng đầu lên: "Cái đó... Sakashi tiểu thư? Còn có chuyện này, liên quan tới hôm qua... hôm qua đã nói..."
Phần hấp dẫn đến!
"Tôi đều nhớ rõ." Tiểu Đậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kondou, ngắt lời hắn ----


Nhìn thấy Kondou biểu cảm khiếp sợ, ánh mắt Tiểu Đậu bối rối do dự một hồi, như cũng ý thức được phản ứng của mình quá khích, thế nhưng vẫn kiên trì nói hết lời: "... Ý, ý của tôi là, tôi đều nhớ rõ... Kondou tiên sinh... Không nhớ sao?"


Lời nói vừa buông xuống, Sakashi Mame ngơ ngác nhìn Kondou một lát, theo đó âm thanh thả nhẹ: "Hay là nói... Kondou tiên sinh xem chuyện này như chưa từng xảy ra... Muốn cho tôi quên?"
---- Kondou đã đờ đẫn.
Trên con đường dài nhỏ, hoàng hôn dần tàn, ánh tà dương như máu...


Lại vẫn không sánh bằng với màu sắc trên khuôn mặt cục trưởng Shinsengumi (... ).
"Sa Sa Sa Sakashi tiểu thư, quen quen quen nhau... "
"Được."
...
Thuận lợi bước sang giai đoạn hẹn hò!
Bốp bốp bốp vỗ tay!!


Mọi chuyện đầy đủ, tiếp theo chỉ cần suy nghĩ làm sao để tiến vào BE là xong. Tâm tình Đậu thần rất tốt, được Kondou đưa một đoạn đường, thầm nghĩ lại xác nhận lần cuối, liền giở lại trò cũ, phóng skill "Hạ bàn bất ổn", trên giao lộ đột nhiên dừng bước quay đầu lại nói với Kondou: "Tiễn đến đây là được rồi..."


Sau đó, tại lúc Kondou còn chưa kịp thu chân, thuận thế "không cẩn thận" va vào ngực hắn.
Vừa ngẩng đầu, định tiếp tục đối đáp lời thoại, phút chốc ngây ngẩn.
---- Thanh trạng thái trên đỉnh đầu Kondou, vẫn cứ lập loè bốn chữ nhỏ "Khăng khăng một mực".






Truyện liên quan