Chương 11: Song sinh võ hồn, tửu hồ lô cùng khảo nhục
Về tới nhà, Tuyết Mặc Quân tới trù phòng tìm Lý Bạch. Tên này từ khi hắn chỉ cho vài kiểu nấu nướng mới lạ của thế giới cũ liền coi hắn như thần thánh, lại thêm vào hắn thường xuyên cho tiểu tử này một chút rượu, một chút thịt, giờ tiểu tử Lý Bạch này nghe hắn còn hơn cả nghe Lý bá phụ, Trần bá mẫu.
Biết được điều này, hai vị kia thường xuyên tới nhờ hắn khuyên răn vị con bất hiếu của mình, lại không biết chính hắn mới là kẻ nối giáo cho giặc.
Ngó vào trù phòng, Tuyết Mặc Quân ngay lập tức thấy một thân ảnh cao gầy cực kỳ linh hoạt liên tục chuyển động giữa đống thực phẩm và xoong nồi bát đũa. Tuyết Mặc Quân đi tới túm lấy gáy của Lý Bạch.
Lý Bạch thấy mình đang bận rộn lại thấy có người cản trở, cực kỳ khó chịu. Khuôn mặt của hắn tức giận nguýt sang, bỗng thấy Tuyết Mặc Quân, biểu cảm của khuôn mặt hắn lật nhanh hơn cả lật sách. Lý Bạch nở nụ cười nịnh nọt: "A, Tuyết thiếu, Tuyết thiếu tới đây cần tiểu tử làm gì ạ?"
Tuyết Mặc Quân nhìn lấy nụ cười này cả thán. Tiểu tử này sinh ra chính là nhân tài kinh thương, quá chuyên nghiệp.
"Cũng không có vấn đề gì, ta đến chỉ để nhắc nhở Lý Bạch ca mấy hôm tới không được phép uống rượu. Nếu ngươi uống rượu để hôm giác tỉnh võ hồn xảy ra ngoài ý muốn, ta liền sợ rằng ngươi chỉ có thể ăn rau luộc uống nước lã đến cuối đời." Tuyết Mặc Quân ghé miệng vào tai Lý Bạch, trầm giọng nói.
Lý Bạch nghe vậy liền hoảng hồn. Hắn biết vị bên cạnh này có thể làm được chuyện này. Đến cha mẹ hắn bây giờ còn tin tưởng Tuyết Mặc Quân hơn cả tin tưởng hắn, Tuyết Mặc Quân nói cái gì cha mẹ hắn cũng đều đồng ý.
Ngay cả việc Tuyết Mặc Quân ép hắn rèn luyện thân thể, cũng là kết hợp với cha mẹ hắn song phương áp lực đè hắn vào khuôn khổ.
Trong đầu tưởng tượng ra viễn cảnh không rượu không thịt kia, Lý Bạch bất chợt rùng mình.
"Tuyết thiếu yên tâm, Lý Bạch ta biết cái gì quan trọng, hiểu cái gì là mất nhỏ được lớn. Tuyết thiếu ngài cứ an vạn phần tâm." Lý Bạch vỗ vỗ ngực đảm bảo.
Tuyết Mặc Quân nghe được hắn khẩn thiết đảm bảo, hài lòng nở nụ cười.
"Lý Bạch ca ngươi không cần ủ rũ, nếu như giác tỉnh không xảy ra vấn đề, ta sẽ xin Trần bá mẫu lấy Mộng Tiên Lộ ra để ăn mừng giác tỉnh thành công. Thế nào, phần thưởng này đủ lớn chứ?"
Lý Bạch nghe vậy hai mắt sáng lên, khóe miệng không tự chủ chảy nước dãi, liên tục gật đầu: "Đủ, quá đủ. Tuyết thiếu đại khí! Ngài yên tâm sẽ có được kết quả hài lòng như ý."
Tuyết Mặc Quân vui vẻ gật đầu, gõ một cây gậy cho một quả táo, thủ đoạn của tư bản tại thế giới kia là vô cùng hiệu quả. Hắn hài lòng quay về ổ nhỏ của mình, bắt đầu sắp xếp kế hoạch sau khi giác tỉnh.
Nghiên cứu thì vẫn phải nghiên cứu, nhưng các nguồn tài nguyên để nghiên cứu thì cần phải đi tìm, hơn nữa hắn cũng cần một chỗ dựa để công bố các nghiên cứu thành công của bản thân, từ đó thu được tài nguyên để thực hiện các nghiên cứu sau này. Càng về sau nghiên cứu quy mô cùng độ phức tạp càng lớn, một mình hắn và A Ngân tỷ không thể nào làm hết được.
Mục tiêu của hắn hiện tại là Thất Bảo Lưu Ly Tông. Tông môn này đạt tất cả các tiêu chí mà hắn cẩn thận tuyển chọn. Thất Bảo Lưu Ly Tông cực kỳ giàu và nhiều tài nguyên, thực lực tông môn không mạnh nên ba mẹ hắn có thể gánh được.
Quan trọng nhất là Thất Bảo Lưu Ly Tông mặc dù là thượng tam tông, nhưng còn thiếu nội tình, thế hệ trẻ không có người nổi bật, nghiên cứu của hắn đối với tông môn này chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cả.
Nhưng muốn hợp tác với Thất Bảo Lưu Ly tông, vai trò của cha mẹ hắn, thậm chí là cả vị Ninh Phú Quý Ninh thúc thúc hắn còn chả nhớ rõ mặt kia, đều là không thể nào thiếu.
Hiện tại, vấn đề làm khó hắn nhất chính là phải tìm cách ngả bài với hai vị lão nhân gia một cách hợp lý, hắn cũng đã diễn luyện việc này vô số lần, nhưng nói thật, thật khó.
Ba ngày trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Ba ngày qua, ngoài việc tập luyện ngả bài với hai vị đại lão trong nhà, hắn chả có thời gian làm cái gì cả. Hiện tại, hắn đã sẵn sàng.
Sau bữa sáng, hắn tắm rửa sạch sẽ, tìm ra bộ lễ phục mà mẹ hắn liên tục yêu cầu mặc hắn đã vứt trong xó tủ áo, mặc vào cẩn thận. Đúng lúc này, tiếng Lý Bạch từ phía ngoài phòng vọng vào.
"Tuyết thiếu, Tuyết thiếu, gia chủ cùng phu nhân đang chờ tại dưới nhà, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, ngài mau mau lên." Lý Bạch liên tục thúc giục. Ngay lúc hắn định đập cửa lần nữa, Tuyết Mặc Quân mở cửa ra ngoài, quay sang gật đầu với hắn. "Đi thôi."
Những năm qua, một nhà Lý Bạch đã hòa làm một thể với Mặc Tuyết phủ, tôn cha mẹ hắn là chủ nhân, phải nói cha mẹ của Tuyết Mặc Quân hắn cực kỳ có mị lực cùng thủ đoạn.
Xuống tới sảnh chính, Tuyết Mặc Quân nhìn thấy cha mẹ hắn đã chờ sẵn, bên cạnh là Lý Bạch phụ mẫu, ngoài ra còn có Hiên gia gia cùng một vị trung niên mập mạp lạ mặt. Tuyết Mặc Quân suy đoán, vị này hẳn là Ninh Phú Quý Ninh thúc thúc kia.
Tuyết Mặc Quân lễ phép chào hỏi từng người. "Phụ thân, mẫu thân, Trần bá mẫu, Lý bá phụ, Hiên gia gia, Ninh thúc thúc, mọi người mạnh khỏe."
Nghe tiếng của Tuyết Mặc Quân, vị Ninh Phú Quý kia cười toét miệng, nhìn lấy khẩu hình, hẳn hắn đang muốn phun một tràng chào hỏi thúc hiền cháu hiếu. Nhưng đáng tiếc viễn cảnh đó không xảy ra bởi vì Mặc Phong đã giơ tay ngăn cản.
"Chào hỏi để sau, vào chính sự trước. Trong phủ chúng ta chỉ có duy nhất ngươi cùng Lý Bạch là tiểu oa tử đến tuổi giác tỉnh, vậy nên hôm nay cũng chỉ có hai người các ngươi, nên đích thân ta sẽ giác tỉnh võ hồn cho hai ngươi. Bây giờ, ai giác tỉnh trước?"
Mặc Phong nhìn lấy Tuyết Mặc Quân vô cùng nghiêm túc. Vị Mặc phụ này lúc nào cũng vậy, diễn đủ vai trò nghiêm phụ của bản thân, để thê tử hắn tới diễn vai hiền mẫu.
Tuyết Mặc Phong lấy cùi chỏ huých huých Lý Bạch. "Lý Bạch ca trước."
Lý Bạch nghe vậy liền biết hắn cũng không thể từ chối, bèn tiến tới trước mặt Mặc Phong.
Mặc Phong đưa tay ra, trên tay phải hắn hiện lên một quyển trúc thư, dưới chân vàng vàng tím tím tím đen đen bảy cái hồn hoàn hiện lên, cả người tỏa ra túc sát chi khí: "Tiểu Bạch, tiến tới nắm lấy tay trái của ta. Tâm bình khí tĩnh, chú tâm vào biến đổi của bản thân ngươi."
Lý Bạch nghe vậy duỗi tay ra nắm lấy tay của Mặc Phong. Ngay lập tức, hồn lực của Mặc Phong hình thành một cột sáng chiếu vào người Lý Bạch.
Lý Bạch cảm thấy máu của hắn dường như cháy lên, đầu của hắn căng lớn ra, thân hình khẽ run rẩy. Hồn lực của Mặc Phong đang thâm nhập và kích phát võ hồn của hắn. Từ sau lưng Lý Bạch, một vò tửu hồ lô hiện lên, nhưng dù vậy, Lý Bạch vẫn tiếp tục run rẩy tiếp nhận hồn lực.
Lý Bạch run rẩy càng ngày càng mạnh, tưởng chừng như hắn không thể chịu đựng nổi nữa, thì Lý Bạch đột nhiên mở mắt ra, ngừng hấp thụ Mặc Phong hồn lực, miệng thở hổn hển. Từ dưới bụng của hắn, một miếng thịt nướng hiện ra và từ từ bay lên đối xứng với tửu hồ.
Mặc Phong cùng Tuyết Nhã bất ngờ nhìn lấy Lý Bạch đang bị vây quanh bởi hai võ hồn. Bên cạnh họ, Hiên gia gia cùng Ninh thúc thúc đều mở to mắt kinh ngạc, Trần Lý vợ chồng ôm chặt lấy nhau, trong mắt đều mông lung hơi nước.
Hai vợ chồng thực sự quá hạnh phúc, song sinh võ hồn đối với cao tầng của giới hồn sư cũng không quá lạ lẫm gì. Có song sinh võ hồn, tương lai của con trai họ đã là một con đường thênh thang rộng mở. Cho dù có là hai cái thức ăn võ hồn đi chăng nữa, cũng là mạnh hơn rất nhiều.
Cho tới khi Lý Bạch lần nữa mở mắt ra, quá trình giác tỉnh võ hồn hoàn tất. Từ bây giờ, Lý Bạch hắn là song sinh võ hồn giả thiên tài. Tất cả mọi người có mặt đều nở nụ cười, đặc biệt là Tuyết Mặc Quân.
Hắn vô cùng sung sướng, vậy là nghiên cứu của hắn đã được chứng minh thành công. Mặc dù đây chỉ là vật mẫu đầu tiên, không, vật thí nghiệm đầu tiên, không, trường hợp đầu tiên. Đúng vậy, dù chỉ là trường hợp đầu tiên, nhưng Tuyết Mặc Quân tự tin rằng hắn là chính xác, và rất nhanh thôi, hắn có thể tạo ra vô số song sinh võ hồn giả.