Chương 19: Cùng mỹ nhân dạo phố
"Vị nào đẳng cấp thấp nhất liền lên trước, yếu một chút dễ điều khiển, quen tay hay việc, mới có thể làm cho người đẳng cấp cao."
Mấy vị đại lão nghe Tuyết Mặc Quân nói chuyện liền trầm mặc. Người yếu lên đầu tiên, giống như làm chuột bạch cho kẻ phía sau, thật mất mặt. Mặc dù bọn họ nóng lòng nhưng dù sao cũng già cả rồi, muốn chút mặt mũi được không?
Liếc nhau vài cái, tam đại nội tộc trưởng lão cùng năm vị trưởng lão ngoại tộc thống nhất, để tông chủ đi trước, để bộ mặt của tông môn dẫn tông môn đến huy hoàng.
Ninh Phú Hào trầm mặc nhìn các vị trưởng lão im lìm đứng nơi đó, hắn hiểu, hắn lại phải đứng ra. Việc này mấy chục năm qua đều diễn ra như vậy, trưởng lão cần mặt mũi, tông chủ không cần mặt đúng không?
Hắn quá quen rồi. Tự tin bước lên trước, Ninh Phú Hào phóng thích võ hồn, hoàng hoàng tử tử hắc hắc hắc, phổ thông hồn hoàn phối trí hiện lên.
Tuyết Mặc Quân thấy vậy, biết công việc của mình tới bèn tiến đến bên cạnh, cẩn thận nói: "Ninh tông chủ, ngài không dùng bất kỳ hồn lực nào, chỉ dùng tinh thần lực, cảm nhận lực lượng của hồn hoàn thứ nhất."
Ninh Phú Hào gật gật đầu. Rất nhanh chóng, Ninh Phú Hào cảm nhận được, ba loại lực lượng chia cắt hồn hoàn của hắn làm ba khu vực, lấy thiên địa quy tắc ngoài cùng, hắn bản nguyên võ hồn cùng một loại lực lượng hắn gần như không thể điều khiển đang quấn quýt lấy nhau, hẳn là bản nguyên của hồn thú mà hắn giết kia.
"Ta cảm nhận được rồi, tiếp tục nên làm như thế nào?"
"Ninh tông chủ, ngài lấy tinh thần lực, tách hai cỗ lực lượng quấn lấy nhau kia ra, nhẹ nhàng thôi, nhưng phải dứt khoát."
Lấy tinh thần lực của Ninh Phú Hào, cực kỳ dễ dàng chia tách hai đạo lực lượng rời nhau ra. Ninh Phú Hào nhẹ điểm đầu ra hiệu.
"Ngài lấy tinh thần lực, một phần đẩy những bản nguyên ngoại lai kia ra phía ngoài viền sát với thiên địa quy tắc khu vực, một phần điều động phần võ hồn bản nguyên sâu trong võ hồn tràn vào hồn hoàn, thay thế vị trí của phần bản nguyên ngoại lai lúc nãy. Hai hành động này phải nối liền nhau, không được phép có bất kỳ gián đoạn hay để khoảng trống nào trong hồn hoàn, nếu không ngài liền coi như mất đi hồn hoàn này, là loại không thể thay đổi cái khác kia."
Ninh Phú Hào đầu đầy mồ hôi. Mất đi vĩnh viễn một hồn hoàn? Tuyết Mặc Quân tiểu tử này không phải nói dễ dàng sao? Sao hắn cảm giác hung hiểm vạn phần thế này?
Nhưng lúc này, đâm lao phải theo lao, Ninh Phú Hào cắn răng làm theo. May mắn này chỉ là đệ nhất hồn hoàn, niên đại có 342 năm, so với lượng tinh thần lực hắn có hiện giờ, cực kỳ dễ dàng khống chế.
Nhanh chóng hoàn thành, Ninh Phú Hào hiện tại cảm giác cũng không khó khăn cùng nguy hiểm gì cho cam, cực kỳ tự tin nói: "Tiểu tử, tiếp tục đi."
Tuyết Mặc Quân vừa chăm chú quan sát, vừa ghi ghi chép chép. Đây là lượng kinh nghiệm lớn, có thể trợ giúp hắn trong việc hấp thụ hồn hoàn chọn lọc.
"Bây giờ là quan trọng nhất, ngài truyền hồn lực vào trong hồn hoàn, giải phóng lực lượng bản nguyên, gần giống dạng thi triển hồn kỹ, nhưng chỉ là tạo một lỗ hổng trong khu vực thiên địa quy tắc, chỉ cần một chút hồn lực là đủ. Đồng thời, lấy tinh thần lực đẩy thật mạnh lượng bản nguyên kia ra ngoài theo lỗ hổng kia."
Ninh Phú Hào làm theo, rất nhanh chóng lượng bản nguyên kia bị đẩy ra phía ngoài. Tất cả mọi người đều cảm nhận được nguồn lực lượng này xuất hiện.
Lúc này, dị biến xuất hiện, đạo lực lượng bản nguyên kia hóa thành một hư ảnh hồn thú, trên đầu có sừng, tứ chi cơ bắp, là một đầu ngưu lao về phía Ninh Phú Hào. Hẳn là Ninh Phú Hào giết đầu ngưu này để lấy hồn hoàn thứ nhất chúc phúc về lực lượng. Nhưng biến cố này đối với Ninh Phú Hào chẳng đáng là gì, chỉ thấy hắn phất tay một cái đạo hư ảnh này liền biến mất.
Đã có kinh nghiệm, Ninh Phú Hào một mạch thanh tẩy cả sáu hồn hoàn còn lại, mặc dù càng về sau hư ảnh hồn thú càng mạnh những cũng chỉ là tiểu tiểu sự cố, không gây nổi sóng gió gì. Thế nhưng, sau khi hoàn thành, hồn lực của Ninh Phú Hào rơi xuống còn 66 cấp. Hắn hướng về mấy vị trưởng lão, báo cáo kinh nghiệm của mình.
"Sau khi thanh tẩy xong, dù hồn lực đẳng cấp giảm xuống, tạm thời không thể dùng đệ thất hồn kỹ cùng võ hồn chân thân, nhưng toàn thân sức mạnh dường như ngưng tụ lại, tinh thuần hơn, căn cơ cũng bền chắc hơn không ít."
Tuyết Mặc Quân thấy vậy an ủi: "Hồn lực đẳng cấp rất nhanh liền có thể khôi phục lại, ngài mau phóng xuất võ hồn, để ta xem có biến đổi gì không?"
Ninh Phú Hào phóng xuất võ hồn, hắn nhìn chăm chú, chợt chấn động, thất thố cất giọng: "Các vị trưởng lão, các ngươi nhìn, phía trên tầng bảy của tháp xuất hiện một chút nền của tầng thứ tám."
Tám vị trưởng lão vội vàng nhìn lại, bọn hắn cũng đã phát hiện ra. Mặc dù nền tầng tháp rất mỏng, nhưng đích thật là xuất hiện.
Tuyết Mặc Quân cũng cẩn thận xem xét, đưa ra kết luận: " Vậy là có phương hướng để bù đắp tiên thiên thiếu hụt võ hồn, chỉ cần võ hồn bản nguyên đầy đủ, liền có thể xây dựng tầng tháp cao hơn. Nhưng muốn xây dựng thêm, hiện tại võ hồn bản nguyên phải đầy đủ tinh thuần cùng mạnh mẽ, vậy mới đủ tư cách đột phá."
Cao tầng của Thất Bảo Lưu Ly Tông mừng như điên. Hi vọng, bọn họ nhìn thấy hi vọng, hi vọng ánh sáng của Cửu Bảo Lưu Ly Tháp chiếu rọi đại lục.
Rất nhanh các vị còn lại đều hoàn thành thanh tẩy. Ninh Phú Hào cực kỳ vui vẻ mời Tuyết Mặc Quân ở lại ăn tiệc. Bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ. Mãi đến đầu chiều, bốn người mới lên xe ngựa về khách sạn.
Tuyết Mặc Quân nhìn lấy A Ngân thò đầu ra cửa sổ, nhìn hết lấy cửa hàng này tới cửa hàng khác mỉm cười. Hôm nay tâm tình hắn không tệ, Tuyết Mặc Quân nhẹ nhàng tiến tới cạnh A Ngân, ấm áp nói: "A Ngân tỷ, cả sáng nay tỷ cũng đã mệt rồi, chúng ta về nghỉ một chút. Sau đó, ta bồi ngươi đi dạo phố, đến tối chúng ta tới quán ăn ngon nhất Thiên Đấu thành, làm bữa tiệc khánh công, tỷ thấy thế nào?"
A Ngân giật mình nhìn Tuyết Mặc Quân, sau đó ôn nhu mỉm cười, nhẹ gật đầu: "Ừm, nghe đệ đệ."
Ninh Phú Quý cùng Lý Bạch khuôn mặt đau khổ nuốt thức ăn cho chó. Nghĩ tới đoạn thời gian sau này còn phải thường xuyên nhìn thấy cảnh này, hai người cảm giác mình cẩu sinh thật an nhàn, ngày ba năm bữa bao no.
Đầu giờ Dậu, Tuyết Mặc Quân gõ cửa phòng A Ngân. A Ngân mở cửa phòng ra, hôm nay nàng mặc một bộ thanh sắc váy dài, càng tôn lên vẻ đẹp ôn nhu, duy mĩ cùng hiền dịu của nàng. Hai người rời khách sạn, chậm rãi đi dạo trên đường cái.
Tuyết Mặc Quân cùng A Ngân dừng lại trước một cửa hàng quần áo, trang sức to lớn, sang trọng bậc nhất Thiên Đấu Thành. Tuyết Mặc Quân khi ở trên xe ngựa, đã thấy A Ngân nhìn cửa hàng này mấy lần. Dù là hồn thú hóa hình, bản chất nữ giới vẫn là nữ giới.
"A Ngân tỷ, tỷ thấy cửa hàng này thế nào? Từ khi gặp tỷ ta còn chưa tặng tỷ món đồ gì. Tỷ đã tặng ta một phần của tỷ, ta cũng muốn tặng tỷ một thứ gì đó. Chúng ta vào cửa hàng này xem một chút."
Tuyết Mặc Quân nhìn lấy cửa hàng to lớn có tên Tinh Huyễn này, kéo A Ngân bước vào.
A Ngân vội vàng kéo hắn lại: "Quân đệ đệ, nhìn cửa hàng này sang trọng như vậy, đồ bên trong rất đắt. Ngươi tâm ý ta biết, nhưng không cần phải phung phí như vậy."
"A Ngân tỷ, kế hoạch lần này thành công, trong đó một nửa công sức nghiên cứu là của tỷ, ta hiện tại chưa thể cho Lam Ngân Cốc thêm được gì, nhưng tỷ thì ta có thể. Chẳng nhẽ tỷ lại để ta mang tiếc, bóc lột sức lao động của tỷ không công sao?" Vừa nói, Tuyết Mặc Quân vừa kéo A Ngân vào trong cửa hàng.
Rất nhanh, một phục vụ viên tiến tới tiếp đón hai người. Nhìn hai đứa trẻ mới hơn sáu tuổi này, phục vụ viên trầm mặc. Con cái nhà quý tộc nào, mới sáu tuổi liền đã biết đập tiền tán gái, này là thiên phú à. Hơn nữa, bé gái bên cạnh cũng thực xinh đẹp, nhưng còn hơn tuổi bé trai khá nhiều. Đây là trâu già gặm cỏ non, hay là lái máy bay trong truyền thuyết?
Nhìn A Ngân trong thanh sắc váy dài, Tuyết Mặc Quân đã cảm thấy nàng rất đẹp, rất hoàn mĩ. Hắn cũng chưa biết nên chọn cái gì tặng nàng, bèn quay sang hỏi phục vụ viên. "Mỹ lệ tỷ tỷ, ngài xem giúp ta một chút, tỷ tỷ của ta hiện tại đã đẹp như vậy, nàng còn cần thêm gì nữa để càng đẹp hơn?"
Phục vụ viên nghe hắn nói chuyện liền cảm thán, miệng thật ngọt, còn có tiền. Nàng nếu mà nhỏ tuổi hơn chút, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, đáng tiếc.
"Tiểu công tử, tỷ tỷ ngài mặc chiếc váy này kỳ thực rất đẹp, nhưng ngài nhìn xem. Làn tóc thanh lam sắc dài đẹp như vậy, lại chỉ có thể buộc đơn sơ thế kia, kỳ thực không thể nào thể hiện được toàn bộ vẻ đẹp của mái tóc này. Vị tỷ này của ngài, thực sự cần phối một cái mỹ lệ trâm cài tóc. Hơn nữa, chiếc cổ trắng đẹp như thế kia, lại quá đơn điệu, nếu có thêm một vòng dây chuyền, như vậy vẻ đẹp lại được tôn thêm rất nhiều?"
Tuyết Mặc Quân nghe vậy thấy cực kỳ hợp lý, gật gật đầu ra hiệu cho phục vụ viên dẫn hai người đi chọn hàng. Qua một thời gian rất lâu, Tuyết Mặc Quân mới chọn được cho A Ngân hai món đồ trang sức phù hợp.
Một món là chiếc trâm cài tóc nhìn cực kỳ sang trọng, thân châm màu thanh lam trong suốt như hòa cùng mái tóc nàng, phía đuôi trâm có bảy đóa sen chồng lên nhau, ba đóa bạch sắc, bốn đóa thanh sắc, cực kỳ đẹp đẽ. Một món khác là một chiếc vòng cổ, trên mặt vòng cổ có một hình tròn như mặt trăng, nếu nhìn từ chính diện là màu trắng ngà, nhìn từ hai bên lại có màu thanh lam sắc cực huyễn lệ.
Tuyết Mặc Quân cực kỳ hài lòng, về tiền bạc cha mẹ hắn đã cho hắn một khoản lớn, hai món này cũng chỉ như chín trâu hao một sợi lông. A Ngân có điểm thẹn thùng, ngại ngùng, nhưng kỳ thực trong lòng vui nở hoa.
Hai người nhanh chóng tới điểm hẹn cùng Ninh Phú Quý và Lý Bạch thúc cháu để ăn mừng khánh công.