Chương 24: Giao chiến Thiên Thanh Ngưu Mãng, sơ kiến Ngọc Hậu A Nhu
Tuyết Mặc Quân thấy hai vị trưởng lão cấp Hồn Thánh cũng sợ hãi khi gặp phải khí tức đó, nội tâm cũng liền đánh trống rút lui. Cuối cùng tất cả thống nhất đồng ý, đánh dấu lại địa điểm này chờ ngày sau mưu đồ kỹ càng liền sẽ quay lại sau.
Nhưng ngay khi sáu người xoay người rời đi, khí tức cường đại kia lại xuất hiện. Lần đầu trực tiếp cảm nhận được áp lực khủng bố như vậy, ba người Tuyết Mặc Quân như bị định trụ, cả thân hình đè thấp sát sạt mặt đất, tinh thần bị chấn động choáng váng.
Ba người Ninh đại trưởng lão thì tốt hơn nhiều, vì là Hồn Thánh, ba người còn có một chút kháng cự, vẫn có thể triển khai võ hồn, thi triển công kích.
Ninh Quý Tiên biết nhóm người mình bị con hồn thú kia để mắt tới, phân phó mỗi người mang theo một tiểu hài chạy trốn. Nhưng ba người bọn họ chỉ là phụ trợ hệ Hồn Thánh, làm sao mà chạy thoát nổi một đầu hồn thú lợi hại như vậy chứ.
Dường như đã phát hiện ra nhóm người Tuyết Mặc Thần, khí tức khủng bố kia càng ngày càng tiến lại gần. Từ trong rừng cây, một đầu trâu khổng lồ xuất hiện, sau đó toàn bộ thân thể của con hồn thú này từ rừng cây hiện ra bao vây lấy nhóm người. Con hồn thú này đầu trâu, sừng trâu nhưng mình rắn, toàn thân bao bọc vảy màu xanh lam, tràn đầy lực lượng mỹ cảm.
Cố nén choáng váng, Tuyết Mặc Quân cố gắng nhìn thấy con hồn thú tới, khóe miệng co rúm. Đây là giống như nhóm người Đường Thần vương trong nguyên tác gặp được Thái Thản Cự Viên huynh đệ, Thiên Thanh Ngưu Mãng a.
Thân rắn của Thiên Thanh Ngưu Mãng quấn thành nhiều vòng bao vây lại nhóm nhân loại dám tới trộm cắp lương thực của mình. Mở ra miệng rộng, âm thanh to hơn bò rống, vang vọng chân trời: "Hồn sư nhân loại, các ngươi tới lãnh địa của ta, trộm cướp lương thực của ta, đây là muốn gây hấn với ta?"
Nhóm người cảm nhận đến từ Thiên Thanh Ngưu Mãng uy áp cùng hung ý, không ai dám nhúc nhích thở mạnh. May mắn, Lãnh Cô Sơn lúc này hiện thân, Lãnh Cô Sơn tỏa ra tự thân hắn Hồn Đấu La uy áp. Nhóm người thoát khỏi áp lực tỏa định, ngã ngồi ra đất miệng thở hồng hộc.
Thiên Thanh Ngưu Mãng thấy Lãnh Cô Sơn xuất hiện can thiệp, trong mắt nó hung tính càng tăng. Thiên Thanh Ngưu Mãng há miệng rộng, một chùm năng lượng tụ tập trong miệng nó, lập tức bắn về phía Lãnh Cô Sơn. Lãnh Cô Sơn lập tức võ hồn phụ thể, đằng sau hắn, Băng Tinh Ngọc Phượng võ hồn xuất hiện, toàn thân phượng hoàng được bao phủ bởi lớp lân phiến và lông vũ bằng băng tinh, dưới ánh sáng, nhìn tựa như các loại bảo ngọc hợp thành. Hồn hoàn thứ tám màu đen của Lãnh Cô Sơn sáng lên, trước mặt hắn hồn lực ngưng kết thành một ngọc bích tỏa ra lẫm nhiên hàn khí. Hàn ngọc chi bích này ngăn chặn tất cả công kích của Thiên Thanh Ngưu Mãng.
Thấy vậy, Thiên Thanh Ngưu Mãng dường như thực sự nổi giận, nó ngửa đầu minh hống. Sau tiếng minh hống này, tất cả các sự vật xung quanh bị trì hoãn chậm chạp lại, đến cả Lãnh Cô Sơn thân thể cũng bị trì hoãn. Lãnh Cô Sơn vội vàng sử dụng Võ Hồn Chân Thân. Ngay tại lúc đại chiến muốn xảy ra, một thanh âm ngot ngào vang lên: "Đại Minh có vấn đề gì vậy? Sao ngươi lại làm loạn lên thế?"
Nghe thấy thanh âm, Thiên Thanh Ngưu Mãng to lớn thân thể đánh một cái giật mình, từ tư thái uy hùng oai vũ, vội vàng thẳng tắp thân thể, vội vàng ra vẻ ủy khuất, làm nũng hướng về thân ảnh vừa xuất hiện kia nói: "Nhu di, lũ hồn sư này tới cướp đoạt khẩu phần lương thực của ta, mà bọn chúng còn bắt con non cơ."
Lãnh Cô Sơn đang căng thẳng đại chiến, chợt nhận thấy họa phong Thiên Thanh Ngưu Mãng biến chuyển 180 độ như vậy cũng sững người. Nhưng nhận thấy Thiến Thanh Ngưu Mãng vạn năm hồn thú lợi hại như vậy còn ủy khuất cùng làm nũng với người phụ nữ mới xuất hiện kia, tinh thần cảnh giác cao độ, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Người phụ nữ xinh đẹp kia bước tới gần, khuôn mặt thon dài đẹp hoàn mĩ, cằm thon gọn cùng sống mũi cao càng khiến khuôn mặt toát ra vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mái nâu hơi ánh hồng phối cùng bộ váy hồng gọn gàng khiến vẻ đẹp của người phụ nữ ấy càng thêm hoàn mỹ. Nhưng đôi mắt nàng lại cực kỳ sắc sảo, tràn đầy quyết đoán. Tất cả tạo nên khí chất của nàng càng giống nữ cường tiêu biểu của thế giới kia, xinh đẹp, tự tin, sắc xảo, cơ trí, quyết đoán.
Phấn quần nữ nhân tiến tới bên cạnh Thiên Thanh Ngưu Mãng, giọng nói nghiêm khắc giáo huấn: "Đại Minh, a di nói ngươi bao nhiêu lần, việc gì cũng phải giải quyết bằng ngôn từ, bạo lực chỉ là phương pháp bất đắc dĩ. Hơn nữa, ngươi đả thương cùng sát hại nhóm người này, thế lực sau lưng bọn hắn tìm tới, vậy khu rừng này không còn an bình nữa, tất cả hồn thú trong khu rừng này sẽ gặp tai ương ngập đầu. Mà nguy hiểm hơn cả là chúng ta, những mười vạn năm hồn thú này, sẽ bị những thế lực hồn sư nhân loại kia biết và để mắt tới. Ngươi hiểu chứ?"
Trước ánh mắt tràn đầy uy nghiêm của phấn quần nữ nhân, Thiên Thanh Ngưu Mãng ủ rũ cúi đầu, gật gật đầu tỏ vẻ biết lỗi. Nhìn thấy Thiên Thanh Ngưu Mãng tỏ vẻ đáng thương, thần sắc nữ nhân mới dịu xuống một chút, những vẫn lấy giọng nghiêm khắc nói: "Hiện giờ Đại Minh con đứng ra sau, để ta xử lý việc này." Nói rồi nàng mới quay sang đám người Tuyết Mặc Quân, đánh giá kỹ càng một lúc, mới nở nụ cười.
"Các vị không cần khẩn trương, các ngươi có thể gọi ta là Ngọc Hậu, mâu thuẫn giữa các ngươi và Đại Minh, ta cũng đã hiểu đại khái. Mặc dù chỉ là một hiểu lầm nhỏ, nhưng rất tiếc, vì các vị đã biết tới tồn tại của Đại Minh, cũng như của ta vậy cho nên các vị chỉ có duy nhất hai lựa chọn. Một, là sinh sống tại nơi này, vĩnh viễn không thể rời khỏi. Hai, là mời các vị, thân tử đạo tiêu, chỉ có người ch.ết mới có thể vĩnh viễn thủ hộ bí mật." Vừa nói, trong mắt Ngọc Hậu vừa hiện lên một tia sát ý.
Cảm nhận được sát ý của Ngọc Hậu, Lãnh Cô Sơn gằn giọng uy hϊế͙p͙: "Từ thái độ của Thiên Thanh Ngưu Mãng đối với ngươi, ngươi hẳn là một tôn hồn thú mười vạn năm hóa hình, đúng chứ? Chúng ta những người ở đây toàn bộ đều là cao tầng của Thất Bảo Lưu Ly Tông, một trong Tam Thượng Tông trên đại lục này. Nếu thời gian lâu chúng ta không có tin tức, Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ dốc toàn lực tìm chúng ta, khu rừng này cũng không còn bình yên. Đã các người cố gắng không muốn người khác biết tin tức, hẳn cũng không muốn thấy cảnh này, đúng chứ?"
Đứng trước sự uy hϊế͙p͙ của Lãnh Cô Sơn, Ngọc Hậu cười nhẹ, thái độ dửng dưng hồi đáp: "Vậy nên ta hi vọng các ngươi có thể lựa chọn thứ nhất, ta tự có cách để thế lực sau lưng của các ngươi biết tình trạng của các ngươi để không hành động thiếu suy nghĩ."
Lãnh Cô Sơn trầm mặc. Nữ nhân đối diện hoàn toàn cân nhắc tới mọi tình huống, hơn nữa với thực lực của Thiên Thanh Ngưu Mãng kết hợp với nàng, hoàn toàn có thể ăn chắc tất cả bọn họ. Lãnh Cô Sơn cắn răng, thần sắc kiên quyết, dù mạng hắn có phải ch.ết tại đây, hắn cũng phải đưa nhóm người này an toàn trở về.
Băng Tinh Ngọc Phượng võ hồn mở rộng hai cánh, hồn hoàn thứ bảy cùng hồn hoàn thứ ba đồng thời sáng lên, Băng Sí Đống Hàn cùng Băng Ngọc Toái Thân đồng thời triển khai. Băng hàn chi lực cuồng bạo xông ra, Băng Ngọc Toái Thân trực tiếp đông cứng Ngọc Hậu thành một bức tượng băng mỹ nhân cực kỳ đẹp, Băng Sí Đống Hàn thì cực nhanh bay tới chỗ Thiên Thanh Ngưu Mãng tạo thành một vùng băng tuyết, làm chậm lại tốc độ di chuyển của nó.
"Chạy mau!" Vội vã quát lên, triển khai Võ Hồn Chân Thân Lãnh Cô Sơn lập tức sử dụng đòn tấn công mạnh nhất của mình, hồn kỹ thứ sáu Lẫm Hàn Phượng Minh. Một tiếng phượng minh chói tai vang lên, băng hàn chi lực tính sát thương cực mạnh bắn thẳng tới Thiên Thanh Ngưu Mãng, khiến thân hình nó đang mạnh mẽ tiến tới bị trùng kích sững lại. Nhưng với lực phòng ngự bởi mãng lân cứng rắn, Thiên Thanh Ngưu Mãng cũng không bị thương quá nặng.
Mà lúc này Ngọc Hậu cũng đã phá băng mà ra. Nàng thi triển Vô Địch Kim Thân cùng Thuấn Di trực tiếp tới phía sau Lãnh Cô Sơn, sau đó sử dụng Nhu Cốt Tỏa, cực kỳ dễ dàng chế trụ lại Lãnh Cô Sơn. Nàng lạnh giọng nói: "Giải tỏa võ hồn, tự phong hồn lực. Ta cũng không quan tâm các ngươi mấy người còn sống được bao nhiêu, nhưng chỉ cần người có đủ giá trị sống là được, người không quan trọng ch.ết cũng chẳng sao."
Nhìn thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Tuyết Mặc Quân lúc này nhờ có thể phách cùng tinh thần lực mạnh mẽ, thu được năng lực hành động nhất định, vội vã đứng ra làm dịu bầu không khí.
"Ngọc Hậu, mong ngài dừng tay cho chúng tôi nói một lời được chứ. Chúng ta mỗi bên lui một bước, ngài trước hãy nghe tôi nói chuyện, sau đó chúng ta có thể ngồi lại thỏa thuận mà." Nở nụ cười hơi có vẻ cứng ngắc, dù còn đang sợ sệt, nhưng Tuyết Mặc Quân vẫn từ từ bước tới gần Ngọc Hậu nhẹ nhàng đàm phán.
Nhìn lấy Tuyết Mặc Quân, Ngọc Hậu có hơi ngạc nhiên khi thấy người quyết định trong nhóm người này là một tên nhóc hơn sáu tuổi còn chưa trở thành một hồn sư. Nàng khá kiêng kị đánh giá kĩ lại Tuyết Mặc Quân, bối cảnh của hài tử này thực sự là không bình thường.
Nàng gật đầu đồng ý: "Có thể. Nhưng vì đảm bảo, không thể thực hiện tại nơi này. Các ngươi bắt buộc phải đi theo ta tới địa bàn của ta, sau đó mới có thể nói chuyện tiếp."
Nàng vừa chế trụ Lãnh Cô Sơn, vừa xoay người dẫn đường. Nàng đi đầu, sáu người Tuyết Mặc Quân đi ở giữa, Thiên Thanh Ngưu Mãng tại phía sau cùng bọc hậu, phòng ngừa có người nhân cơ hội chạy trốn.
Thấy mọi người tinh thần bắt đầu ổn định lại, Tuyết Mặc Quân mới quay sang nhỏ giọng nói với tất cả mọi người: "Ba vị trưởng lão, một lát nữa các ngươi cùng Lý Bạch ca ở tại phía sau dưỡng thương. Ta cùng A Ngân tỷ tiến lên đàm phán với Ngọc Hậu. Trước hết, là tìm cơ hội sống sót, sau khi đảm bảo được an toàn, chúng ta mới có thể tìm cách thoát khốn sau."
Tất cả mọi người đều gật đầu tán thành. Ba vị Ninh đại trưởng lão lại càng uất hận. Bao nhiêu năm cẩu trong tông môn thì chẳng sao, vừa thò mặt ra cái liền rơi vào hiểm cảnh. Lúc này ba người chỉ mong nghiên cứu của Tuyết Mặc Quân mau chóng thành cồn, để bọn hắn còn có chiến lực nhất định, chứ phận ɖú em như thế này cực khổ quá.