Chương 26: Tiểu Vũ ngang ngược
Nhìn thấy Ngọc Hậu đồng ý hợp tác, Tuyết Mặc Quân nhẹ nhõm thở ra một hơi. A Ngân bên cạnh hắn cũng không tự giác vươn tay nắm lấy bàn tay của hắn.
"Nếu đã là quan hệ hợp tác, vậy các vị chính là khách quý của Ngọc Tinh Hồ chúng ta. Mặc dù hiện tại các vị vẫn bị hạn chế khu vực hoạt động, nhưng sẽ có khoảng tự do nhất định. Còn về việc được thả về hay thả về bao nhiêu, sau khi ta thấy được thành quả, sẽ bàn kỹ chuyện đó sau. Còn hiện tại, các vị theo ta đi nghỉ ngơi rồi ăn chút tiệc chào mừng. Ngày mai sẽ chính thức bắt đầu hợp tác." Ngọc Hậu nhẹ cười nói.
Đám người Lý Bạch cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông lúc này chờ tại một bên hồ trong lòng cực kỳ sốt ruột. Thái Thản Cự Viên Nhị Minh chẳng biết lúc nào đã xuất hiện đằng sau bọn hắn, đôi mắt hung tợn và tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm bọn hắn. Dường như chỉ cần nhóm người bọn hắn có một dị động nào nhỏ thôi, cũng bị nắm đấm nặng như núi kia đè nát. Mãi tới lúc nhìn thấy Ngọc Hậu cùng Tuyết Mặc Quân, A Ngân quay lại, Thái Thản Cự Viên mới thu hồi ánh mắt, mà đám người Lý Bạch thân thể mới có chút buông lỏng.
Ngọc Hậu đi tới bên cạnh Thái Thản Cự Viên, vỗ nhẹ vào người nó rồi dẫn đường đi về phía nhà cây. Thái Thản Cự Viên đứng dậy hấp tấp đi theo sau nàng. Đám người Lý Bạch cũng bị Tuyết Mặc Quân kéo đi theo, vừa đi hắn vừa nói: "Ta cùng Ngọc Hậu đạt thành hợp tác. Ta giúp nàng tăng cường thực lực, giúp nàng phát triển tộc quần và giữ vững bí mật nơi này. Đổi lại, chúng ta giữ được mạng, có khả năng có thể rời khỏi đây, đồng thời có quyền hạn sử dụng nơi dự trữ thức ăn của Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên làm thành trại chăn nuôi cung cấp nghiên cứu."
Nghe được lời Lý Bạch, đám người thở dài một hơi, ít nhất hiện tại mạng nhỏ đã giữ được, các vấn đề khác có thể từ từ mưu tính. Bốn vị trưởng lão của Thất Bảo Lưu Ly Tông nhìn nhau cười khổ, vốn chỉ coi là một buổi nghiên cứu đê giai hồn thú cùng thu hoạch hồn hoàn nhẹ nhàng, đưa cả Lãnh Cô Sơn cùng ba vị Hồn Thánh đi cũng đã là vạn vô nhất thất. Ai biết đâu lại chọc ra cái hố to như thế này.
Ngọc Hậu dẫn nhóm người tới nhà gỗ trên cổ thụ duy nhất quanh hồ này, cũng là nơi ngủ nghỉ và làm việc của nàng hiện tại, an bài cho mọi người nghỉ ngơi. Trải qua quá nhiều chuyện hãi hùng, dù lấy tố chất Hồn Đấu La của Lãnh Cô Sơn cũng không thể chịu nổi mệt mỏi mà nghỉ ngơi một chút. Tới khi Tuyết Mặc Quân tỉnh lại, bước ra khỏi nhà cây, ánh nắng đã tắt, cả cây cổ thụ như sáng bừng lên, chiếu rọi sáng cả một vùng rừng. Mà xung quanh hồ, các loài côn trùng, hồn thú cũng tụ tập lại, tỏa ra vô vàn ánh sáng đủ màu sặc sỡ, tưng bừng như đi hội.
A Ngân đứng chờ sẵn Tuyết Mặc Quân dưới gốc cây, lấy tay vẫy vẫy hắn. Chờ hắn tới gần, nàng mới nhẹ nhàng nói nhỏ: "A Nhu tỷ nàng đã đàm phán với bốn vị trưởng lão của Thất Bảo Lưu Ly Tông, trong đó Lãnh Cô Sơn trưởng lão cùng Ninh Quý Thần trưởng lão sẽ phải ở lại đây, hai vị trưởng lão còn lại sẽ được thả về ổn định thế cục. Ta và ngươi đều sẽ bị giữ lại đây, Lý Bạch sẽ là người liên lạc cho chúng ta, là liên lạc cả với Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng bá phụ bá mẫu."
Tuyết Mặc Quân phiền não gật đầu, ủ rũ nói: "Đây cũng vẫn là một tín hiệu tốt với chúng ta hiện tại. Nếu về sau nàng nhìn thấy giá trị của ta, chắc có lẽ có thể đàm phán lại thêm một lần nữa."
Nhưng chợt giật mình, Tuyết Mặc Quân sững người lại.
A Nhu tỷ? Từ khi nào mà A Ngân tỷ lại gọi Ngọc Hậu là A Nhu tỷ? Quan hệ của hai nàng tốt lên như vậy từ bao giờ thế? Ta ngủ được bao lâu rồi?
Khuôn mặt Tuyết Mặc Quân mờ mịt, đôi mắt đờ đẫn nhìn qua bên cạnh A Ngân. Nhìn thấy hắn như vậy, A Ngân cũng che miệng cười duyên. "Thật sự là không mấy khi gặp Quân đệ bị rơi vào trạng thái như thế này đâu" trong lòng A Ngân cười trộm.
Nhìn thấy Tuyết Mặc Quân vẫn đầy đầu dấu hỏi chấm, A Ngân mới phì cười: " Ta cùng nàng nói chuyện cả chiều nay. Dù gì đều là hoàng giả một tộc, ta với nàng cũng không thiếu chủ đề nói chuyện. Kỳ thực nàng vô cùng tốt tính, chẳng qua là vì chủng tộc, nàng mới phải hành động như vậy. Nàng cũng hỏi ta một số chuyện về ngươi, nhưng ta cũng không có nói nhiều, chỉ khoe khoang ngươi một chút. Tới lúc nàng hỏi đến ngươi, đừng làm ta mất mặt."
Khóe miệng Tuyết Mặc Quân giật giật. A Ngân tỷ ơi là A Ngân tỷ, tỷ quá đơn thuần đi. Liền nàng còn tốt tính, nàng thủ đoạn từng chiêu từng chiêu xuất, tỷ liền ngoan ngoãn khai ra gần hết nội tình của ta. Vỗ vỗ trán, Tuyết Mặc Quân dở khóc dở cười. Nhưng A Ngân tỷ từ trước tới nay đơn thuần hiền lành, hắn cũng thích nàng nhất ở điểm này, cũng không muốn nàng thay đổi. Hắn sẽ vĩnh viễn thủ hộ nàng, để những hắc ám kia không chạm tới nàng một cọng tóc.
Hai người thong thả đi tới bên hồ ăn tiệc tối. Khi tới nơi, hắn chỉ thấy Lý Bạch đang đứng trước đống lửa, dưới chân hắn là ba con Phá Linh Kê đang nướng giòn, trên lửa là một con Cương Man Trư đầy mật vàng óng, còn chưa kể tới sáu đầu Phù Linh Ngư đang chảy mỡ tí tách làm lửa đỏ thi thoảng cháy bùng lên vì dính mỡ. Lý Bạch một tay nâng hồ lô tửu ngửa cổ uống, tay còn lại cực kỳ linh hoạt phết mật ong phết mỡ, lật đi lật lại nướng thịt. Toàn thân thuần thục và nhịp nhàng như một DJ chơi nhạc vậy.
Trong lúc Tuyết Mặc Quân còn đang trợn mắt há hốc mồm, Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên người thân quấn lấy gà heo cá, người thì ôm một bình đất to đùng đi tới. Sau đó, ba người mở rượu, chia thịt, ăn uống phè phỡn trước sự ngỡ ngàng của Tuyết Mặc Quân.
Nơi xa đống lửa, bốn vị trưởng lão Thất Bảo Lưu Ly Tông ngồi đối diện Ngọc Hậu đang bàn bạc chuyện gì đó. Khi thấy Tuyết Mặc Quân tới, Ngọc Hậu mỉm cười đứng dậy, vỗ tay thật lớn, cất giọng nói: "Mọi người đã tới đông đủ, vậy tiệc tối nay chính thức khai mạc. Nhưng trước hết, ta có chuyện cần công bố." Nàng vẫy Tuyết Mặc Quân còn đang trong trạng thái cháy hỏng não đờ ra kia.
Tới khi A Ngân huých huých vào vai Tuyết Mặc Quân, hắn mới giật mình tỉnh táo lại, đi tới bên người A Ngân. Bốn vị trưởng lão của Thất Bảo Lưu Ly Tông đồng thời đứng dậy, đứng bên phía còn lại của Ngọc Hậu.
"Từ hôm nay, Ngọc Tinh Hồ chúng ta sẽ kết minh với Thất Bảo Lưu Ly Tông. Bên cạnh đó, ta sẽ thu vị Tuyết Mặc Quân bên cạnh đây làm nghĩa đệ. Ta biết mọi người kiêng kị, sợ hãi, căm hận hồn sư, vì họ săn giết chúng ta vì tư lợi. Thế nhưng, đồng tộc chúng ta, thân nhân bị hồn sư giết là số ít, mà đa phần ch.ết tại trong tranh đấu lẫn nhau. Các vị cao cao tại thượng ở Tinh Đấu Sâm Lâm kia, luôn nói rằng phải ngăn chặn việc hồn sư giết hại đồng tộc, nhưng trong mắt chúng, chỉ có kẻ mạnh mới là đồng tộc. Còn chúng ta, những kẻ yếu này, dù ch.ết có bao nhiêu, hay ch.ết như thế nào, chúng cũng không quan tâm. Vì vậy, chúng ta phải tự tìm đường sống, chỉ có trở nên càng mạnh mẽ, mới có thể càng sống tốt hơn. Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ trợ giúp chúng ta phát triển, còn vị Tuyết Mặc Quân đây, sẽ giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn. Mong các vị hãy tin tưởng, và ủng hộ ta."
Lời của Ngọc Hậu vang vọng cả hồ, nàng nói với toàn bộ hồn thú tại đây, như đang tự nói với bản thân mình, kiên định với lựa chọn của bản thân mình. Tất cả hồn thú tại đây, đều reo hò đồng ý. Trước đây, họ tin tưởng nàng di chuyển từ Tinh Đấu Sâm Lâm tới Lạc Nhật Sâm Lâm này, họ nhìn thấy nàng bỏ ra những gì, và đạt được những gì. Họ tin tưởng, quyết định của nàng luôn luôn chính xác. Từ hồn thú tu vi vạn năm, nghìn năm cho tới mười năm, từ Ngọc Thố nhất tộc, tới những hồn thú đơn lẻ khác, đều cúi đầu tỏ vẻ tán thành với nàng. Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên cũng thuận theo.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm không hài hòa vang lên: "Ta không đồng ý, nương. Hồn thú chúng ta sao có thể bắt tay với hồn sư nhân loại. Hơn nữa nhân loại này nhỏ yếu như vậy, làm sao xứng hợp tác với chúng ta. Chỉ có kẻ mạnh mới xứng hợp tác với chúng ta."
Mọi người tất cả đều nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một đầu phấn hồng thỏ ngọc ngạo nghễ vươn đầu đứng thẳng, thần sắc tràn đầy bất mãn. Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên luống cuống đi tới, nhỏ giọng khuyên bảo:
"Tiểu Vũ tỷ, Nhu di nói cũng không sai, hồn sư chỉ là săn giết những cá thể hồn thú tu vi cường đại, nhưng cá thể yếu nhược thì cũng không săn giết. Còn hồn thú chúng ta nội chiến lại khác, ta cùng Nhị Minh năm đó đồng tộc ch.ết hết, cũng là vì cuốn vào tộc chiến của hai tộc có thủ lĩnh tu vi gần mười vạn năm đại chiến. Nếu không phải ta cùng Nhị Minh may mắn được Nhu di cứu, chúng ta cũng không được như thế này."
"Chúng ta cũng may mắn huyết mạch phản tổ, mới thu được lực lượng, mới có thể báo thù. Nhưng Tiểu Vũ tỷ, ngài nhìn xem hồn thú ở Ngọc Tinh Hồ, kẻ nào mà không cửa mất nhà tan do lũ thuộc hạ của hồn thú thống trị chứ. Nói chung, đối với hồn sư căm thù, ta càng căm thù lũ hồn thú cấp cao thống trị kia hơn. Vì thế, khi ta và Nhị Minh đạt tới tu vi mười vạn năm, ta cũng không gia nhập bọn chúng mà vẫn ở lại đây với mọi người."
"Hơn nữa, nhân loại cũng không yếu. Ít nhất những người này, vị có băng phượng võ hồn kia dù thua kém ta một cấp bậc, nhưng đã có thể đối đầu với ta, chúng ta phải mất thời gian mới có thể mạnh lên, mà nhân loại cũng vậy. Những người này mặc dù hiện tại yếu, nhưng họ có lẽ có tiềm lực rất lớn, ta tin tưởng Nhu di."
Bị Thiên Thanh Ngưu Mãng một phen khuyên bảo, Tiểu Vũ cực kỳ ấm ức, chỉ buông lại một câu "Ta không đồng ý" rồi nhảy đi. Ngọc Hậu thấy vậy bất đắc dĩ, qua loa tuyên bố tiệc chúc mừng bắt đầu, sau đó vội vã đi tìm nàng.