Chương 55: Kim Cang Thủ Thân Thạch

Nhị Minh hậm hực rời đi, nó cũng biết với tâm trạng hiện tại của mình mà ở lại không tốt lắm.
Nhị Minh rời đi cũng để Tuyết Mặc Quân thư giãn một chút, càng chuyên tâm hơn vào cảm ứng. Sau gần một giờ, Tuyết Mặc Quân mới hoàn tất công việc.


Ngay khi thấy hắn rời khỏi trạng thái nhập định, Ngọc Hậu đã tiến ngay lại gần hỏi thăm: "Đại Minh bị vấn đề gì vậy?"


Tuyết Mặc Quân thở dài nhẹ nhõm, sau đó nở nụ cười: "Là chuyện tốt. A Nhu tỷ, Đại Minh vốn là Thanh Xà nhất tộc, có huyết mạch Thanh Long, một trong cửu đại thần long dưới trướng Long Thần. Không biết được cơ duyên gì, trong thân thể Đại Minh lại có một phần huyết mạch khác sánh ngang với huyết mạch Thanh Long, là huyết mạch Thao Thiết. Khả năng vì huyết mạch này, Đại Minh mới có thể sinh ra biến dị và đột phá nhanh như vậy."


"Huyết mạch này vốn chưa hoàn toàn kích hoạt. Nhưng trong trận chiến vừa rồi, sự thù hận cùng tàn bạo, sự tà ác trong thâm tâm của Đại Minh trỗi dậy, ảnh hưởng tới huyết mạch, để nó thức tỉnh hoàn toàn Thao Thiết huyết mạch, khi hai huyết mạch hoàn toàn dung hợp, vậy thì nó sẽ tỉnh lại. Nhưng trong quá trình thống hợp, Đại Minh sẽ có một chút nhu cầu, chỉ cần đáp ứng đủ thì sẽ không có nguy hiểm gì cả."


Tuyết Mặc Quân mỏi mệt nằm thẳng ra sàn động. Liên tục một giờ đồng hồ toàn lực dùng tinh thần lực cảm ứng biến đổi toàn thân thể của một đầu vạn năm hồn thú là một thứ gánh nặng khổng lồ cũng như hao phí vô số tinh thần lực. Tuyết Mặc Quân hiện tại chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch như muốn ngất tới nơi.


Đây là hắn còn có võ hồn hỗ trợ, nếu như là người khác, dù có tinh thần lực khổng lồ như vậy cũng không thể điều khiển trong thời gian dài như vậy, phụ tải là cực kỳ khổng lồ. Những người làm như vậy khả năng cao là tinh thần lực cạn kiệt mà ch.ết, may mắn hơn thì vĩnh viễn tổn thương thức hải, nhưng tiền đồ cũng là đứt đoạn.


available on google playdownload on app store


Ngay tại lúc Tuyết Mặc Quân không chịu nổi nữa mà thiếp đi, Ngọc Hậu cũng vừa sắp xếp chỗ ngủ cho hắn ổn thỏa, vừa bế Tuyết Mặc Quân lên thì Nhị Minh quay lại, phía sau nó còn có một chỉ thỏ hồng to gấp hai ba bình thường đi vào.


"Mẹ, Đại Minh thế nào rồi? Sao mọi người đi đánh nhau mà không gọi ta? Nếu ta có ở đó Đại Minh đã không bị thương như vậy?" Đầu thỏ hồng vội vàng nhảy vọt vào ríu rít nói chuyện, nhưng ngày khi thấy Ngọc Hậu bế Tuyết Mặc Quân lên nó liền sững người lại, tắt tiếng.


Mà Nhị Minh thấy cảnh này cũng trợn mắt há mồm. Nó có nhầm lẫn không? Từ bao giờ mà Nhu di lại ôn nhu như vậy? Tinh tinh lớn lấy hai tay dui dụi mắt, mà Tiểu Vũ bên cạnh cũng chớp chớp mắt liên tục.


Ngọc Hậu bị người bắt gặp cũng không có ý tứ hơi ngại ngùng một chút, nhưng nghĩ tới Tuyết Mặc Quân vừa xem xét tình hình Đại Minh mệt tới nỗi hôn mê nàng cũng lẽ thẳng khí hùng. Người ta mệt nhọc như vậy vì mình, sao không thể chăm sóc cẩn thận được.


Ngọc Hậu sau khi sững lại một hồi liền điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục bế Tuyết Mặc Quân đặt nhẹ nhàng lên trên tảng đá bằng mà nàng mới thu thập. Sau đó, nàng quay sang nhìn Nhị Minh cùng Tiểu Vũ, vẫn là thần thái như mọi ngày, nghiêm giọng nói: "Tiểu Vũ, ngươi không biết Đại Minh bị thương cần tĩnh dưỡng sao? Lớn tiếng như vậy làm cái gì. Còn nữa, ngươi đang tiếp thu lực lượng mà cha ngươi để lại, sao có thể vì việc này mà đánh gãy ngươi truyền thừa. Lần này Đại Minh bị như vậy, còn là cơ duyên lớn."


Ngọc Hậu thuật lại lời của Tuyết Mặc Quân cho hai người nghe. Tiểu Vũ cùng Nhị Minh cảm thấy may mắn vì Đại Minh không có vấn đề gì, lại còn là chuyện tốt.


Tiểu Vũ liền kinh ngạc, vậy là lần này Đại Minh nếu như tỉnh dậy, biến lợi hại gấp mấy lần, vậy là đến lượt nó làm lão đại rồi hả? Không đúng, không đúng, Tiểu Vũ lắc lắc cái đầu hồng phấn của mình. Nàng vừa tiếp thu truyền thừa lực lượng của phụ thân mình, trong thời gian tới thực lực sẽ tăng lên đáng kể. Chờ đến lúc Đại Minh tỉnh dậy, mình hẳn sẽ còn mạnh hơn hiện tại gấp nhiều lần, tuyệt đối đánh thắng được Đại Minh.


Mà Nhị Minh cũng đang nghĩ tới vấn đề này. Phải nói là vật họp theo loài, ba người Đại Minh, Nhị Minh, Tiểu Vũ có thể tụ tập với nhau thân thiết như vậy, cơ bản đầu óc đều cùng một tần số.


Trái ngược với Tiểu Vũ tự tin, Nhị Minh lúc này cảm giác có chút hư. Tiểu Vũ thì được truyền thừa lực lượng, Đại Minh thì huyết mạch ẩn tàng kích hoạt, hắn nơi đây có cái gì. Nhị Minh cảm giác tương lai phía trước mù mịt.


Nó có thể đột phá tới mười vạn năm hồn thú, cơ bản là do huyết mạch phản tổ, nhưng phản tổ tới Thái Thản Cự Viên, lực lượng thần bí trong huyết mạch cũng đã hao hết, nói thẳng ra là gần như không có con đường nào tiếp sau nữa. Tương lai nó cùng lắm là đạt tới hơn ba mươi vạn năm là cùng, bốn mươi vạn năm tu vi là vạn hạnh có được cơ duyên lớn, mà năm mươi vạn năm cũng đừng có mơ tưởng. Nhị Minh đã quyết định từ trước, chỉ cần tới ba mươi vạn năm là nó sẽ quyết định hóa hình.


Đại Minh ngày trước cũng gần giống như nó, nhưng bây giờ cũng đã khác rồi, tương lại có thể trèo lên 50 vạn năm là điều đương nhiên, 70 vạn năm cũng có hi vọng. Tiểu Vũ lão đại thì được lực lượng bá phụ cha nàng truyền thừa, cha nàng có thể leo tới 80 vạn năm, nàng lại càng có thể.


Trong lúc mù mịt, ánh mắt Nhị Minh vô tình nhìn về phía còn đang hôn mê Tuyết Mặc Quân. Ngay lúc này, ánh mắt nó lóe lên vài tia hi vọng. Vị tiểu thúc này làm ra được vô số điều kỳ diệu, hơn nữa hiểu biết rất rộng, hẳn là có thể giúp đỡ nó. Xem ra thời gian tới, nó phải phục vụ vị tiểu thúc này tốt một chút.


Ngay tại hai người Tiểu Vũ cùng Nhị Minh đang nghĩ vẩn vơ, Ngọc Hậu cũng đang xem lại tự thân mình. Nàng rất lâu rồi không có ôn nhu cùng thân thiết với một ai khác như vậy, đặc biệt còn là hồn sư nhân loại nữa. Có thể là do người trước mắt này giúp nàng quá nhiều thứ, để Ngọc Tinh Hồ cùng Ngọc Thố nhất tộc phát triển, tiêu diệt mối nguy tiềm tàng với Ngọc Tinh Hồ, để nàng hiện tại tin tưởng thiếu niên hồn sư nhân loại này vô cùng.


Nhưng có lẽ nàng cũng không cần quá thân thiết như vậy, tốt hơn hết là có khoảng cách. Nghĩ tới mối nguy tiềm tàng, Ngọc Hậu cũng giật mình nhớ lại lời dặn của Tuyết Mặc Quân, phải đi sứ trao đổi với những vị mười vạn năm hồn thú khác trong Lạc Nhật Sâm Lâm. Việc nàng tiêu diệt Sư Đà Lĩnh cũng không phải chuyện nhỏ, lần này giết tận hai đầu mười vạn năm hồn thú.


Mặc dù chúng cũng chỉ vừa mới đột phá, nhưng đây cũng khiến các vị mười vạn năm hồn thú khác cảnh giác. Nếu không xử lý tốt việc này, Ngọc Tinh Hồ cũng không dễ chịu.


Là con người của công việc, nàng cũng không mất thời gian vào việc nghĩ linh tinh, lập tức phân phó: "Nhị Minh, người ở lại Ngọc Tinh Hồ an bài các hồn thú cùng ổn định tình hình, đồng thời để ý Đại Minh một chút. Tiểu Vũ, theo ta đi lấy chút đồ vật rồi bái phỏng các vị mười vạn năm hồn thú khác, lần thu hoạch này hẳn có kha khá đồ tốt, lấy ra một chút tặng cho các mười vạn năm hồn thú khác cũng là nên."


Tiểu Vũ lúc này nghe vậy mặt như ăn mướp đắng. Những việc như thế này là nàng ghét nhất, nàng chỉ muốn đánh nhau thôi. Nhưng dưới ɖâʍ uy của Ngọc Hậu, nàng cũng phải ngoan ngoãn theo sau.
...


Tuyết Mặc Quân mơ màng tỉnh dậy. Lúc này đầu hắn cũng không còn cảm giác như kim châm đau đớn nữa. Lồm cồm bò dây, Tuyết Mặc Quân nhìn chung quanh, hắn vẫn còn ở trong hang động của Nhị Minh, Đại Minh vẫn còn trong hôn mê thuế biến bên cạnh.


Tuyết Mặc Quân bước nhẹ ra ngoài sơn động, Nhị Minh lúc này còn đang tại bên ngoài, thấy hắn đi ra liền đi tới chào hỏi, thần sắc đỡ hơn hôm qua rất nhiều.


"Quân tiểu thúc, hôm qua thật có lỗi." Nhị Minh hơi khom người. Có thể để cho một đầu mười vạn năm hồn thú cúi người xin lỗi, Tuyết Mặc Quân cũng là người đầu tiên.
"Ngài đi theo ta, Nhu di cũng đã đợi tiểu thúc ngài. Đúng rồi, còn có cha mẹ của ngài cũng đang ở đó."


Tuyết Mặc Quân nghe vậy cũng gật đầu vội vã rời đi. Ngày hôm qua mải chú ý tới trọng thương Đại Minh, hắn cũng quên gặp cha mẹ mình xem tình hình thế nào. Nhanh chóng chạy tới nhà trên cây, Tuyết Mặc Quân trực tiếp tiến vào. Lúc này Ngọc Hậu còn đang tán gẫu với Mặc Phong Tuyết Nhã phu phụ.


Tuyết Mặc Quân vội vàng hỏi: "Cha mẹ, hôm qua thế nào? Thuận lợi chứ?"
Mặc Phong còn chưa kịp hỏi tình hình của hắn sau ngày hôm trước hôn mê, lại bị hắn chọc tới chỗ khó chịu, bực tức nói: "Ngươi nói sao mà dễ dàng? Ngươi có biết ta vừa phải hấp thu, vừa điều chỉnh ổn định kết cấu,..."


Càng nói Mặc Phong càng tức giận tên nhi tử bất hiếu này, để cha hắn bị lừa thảm.
Tuyết Mặc Quân bị Mặc Phong tổng sỉ vả cho một hồi, ngượng ngùng gãi đầu.


"Cha a, ta đây cũng là lý thuyết, ngài thực hành đương nhiên phải có chút sai biệt, khó khăn hơn một chút không phải là đương nhiên sao. Hơn nữa ta làm như vậy cũng là tin tưởng ngài, tin tưởng vào bản lĩnh của ngài, tài hoa của ngài tuyệt đối có thể vượt qua những chướng ngại nhỏ nhoi này đúng chứ."


Tuyết Mặc Quân biết mình bị hớ, không cân nhắc chu toàn, bèn vội vàng nịnh nọt lấy lòng. Mặc Phong thấy hắn nói chuyện xuôi tai, cũng đã xả cơn giận liền thôi. Biết làm gì được, đây là mình thân nhi tử, hơn nữa còn vô cùng giỏi giang, hắn còn không nỡ đánh. Kể cả hắn có nỡ đánh đi chăng nữa, hắn cũng phải xem sắc mặt của nương tử nhà mình có cho mình quả ngon để ăn không.


Tuyết Nhã cũng biết phu quân mình nén giận từ hôm qua, bèn mặc kệ cho hắn xả khẩu khí này xong xuôi mới đứng dậy kéo Tuyết Mặc Quân ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Hài tử, mặc kệ hắn, tới thân nhi tử của mình cũng chấp nhặt." Nói xong nàng lườm Mặc Phong một hồi mới tiếp tục: " Hôm nay chờ ngươi tại đây, là vì chúng ta có một vài món đồ thu hoạch được từ Sư Đà Lĩnh mà không biết là gì? Ngươi tại Thất Bảo Lưu Ly Tông, nhìn bảo vật chắc cũng có một chút kiến thức. Nếu chúng ta không nhận ra cũng không ngại đưa ngươi xem thử xem."


Ngọc Hậu bên cạnh nghe được nàng nói cũng từ trữ vật hồn đạo khí lấy ra vài đồ vật. để lên mặt bàn. Có tất cả ba đồ vật, lần lượt là một bảo thạch màu vàng kim óng ánh, một khúc xương hình sừng cổ xưa tỏa ra vận vị khó hiểu cùng một đám lông vũ bảy màu huyền diệu.


Ngay khi nhìn thấy đồ vật đầu tiên là bảo thạch hoàng kim, Tuyết Mặc Quân đã thốt lên kinh hãi: "Kim Cang Thủ Thân Thạch?"


Ba người nghe tiếng thốt hãi nhiên đó liền đồng loạt xoay người nhìn chằm chằm hắn. Tuyết Mặc Quân giải thích: "Đây là Kim Cang Thủ Thân Thạch, là bảo vật trấn phái của Long Tượng Tông ngày trước. Từ khi bị Lôi Điện Phách Vương Long diệt tông, tông môn này chia thành hai phái, một phái bị Lam Điện Phách Vương Long tông đồng hóa, một phái còn lại liền là Tượng Giáp Tông một trong Hạ Tứ Tông bây giờ."


"Về phần tại sao ta biết đến Kim Cang Thủ Thân Thạch, thì lại phải nói về nghiên cứu bù đắp thiếu hụt của Thất Bảo Lưu Ly Tháp. Nguyên liệu quan trọng nhất để bù đắp phần thiếu hụt này là các loại bảo thạch với các loại kỳ diệu khác nhau. Lần trước từ Hạo Thiên Tông mang về một viên Thiên Cân Thạch, ta nghiên cứu ra được thuộc tính cần thiết của loại bảo ngọc, bảo thạch phù hợp chính là độ bền. Dựa vào đó mà Thất Bảo Lưu Ly Tông tìm vô số các loại ngọc thạch cùng thuộc tính đó nhưng đều quá yếu ớt không đáp ứng đủ. Mà Kim Cang Thủ Thân Thạch chính là đứng đầu trên danh sách đó, nhưng không tìm được."


Nếu có khối bảo thạch này, Tuyết Mặc Quân hẳn có thể nhanh chóng hoàn thành nghiên cứu.






Truyện liên quan