Chương 68: Các phương hài lòng
Đáng tiếc, Ngọc Thiên Thần làm gì có thời gian thở dốc. Viên Tề với sự nhanh nhẹn linh hoạt của bản thân, cộng thêm Ma Lạt Tửu, nhanh chóng theo đuôi Ngưu Bình, ngay khi Ngưu Bình bị chặn lại, hắn cũng thuận thế nhảy qua Ngưu Bình.
"Trọng, trọng, trọng!" Một côn bốn vạn cân nện xuống đầu Ngọc Thiên Thần.
Vốn đã chịu thương, Ngọc Thiên Thần gần như không ngăn cản được một chút nào, bị một côn này nện vào lòng đất.
Dường như còn chưa yên tâm, Viên Tề còn giơ lên nện thêm mấy lần nữa.
Đám đệ tử xung quanh nhìn thấy cảnh tàn bạo này mà sợ hãi. Bọn hắn thấy không còn là người với người chiến đấu, mà là một con quái vật đang đóng một cây đinh gỗ xuống lòng đất vậy. Cứ mỗi lần Viên Tề nên cây thiết côn xuống, như là đóng vào trong tim họ một cái. Cảnh tượng tàn bạo này khiến một số nữ đệ tử gan nhỏ không dám mở mắt ra nhìn.
Đó còn là họ nhìn từ xa, Ngọc Thiên Minh cùng Ngọc Thiên Linh hai nữ hai đứng ngay sát tận mắt nhìn Ngọc Thiên Thần bị Viên Tề từng côn từng côn gõ xuống, hai chân liền mềm nhũn ra. Hai cô gái ngồi bệt xuống đất, sợ hãi đờ mặt ra, không còn một chút chiến ý.
Ngọc La Miện lúc này mặt cũng âm trầm xuống, không còn nở nụ cười tủm tỉm như ban đầu. Hắn tiến tới giữ chặt một đầu côn của Viên Tề.
"Đủ rồi, Lam Điện Phách Vương Long tông chúng ta nhận thua." Gằn giọng nói một câu, Ngọc La Miện ôm lấy Ngọc Thiên Thần đang bị dập nát dưới hố sâu lên, vội vã rời đi chữa thương. Một vài đệ tử khác của Lam Điện Phách Vương Long tông cũng tiến lên đỡ lấy Ngọc Thiên Minh cùng Ngọc Thiên Linh trở về.
Viên Tề lúc này cũng vịn Ngưu Bình đứng dậy. Lý Bạch phía kia cũng tranh thủ cơ hội ngàn năm có một, dịu dàng đỡ lấy thoát lực Mộ Tâm Huyền, khuôn mặt sung sướng không thể che dấu được.
Bốn phía đệ tử vui mừng lao đến tung hô bốn người, không khí cực kỳ vui vẻ náo nhiệt. Trái lại, ở một góc nào đó, Ninh Hoa Trí nghiến răng nghiến lợi nhìn lấy cảnh này.
Hắn không thể không thừa nhận, bốn người này cực kỳ mạnh, hơn nữa tiềm lực còn rất lớn. Lý Bạch kia song sinh võ hồn, còn chưa sử dụng ra võ hồn thứ hai liền đã chấm dứt chiến đấu. Mộ Tâm Huyền hắn biết, gia tộc của nàng truyền thừa Ninh Hoa Trí hắn cũng biết, cực kỳ lợi hại. Lúc đầu, hắn vốn định mời chào Mộ Tâm Huyền, ai biết đâu nàng đã heo một người khác, hơn nữa cha hắn còn không cho hắn tranh thủ cơ hội, để hắn lỡ mất tiên cơ.
Hai tên tiểu tử phong quang vô hạn lúc này Ninh Hoa Trí cũng biết, hai người vốn đã sinh hoạt tại ngoại môn Thất Bảo Lưu Ly Tông, nay còn lợi hại hơn cả thiếu tông chủ hắn. Viên Tề thiết côn uy lực hắn cũng nhìn tới, Ngưu Bình lối chiến đấu phong phú đa dạng hắn cũng thấy được. Ninh Hoa Trí gần như không nghĩ tới một điều rằng, hai người này chỉ khi gặp Tuyết Mặc Quân mới có thể trở nên lợi hại tới như vậy, chỉ một lòng nghĩ rằng Tuyết Mặc Quân vô cùng may mắn khi đào được hai tài năng mà thôi.
Hai mắt Ninh Hoa Trí lúc này tràn đầy ghen tị cùng phẫn nộ, nhưng chỉ thấy hắn hít sâu một vài hơi, tâm tình liền gần như có thể ổn định lại. Ninh Hoa Trí tự thôi miên mình, chỉ cần hai người này còn là Thất Bảo Lưu Ly tông đệ tử, tương lai dù có lợi hại như thế nào, đều phải nghe theo hắn, như chư vị trưởng lão đều phải nghe lệnh của phụ thân hắn vậy.
Nếu Ninh Phú Hào biết được con trai của hắn nghĩ thế này, chắc cũng chỉ thở dài trẻ con ngây thơ. Chính bản thân Ninh Phú Hào hắn cũng chỉ lấy lợi ích ra để ràng buộc những vị ngoại tộc trưởng lão kia, lấy đâu ra chuyện mệnh lệnh.
Còn nếu Tuyết Mặc Quân biết thì cũng chỉ cười trừ, có thể nói gì được với một tên ngáo quyền lực bây giờ.
Mặc dù chiến đấu đã kết thúc, nhưng hai nhà vẫn còn đoạn đường dài đồng hành. Cũng không thể chỉ vì một điểm ma sát nhỏ mà lại mua thêm đường đúng không?
Ngọc La Miện cũng coi như đạt được mục đích, thăm dò ra thực lực của Thất Bảo Lưu Ly Tông. Theo hắn suy nghĩ, năm người ra trận hôm vừa rồi,kể cả không phải chiến lực đỉnh cao trong số đệ tử, nhưng cũng là đứng top 2 rồi. Dù có người mạnh hơn, cũng chỉ là một hai người chứ không nhiều.
Nhưng Ngọc La Miện không biết rằng, hắn đã rơi vào điểm mù của tư duy quán tính. Ngọc La Miện vẫn luôn suy nghĩ theo lối đấu pháp vốn có, các tông môn chỉ có khoảng năm đến mười đệ tử tinh anh làm trung tâm, còn lại các đệ tử khác chỉ có nhiệm vụ là bảo hộ những đệ tử này. Từ đây, hắn đã đưa ra kết luận hoàn toàn sai lệch với thực tế.
Phía còn lại, Ninh Quý Thần cũng hài lòng với kết quả đạt được. Mặc dù Ninh Quý Thần có hơi kinh ngạc với thực lực mà bốn người Viên Tề lộ ra, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới vừa nở mày nở mặt trước Ngọc La Miện cùng Lam Điện Phách Vương Long Tông, vừa bảo vệ được sự thần bí của thực lực phe mình, Ninh Quý Thần không nhịn được mà nở nụ cười.
Vì cả hai bên đều đạt được mục đích, cho nên xô xát không khoái qua cũng nhanh, hai bên lại vui vẻ đồng hành.
Qua mấy ngày sau, Tuyết Mặc Quân từ lời bàn tán của các đệ tử mới biết được vụ việc ngày hôm đó, bèn gọi bốn người Viên Tề tới hỏi chuyện.
Sau khi nghe kỹ ngọn ngành, Tuyết Mặc Quân khá là ngạc nhiên. Hắn không ngờ được Ngưu Bình đã hoàn thành tự nghĩ chiến pháp nhanh như vậy, hơn nữa còn sử dụng linh hoạt cả bốn loại kỹ xảo áp súc, vận chuyển, tạo hình cùng phóng thích, uy lực còn rất tốt.
Tuyết Mặc Quân trực tiếp giao thêm nhiệm vụ cho Ngưu Bình: "Ngưu Bình, từ nay công việc của ngươi đang làm chuyển hết cho Viên Tề, các đệ tử sắp tới cũng không cần quá quan tâm, tập trung toàn lực vào sáng tạo chiến pháp cho ta. Tương lai Huyết Phách Chiến Sư có thể phát dương quang đại hay không, toàn bộ nhờ vào cống hiến của Ngưu Bình ngươi."
Sau đó Tuyết Mặc Quân còn quay sang Lý Bạch chê bai một phen: "Lý Bạch ca, ngươi xem Ngưu Bình người ta nhanh như vậy đã sáng tạo ra một môn chiến pháp, còn ngươi mãi cũng còn chưa làm ra một cái niệm thuật nào ra hồn nữa. Mang tiếng quá!"
Lý Bạch vẫn còn gân cổ cãi cùn: "Còn hơn Viên Tề hắn còn chả làm được cái gì, chỉ biết ăn chơi."
"Lý Bạch, ngươi nói lại xem. Từ khi ngươi cùng Ngưu Bình đâm đầu vào tự nghĩ chiến pháp cùng niệm thuật, công việc của các ngươi là ai làm, đệ tử các ngươi là ai dạy, ai trông coi." Viên Tề trực tiếp nổi giận.
"Im lặng hết đi!" Một thanh âm thanh lãnh vang lên, Mộ Tâm Huyền đứng đằng sau hai người nhíu mày, khiến cho Lý Bạch cùng Viên Tề im thin thít.
"Quân đệ đệ, chúng ta tu luyện tinh thần lực cùng khí huyết lực cũng đã tới bình cảnh rồi, không thể tiến thêm được nữa." Mộ Tâm Huyền hướng Tuyết Mặc Quân phàn nàn.
Hiện tại, Mộ Tâm Huyền đã ngưng tụ được 108 khỏa tinh huyết, Viên Tề cùng Ngưu Bình đều đã đạt tới 265 khỏa, Lý Bạch tệ hại hơn chỉ có 72 khỏa. Mặc dù vậy, cả bốn người dù có cố gắng tu luyện thế nào, cũng không thể như Tuyết Mặc Quân, ngưng tụ ra càng nhiều tinh huyết.
Tinh thần lực cũng vậy, tất cả đều đã đổ đầy thần hải, linh tính của tinh thần lực cũng cảm giác như không thể tăng tiến thêm được nữa, bốn người có thường xuyên quan tưởng Vạn Tướng Quan Tưởng Đồ đi chăng nữa, linh tính cũng không có cảm giác tăng tiến. Hơn nữa, quả trứng màu trắng trong thức hải bọn họ lại đột nhiên xuất hiện vài vết rạn.
Theo Tuyết Mặc Quân suy đoán, hẳn là thứ bên trong đã chuẩn bị xuất thế, vì vậy lúc này không còn cần gia tăng linh tính nữa, chờ nó xuất thế là đủ. So với mấy người Viên Tề, Tuyết Mặc Quân còn không biết linh tính của tinh thần lực hắn gia tăng tới đâu mới là giới hạn của bản thân, quả trứng trắng trong thức hải hắn còn chưa có một xíu động tĩnh nào, chứ đừng nói tới có vết rạn.
Thời gian vừa rồi, Tuyết Mặc Quân cũng tìm khá nhiều cách để khai phá con đường phía trước của thân thể cùng tinh thần lực, nhưng manh mối là quá ít. Nếu như tinh thần lực là tìm mọi cách để cho thứ trong quả trứng phá xác xuất thế, thì thân thể lại là mù tịt. Hiện tại hắn chỉ có thể để tinh huyết mới sinh ra dự trữ tại các mạch máu toàn thân, từ đó gia tăng một ít về thể chất, hoàn toàn không có con đường mới. Dù hắn đã thử một, hai loại thảo dược nhưng hiệu quả quá nhỏ bé, không khả quan.
Theo Tuyết Mặc Quân suy đoán, chỉ có các loại thảo dược có dược hiệu gần với tiên dược mới có thể có hiệu quả, hoặc là có thể tận dụng tối đa, thậm chí đề cao dược hiệu của thảo dược như là luyện đan của tu tiên thế giới, may ra mới có hiệu quả rõ rệt.
Mà muốn làm được điều này, Tuyết Mặc Quân đã sơ bộ có kế hoạch, chỉ chờ sau lần Thất Tông Hội Võ lần này, hắn sẽ lập tức bắt tay vào việc.
"Tâm Huyền tỷ yên tâm, ta đã có chút mặt mày, mọi người cố chờ một thời gian là được. Trong khoảng thời gian này, mọi người tập trung vào tu luyện hồn lực cùng ma hợp các loại thủ đoạn đi." Tuyết Mặc Quân cân nhắc một hồi, lại trầm giọng nói: "Đặc biệt là Mộ tỷ cùng Viên Tề, hai người các ngươi thủ đoạn quá đơn nhất, cần tự sáng tạo thêm kỹ năng để phong phú bản thân cũng như bù đắp thiếu hụt."