Chương 70: Lần đầu gặp Ngọc La Miện
Phía xung quanh các đệ tử Lam Điện Phách Vương Long Tông cũng tò mò nhìn theo hướng Ninh Hoa Trí chỉ, chỉ thấy một bàn năm người Tuyết Mặc Quân. Các đệ tử Lam Điện Phách Vương Long Tông ồn ào bàn tán.
"Vị đó là thiên tài cung phụng? Lần đầu tiên ta biết được Thất Bảo Lưu Ly Tông có cung phụng trẻ như vậy đó."
"Vị cung phụng này thật đẹp trai quá đi!" Một vị nữ đệ tử Lam Điện Phách Vương Long Tông si mê nhìn thấy Tuyết Mặc Quân phát ra hoa si.
Phải công nhận, ngoại hình của Tuyết Mặc Quân là điển hình soái ca. Thừa hưởng huyết thống của Thiên Đấu hoàng tộc, Tuyết Mặc Quân một đầu tóc vàng dài bồng bềnh, tới lông mày cùng mi mắt cũng là màu vàng. Khuôn mặt Tuyết Mặc Quân lại thừa hưởng sự vuông vắn cùng anh tuấn từ phụ thân. Phải biết, Mặc Phong năm đó cũng hớp hồn không biết bao nhiêu thiếu nữ của Thiên Đấu đế quốc, chẳng qua không ai cao tay bằng Tuyết Nhã mà thôi.
"Vị nữ tử bên cạnh hắn, thật đẹp!" Một số nam đệ tử nhìn thấy A Ngân bên cạnh Tuyết Mặc Quân cũng trầm trồ.
Một số đệ tử định lực tốt hơn, đã phát hiện ra ngồi cùng Tuyết Mặc Quân hai người không ngờ lại là bốn người đã cho bọn họ một bài học hôm trước.
"Các ngươi nhìn thấy không, là bốn kẻ hung hãn hôm trước. Nhưng họ không phải là tùy tùng của Ninh thiếu tông chủ hay sao? Sao bộ dáng họ hiện tại lại như là tùy tùng của vị tuổi trẻ cung phụng này vậy?"
Nghe được thắc mắc của đệ tử này, toàn bộ đệ tử Lam Điện Phách Vương Long lúc này đều đưa mắt nhìn về phía Ninh Hoa Trí, chờ lấy câu trả lời của hắn.
Ninh Hoa Trí lúc này mới hiểu được thế nào là lấy đá đập vào chân mình. Hình tượng của hắn vốn trong mắt các đệ tử Lam Điện Phách Vương Long tông vốn là cao lớn vô cùng.
Ninh thiếu tông chủ tuổi trẻ, thiên phú tốt, cũng dễ nhìn, hơn nữa lại có nhân cách mị lực cực lớn, để bốn vị thiên tài làm tùy tùng bản thân.
Đám đệ tử Lam Điện Phách Vương Long tông sau trận tỷ thí được nghe Ngọc La Miện phân tích thực lực của bốn người phía Thất Bảo Lưu Ly Tông. Cả bốn đều gần như có phong cách chiến đấu riêng của bản thân, vốn là thứ mà phải tới Hồn Vương, thân thể thuế biến lần thứ hai và võ kỹ phối hợp được ổn định mới có được, bốn người đều đã tự dùng những hồn kỹ tự sáng tạo hay phối hợp hồn kỹ mà đã có được.
Điều này càng tôn thêm sự cao quý khó lường của Thất Bảo Lưu Ly Tông thiếu tông chủ, người có thể thu phục bốn vị thiên tài này. Hiện tại, khi tận mắt chứng kiến cảnh này, Lam Điện Phách Vương Long Tông nhận ra có vẻ họ có hiểu lầm gì đó.
Ninh Hoa Trí lúc này đứng trước câu hỏi này thì lại lúng túng. Hắn biết Lam Điện Phách Vương Long đệ tử có lầm lẫn, nhưng mấy ngày qua hắn cũng không đứng ra làm rõ, cố tình nhắm mắt làm ngơ. Đơn giản là vì hắn nghĩ rằng bốn người Viên Tề hiện tại thân phận vẫn là Thất Bảo Lưu Ly Tông đệ tử, đương nhiên cũng là người dưới trướng của vị thiếu tông chủ là hắn.
Nhưng hiện tại ba mặt một lời, Tuyết Mặc Quân còn đang ngồi tại đây, Ninh Hoa Trí hắn cũng không thể mặt dày tự nhận được. Nhìn lấy đệ tử Lam Điện Phách Vương Long tông vẫn còn trông chờ câu trả lời của mình, Ninh Hoa Trí mới hơi ngập ngừng nói: "Bốn người họ đều là Thất Bảo Lưu Ly Tông đệ tử, mà Thất Bảo Lưu Ly Tông đệ tử lại không phải là tùy tùng của bất kỳ ai cả, mỗi người đều có tự do của mình, có thể bái vào bất kỳ trưởng lão hay cung phụng nào của bản môn. Bốn người họ hiện đều là đệ tử của vị cung phụng này."
Mặc dù Ninh Hoa Trí đã tận lực nói tránh cùng đánh tráo khái niệm, nhưng những đệ tử Lam Điện Phách Vương Long Tông này sao lại không nhìn ra, chẳng qua ngại mặt mũi của vị thiếu tông chủ này, mới dừng lại bàn luận vấn đề này.
Đúng lúc này, nhân viên của bên phục vụ tiệc cũng sửa soạn thêm một bàn mới cho năm đệ tử của Lam Điện Phách Vương Long Tông, đồng thời cũng giải vây cho Ninh Hoa Trí. Sau khi ứng phó xã giao một hai câu, Ninh Hoa Trí cũng chật vật rời đi.
Tất cả các đệ tử cũng ổn định dần hưởng thụ tiệc tối, tuy nhiên, vẫn có một vài ánh mắt hướng về phía bàn của Tuyết Mặc Quân. Dù sao, soái ca cùng mỹ nữ vĩnh viễn đều là ngắm mãi không chán, chớ nói Tuyết Mặc Quân cùng A Ngân không chỉ dung mạo mà khí chất cũng vô cùng xuất chúng.
Tiệc tối diễn ra vui vẻ và êm đềm, mãi đến lúc gần cuối yến hội, một đệ tử mặc đồng phục Lam Điện Phách Vương Long Tông dẫn theo một nam tử tầm 30 tuổi, dáng người đầy đặn, nụ cười thân thiện tiến tới bàn của Tuyết Mặc Quân.
Nam tử đứng trước mặt Tuyết Mặc Quân, vô cùng thân thiện nở nụ cười và giơ tay ra trước mặt Tuyết Mặc Quân.
"Xin chào Tuyết Mặc cung phụng, tự giới thiệu, ta là Lam Điện Phách Vương Long Tông thứ mạch mạch chủ, Ngọc La Miện, hân hạnh làm quen."
Tuyết Mặc Quân đứng dậy, liếc nhìn đứng cách không xa Ninh Quý Thần cùng Ninh Hoa Trí, gật đầu bắt tay Ngọc La Miện.
"Hân hạnh làm quen Ngọc mạch chủ."
Ngọc La Miện có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt này. Thái độ của thiếu niên khiến hắn như cảm giác được hắn đang giao tiếp với một người trưởng thành vậy. Ngọc La Miện không nhìn ra được thiếu niên trước mắt có bất kỳ cảm xúc khác lạ nào ngoại trừ bình thản, không lo sợ, không bối rối, không e ngại, không tự ti. Thiếu niên trước mặt hoàn toàn lấy tư cách bình khởi bình tọa giao tiếp với hắn.
Nhưng chỉ ngây người giây lát, Ngọc La Miện lại nở nụ cười, hơi có chút tán dương nói: "Cung phụng quả là thiếu niên anh tài. Bốn vị đệ tử của người cũng không kém."
Đâu chỉ không kém, là cực kỳ xuất chúng. Ngọc La Miện làm thứ mạch mạch chủ không ít năm, thông tin tình báo cũng cực kỳ lợi hại. Hắn cũng đã nhanh chóng tìm hiểu được gốc gác của bốn người tỷ thí hôm đó.
Trừ Mộ Tâm Huyền không nói đến, Lý Bạch thiên phú xuất chúng, vốn cũng không che giấu song sinh võ hồn, Ngưu Bình cùng Viên Tề vốn bình phàm cuộc đời, chỉ từ khi gặp Tuyết Mặc Quân nhân sinh mới bắt đầu cải biến. Ngọc La Miện không biết sự cải biến đó có phải do thiếu niên này làm hay không, nhưng cũng không tránh khỏi liên quan.
Hắn vốn là một con cáo già, cũng không ngu ngốc phạm lỗi khinh thường người khác.
Tuyết Mặc Quân cũng vô cùng trực tiếp cùng thẳng thắn. Kế hoạch của hắn vỗn cũng phải giao tiếp với Lam Điện Phách Vương Long Tông, lúc này tạo trước quan hệ cũng là một lựa chọn không tồi.
"Ngọc mạch chủ nói quá lời. Ta cũng chẳng phải là thiên tài gì, giờ cũng mới chỉ có 24 cấp hồn lực mà thôi. Bốn người bọn họ cũng không quá xuất sắc, chẳng qua có một vài thủ đoạn hơi mới lạ một chút, dần dần làm quen thì cũng không có gì bất ngờ."
"Quá khiêm tốn lại là kiêu ngạo đấy, tiểu cung phụng." Ngọc La Miện cười nhẹ.
Tuyết Mặc Quân lơ đãng cười, coi như không nghe thấy gì, tiếp tục nói: "Ngọc mạch chủ lợi hại ta cũng đã nghe nói từ lâu. Hiên gia gia cũng nói qua, mặc dù cơ bắp của người để mọi người e ngại, vậy thì đầu óc của ngài có thể khiến người khác sợ hãi. Ta nghĩ Hiên gia gia nói cũng không sai."
Ngọc La Miện hơi có chút kinh ngạc. Hiên gia gia? Ai vậy? Hơn nữa vị "Hiên gia gia" này còn cực kỳ quen thuộc với mình. Trong óc của Ngọc La Miện hiện ra bóng người phủ bụi từ lâu, vốn đã không được nhắc tới.
Tuyết Mặc Quân thấy thần sắc như vậy, nhẹ điểm đầu: "Đúng vậy, là Ngọc Hiên gia gia."
Ngọc La Miện nghe vậy dù trong lòng có chút kinh ngạc, từ đó hắn có thể suy nghĩ tới vô số suy đoán, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì, vẫn giữ nguyên nụ cười thương hiệu.
"Thiếu niên anh tài như cung phụng ngươi, chúng ta Lam Điện Phách Vương Long Tông luôn chào mừng." Ngọc La Miện cười lớn, giữ đúng mực lui lại, rời đi.
Hắn cực kỳ nắm chắc phân tấc, vừa không làm mất thiện cảm của Tuyết Mặc Quân, vừa tạo ra một kẽ hở nhỏ trong mối quan hệ giữa Tuyết Mặc Quân với Thất Bảo Lưu Ly Tông.
Lời mời chào lúc nãy là hắn cố ý nói lớn, thậm chí còn nhấn mạnh hai chữ "cung phụng" ý bảo Tuyết Mặc Quân vẫn còn là ngoại nhân của Thất Bảo Lưu Ly Tông, vẫn là tự do thân, cửa lớn Lam Điện Phách Vương Long Tông vẫn luôn đón mừng.
Mặc dù trong lòng Ngọc La Miện còn vô số nghi hoặc, nhưng hắn biết lúc này không phải lúc. Nếu Tuyết Mặc Quân đã đề cập tới tên người đó, vậy hắn chắc chắn rằng Tuyết Mặc Quân sẽ còn tìm tới hắn một lần nữa.
Tuyết Mặc Quân thấy vậy cũng cảm thán. Đây là một con cáo già, miếng thịt hắn đem ra làm mồi nhử, lại thành bánh bao thịt đánh chó, thậm chí còn quay ngược lại câu hắn.
Mặc kệ Tuyết Mặc Quân nghĩ thế nào, phía xa hai người Ninh Quý Thần cùng Ninh Hoa Trí nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều không dễ nhìn.
Ninh Quý Thần là cực kỳ không muốn Ngọc La Miện tiếp cận được Tuyết Mặc Quân, hắn thừa hiểu con hồ ly già kia có bao nhiêu sáo lộ. Mà Ninh Hoa Trí lại chỉ nhìn thấy hai người Tuyết Mặc Quân cười cười nói nói, theo hắn, này có thể là manh mối của việc phản tông môn. Ninh Hoa Trí trực tiếp tới cạnh Ninh Quý Thần lỗ tai châm ngòi thổi gió.
"Thần trưởng lão, ngài xem, Tuyết Mặc Quân vui vẻ với Ngọc La Miện như vậy, rất có thể hắn tâm thuật bất chính, ăn cây táo rào cây sung. Người này là không thể tin tưởng."
Ninh Quý Thần lườm Ninh Hoa Trí một cái, hắn thừa biết vị thiếu tông chủ này đánh chủ ý gì, hừ lạnh phẩy tay áo rời đi. Mà Ninh Hoa Trí thấy hắn hừ lạnh, lại nghĩ rằng mình châm ngòi thổi gió thành công, nở nụ cười vui vẻ, lập tức quay sang chỉ đạo đệ tử thu dọn tàn cục.