Chương 85: Thắng
Tuyết Mặc Quân mặc dù không biết cạnh kỹ, nhưng lấy tinh thần lực cùng khí huyết lực cường đại, tinh vi, điều khiển thân thể cấp độ cao lại là chuyện dễ dàng. Lách người sang phải né nhẹ một búa, Tuyết Mặc Quân lấy nắm đấm quấn quanh một ít khí huyết lực, đấm về phía bụng, ngay dưới sườn phải của Đường Hạo.
Đồng thời, tinh thần lực của Tuyết Mặc Quân cũng lấy Thất Thải Kinh Hồng thuật, đánh về đầu của Đường Hạo.
Đường Hạo thấy Tuyết Mặc Quân né được một búa này, hắn cũng không quá để ý. Bởi vì Tuyết Mặc Quân ngay bên cạnh hắn, Đường Hạo hắn có thể lợi dụng Loạn Phi Phong Chuy Pháp lập tức đánh ra một búa tiếp theo. Nghĩ tới một búa tiếp theo thành công đánh vào người Tuyết Mặc Quân, Đường Hạo nở nụ cười dữ tợn.
Đúng lúc này, Đường Hạo đột nhiên cảm giác đầu mình như bị một vật nặng gì đó đập vào, mắt tối sầm lại. Đồng thời, dưới sườn hắn cũng có cảm giác hơi nhức nhức.
May mắn, trạng thái này Đường Hạo lập tức có thể thoát khỏi. Nhưng cũng vào lúc thoát khỏi trạng thái khó chịu kia, Đường Hạo lại thấy mình bỏ lỡ mất thời cơ vận lực của Loạn Phi Phong Chuy Pháp, ngay cả lực lượng lưu trữ tại trong cơ thể để phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn kia cũng bị thứ gì đó tác động, làm cho thất thoát. Điều này khiến Đường Hạo nếu như còn muốn dùng Loạn Phi Phong Chuy Pháp ở búa tiếp theo, phải mất một thời gian dài hơn trước để có thể tụ lực cho búa tiếp theo.
Ngay tại lúc Đường Hạo phải tụ lực lại, hắn cũng đã bỏ mất thời cơ giải quyết dứt điểm Tuyết Mặc Quân. Tuyết Mặc Quân cũng nhân cơ hội này mà lùi ra xa.
Những người quan chiến căn bản không hiểu rõ cơ hội tốt như vậy mà Đường Hạo không nắm bắt được, để Tuyết Mặc Quân rút lui an toàn. Nhưng đối với các vị trưởng lão, cũng như đệ tử tinh anh của Hạo Thiên Tông đều thấy được, trong một nháy mắt đó, lực lượng của Đường Hạo đột nhiên bị mất kiểm soát mà tiết ra ngoài.
Đường Chiến, vị trưởng lão đứng thứ 6 trong mười ba vị trưởng lão của Hạo Thiên Tông, quay sang phía những người khác bên cạnh, giọng điệu âm trầm mang chút nghi hoặc nói: "Chư vị, đều nhìn rõ cả đúng chứ? Đường Hạo luyện tập đã rất thuần thục, thậm chí cũng đã dùng trong đối chiến nhiều lần, không thể nào lại mắc sai lầm ngu ngốc như vậy được."
Một vị kim sắc trường bào lão giả đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Đúng vậy, hẳn là tiểu tử kia giở trò quỷ gì đó."
Các vị lão giả khác bên cạnh cũng liên tục gật đầu, tán đồng với hai người.
Đường Chiến nắm chặt nắm đấm, giọng nói quyết liệt: "Nếu đã như vậy, bắt buộc phải bắt lấy thiếu niên kia, hỏi kỹ ngọn ngành. Hạo Thiên Tông, tuyệt không thể để tuyệt học bị phá giải, cũng như cách phá giải có nguy cơ tiết lộ ra ngoài."
Những người chung quanh gật đầu đồng ý. Những việc tương tự như thế này, họ đã làm quá nhiều lần. Qua bao nhiêu năm qua, việc trảm thảo trừ căn những thứ có tính uy hϊế͙p͙ với Hạo Thiên Tông là điều họ liên tục làm, dù cho nó chỉ là vô tình, hay cố ý tổn hại gián tiếp hay trực tiếp với Hạo Thiên Tông, đều phải diệt sạch sẽ.
Cũng chính vì vậy, Hạo Thiên Tông mới là bao nhiêu năm qua, thiên hạ đệ nhất tông.
Lúc này, trên lôi đài, Đường Hạo cũng đã bắt đầu ngưng tụ lại được thế của Loạn Phi Phong Chuy Pháp, dũng mãnh lao tới Tuyết Mặc Quân. Về phần Mộ Tâm Huyền, hắn đúng thực không để trong mắt.
Mặc dù Mộ Tâm Huyền đã dùng một tiễn uy lực cực lớn loại thân ca ca của hắn khỏi cuộc chiến, nhưng Đường Hạo không tin nàng có thể liên tục sử dụng hai phát. Loại chiêu thức tất sát này, thậm chí còn tiêu hao nhiều hơn cả Loạn Phi Phong Chuy Pháp của hắn.
Tuyết Mặc Quân cũng biết Mộ Tâm Huyền cần thời gian, lúc này hắn cũng xoay sở mọi cách để ứng phó với Đường Hạo. Lúc thì né, lúc thì đón đỡ, lúc thì vô tình hữu ý triệt lực của Đường Hạo, Tuyết Mặc Quân trụ vững dưới thế công của Đường Hạo càng ngày càng lâu.
Mà Đường Hạo lúc này cũng cảm thấy có gì đó sai sai cùng không đúng. Tạc hoàn mang cho hắn năng lượng lúc này cũng không còn nhiều, Loạn Phi Phong Chuy Pháp thì từ nãy tới giờ vẫn ngừng tại chuy thứ sáu, hơn nữa còn gây được thương tổn cho Tuyết Mặc Quân quá nhiều.
Mặc dù không biết làm sao Tuyết Mặc Quân còn có thể trụ vững, Đường Hạo cũng không còn thời gian. Mộ Tâm Huyền hắn không để trong mắt, nhưng chỉ khi loại được cả hai người, hắn mới có thể coi là thắng được trận này.
Nếu trước khi đánh gục Tuyết Mặc Quân mà hắn hết mất lực lượng, hay hạ gục Tuyết Mặc Quân xong thì vừa lúc hết lực lượng không đối phó được Mộ Tâm Huyền, thì kết quả Đường Hạo cũng không dám suy nghĩ.
Đường Hạo ngưng tụ lực lượng, gào thét lao tới Tuyết Mặc Quân. Lần này, Đường Hạo không có ý định tiếp tục thi triển Loạn Phi Phong Chuy Pháp, búa này cũng là búa cuối cùng.
Nếu hắn thành công hạ gục Tuyết Mặc Quân trong một búa này, Đường Hạo hắn còn một chút lực lượng, đủ để giải quyết nốt Mộ Tâm Huyền.
Mà Tuyết Mặc Quân phía kia, nhìn thấy Đường Hạo khí tức đột biến, cũng hiểu được Đường Hạo đã ý thức được điều gì đó, muốn đánh nhanh thắng nhanh. Tuyết Mặc Quân cũng đề lên mười hai thành tinh thần, tập trung ngưng tụ tất cả lực lượng vào nắm đấm.
Với lượng hồn lực còn lại ít ỏi của mình, Tuyết Mặc Quân mở nốt lần cuối Vọng Linh Đồng. Đưa mắt nhìn tới Đường Hạo đang càng ngày càng gần trước mặt, Tuyết Mặc Quân nhìn rõ được đường vận chuyển của hồn lực của Đường Hạo.
Trong chiêu này, sơ hở của Đường Hạo không phải sườn, mà là bả vai phải, bên cánh tay cầm Hạo Thiên Chuy.
Bởi vì không cần thi triển Loạn Phi Phong Chuy Pháp, lực lượng đều đã ngưng tụ hết ở cánh tay, chỉ lưu lại một phần tại bả vai để liên kết với thân thể, não bộ nhằm khống chế và điều khiển. Chỉ cần đánh gãy điểm nối này, lực lượng của Đường Hạo sẽ mất khống chế mà tự bạo loạn hỏng mất.
Tuyết Mặc Quân gần như lấy lưỡng bại câu thương, ngọc thạch câu phần tâm thế, hét lớn lao về phía Đường Hạo.
Đường Hạo một búa không còn là bổ từ trên xuống như trước nữa, tránh cho Tuyết Mặc Quân có thể né được. Lần này, Đường Hạo quyết định một búa quét ngang, Tuyết Mặc Quân không thể né tránh được.
Tuyết Mặc Quân dù dùng Vọng Linh Đồng, biết được ý định của Đường Hạo, nhưng hắn cũng không tránh không né, mặc dù hồn kỹ thứ hai Vô Giác Chi Thân cũng đã hết hiệu lực.
Đường Hạo thành công một búa đập vào sườn Tuyết Mặc Quân, Tuyết Mặc Quân cũng thành công dùng nắm đấm đánh trúng vai Đường Hạo.
Sau một tràng bụi mù cuộn lên do hai loại lực lượng giao thoa, mâu thuẫn dẫn bạo, cả hai người đều bay ngược ra phía sau.
Tuyết Mặc Quân mắt thường nhìn thấy được cơ thể hơi biến dạng. Lúc này, lục phủ ngũ tạng của hắn mặc dù không bị chấn vỡ, nhưng cũng đã loạn xì ngầu, tổn thương cực nặng, mặc dù không trí mạng, nhưng cũng khó mà sinh hoạt bình thường.
Tuyết Mặc Quân nằm rạp trên mặt đất, máu trong miệng phun ra như suối. Hắn đã là dầu hết đèn tắt, dù cực kỳ cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn là mê man ngất đi.
Phía bên kia, Đường Hạo cũng không tốt đẹp gì. Bởi vì bị Tuyết Mặc Quân đánh vào yếu điểm, lực lượng còn chưa kịp giải phóng ra hết đã bị đánh gãy. Một lượng lớn lực lượng phản phệ ngược dòng đánh vào thân thể hắn, khiến hắn cũng vô cùng choáng váng.
Mặc dù không biết tại sao Tuyết Mặc Quân có thể biết được nhược điểm của mình, nhưng Đường Hạo biết chiêu thức của mình đã bị phá giải, hơn nữa còn bởi vì thế mà chịu phản phệ. Lúc này mặc dù hắn giải quyết được Tuyết Mặc Quân, nhưng lực lượng lưu lại, tất cả đều phải duy trì trạng thái thân thể, nếu không hắn sẽ phải chịu tổn thương cực nặng, thậm chí là cả tổn thương về căn cơ.
Nói cho cùng, lúc này hắn mặc dù còn lực lượng, nhưng cũng phải là dùng để giải quyết Mộ Tâm Huyền, mà bắt buộc phải dùng để bảo đảm bản thân.
Thế cục, cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương, ngọc thạch câu phần, như dự kiến của Tuyết Mặc Quân.
Mà lúc này, Mộ Tâm Huyền cũng nhìn thấy cơ hội. Mặc dù Tồi Thành Tiễn chưa tụ lực hoàn thành, uy lực cũng không đạt đỉnh phong, nhưng thế nào đi nữa đối với một kẻ suy yếu tới mức không thể duy trì võ hồn như Đường Hạo, cũng là thừa sức giải quyết.
Không có một chút nào do dự, ngón tay giữ lấy dây cung cùng tiễn của Mộ Tâm Huyền thả ra.
"Băng" một tiếng, mũi tên lao vun vút trong không trung. Nó không mạnh, không nhanh như mũi tên trước đó, đủ để cho khá nhiều người quan chiến nhìn rõ được quỹ tích.
Nhưng ngay khi mũi tên tiếp cận tới Đường Hạo, nó liền bị đánh nổ. Lực lượng trong mũi tên nổ mạnh khiến cho lôi đài cũng cuốn lấy bụi mù.
Khi màn bụi mỏng tán đi, chỉ thấy trên đài, trước mặt mọi người lại xuất hiện một vị lão giả đứng trước Đường Hạo, thay hắn hóa giải một tiễn này.
Mộ Tâm Huyền thấy như vậy, phẫn nộ định mở miệng, nhưng lại bị vị lão giả kia cướp lời trước: "Trận này Hạo Thiên song tinh nhận thua, cáo từ!"
Giọng nói âm trầm cùng khuôn mặt lạnh lùng, lão giả lườm Mộ Tâm Huyền một cái, lấy tay xốc lên Đường Hạo quay người rời đi.
Thấy vậy, Mộ Tâm Huyền vội vàng ngăn cản, trong tay cung cũng thuận một tiễn bắn tới.
"Ngươi là ai mà có quyền đưa ra quyết định này. Hắn vẫn chưa nhận thua, bỏ hắn xuống cho ta!"
Lão giả phất tay nhẹ nhàng gạt bỏ một tiễn của Mộ Tâm Huyền, thấy nàng không biết tốt xấu, giận dữ quát: "Không biết tốt xấu, lão phu là Đường Chiến, Hạo Thiên Tông đệ lúc trưởng lão. Ta thay Hạo Thiên Tông môn nhân nhận thua không được hay sao. Tiểu nữ hài, đừng có không biết trời cao đất dày, ta cũng không ngại dạy ngươi một chút đâu."
Mộ Tâm Huyền nhìn thấy lão giả híp mắt nhìn về phía mình, hơn nữa còn định xuất thủ, tâm tỉnh táo lại phân nửa, lạnh lùng nói: "Được, vậy trận này Hạo Thiên song tinh các ngươi thua. Thua sỉ nhục trước mấy người vô danh bọn ta."
Nghe thấy lời Mộ Tâm Huyền, gọi là Đường Chiến lão giả lửa giận càng lớn, nhưng hắn cũng biết không thể động thủ lúc này, bèn hừ lạnh phất tay áo đỡ lấy Đường Hạo rời đi.