Chương 16: Nhìn thấy mẹ

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.


"Ta không biết các ngươi có nghe hiểu những lời ta nói hay không, ta sẽ cố gắng dạy bảo các ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ ở trong nhà của ta. Cho đến khi các ngươi vượt qua bài kiểm tr.a rồi trở thành phụ thuộc thì mới có thể có được ngôi nhà của riêng mình."
Hắn quay sang người phụ nữ rồi nói:


"Vị này chính là sư mẫu của các ngươi, nàng tên là Khâu Tĩnh. Chúng ta đã từng trải qua tất cả những chuyện giống như các ngươi hôm nay. Sở dĩ chúng ta có thể còn sống sót là vì trở thành phụ thuộc. Ba năm tới, các ngươi phải nỗ lực để có được tư cách này, để không còn là nô lệ nữa. Được rồi, đều đi nghỉ ngơi đi, sư mẫu sẽ dẫn các ngươi đến phòng của mình, nam thì hai người một phòng, bé gái này ở một mình một phòng. Ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy các ngươi. Tấm thẻ này các ngươi phải đeo trên người. Khi nào các ngươi muốn đi ra ngoài thì nhất định nhớ phải mang theo, có nó, các ngươi mới sẽ không bị xem như nô lệ.”


Nói xong, Vương Diên Phong đưa cho mỗi người bọn họ một tấm thẻ gỗ, trên tấm thẻ gỗ có điêu khắc hoa văn, còn khảm nạm một khối xương nhìn giống như răng sói, nhưng không phải là răng nanh.
Phòng của bọn họ đều ở tầng một, Đường Tam được phân ở cùng một đứa bé trai khoảng mười tuổi.


Khâu Tĩnh dẫn bọn họ đến phòng, tầng một có nhà vệ sinh dùng chung, Khâu Tĩnh bảo bọn họ đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mỗi người được lĩnh một bộ quần áo làm từ vải bố. Mặc dù vải bố rất thô ráp, nhưng rất dày, còn giữ ấm khá tốt.


Mọi người tắm rửa sạch sẽ xong rồi cùng nhau đi ra ăn cơm.


available on google playdownload on app store


Bọn họ ăn một ít thực vật có hình dạng giống như rễ cây, chúng chỉ đơn giản đun sôi rồi cho thêm một chút muối, ngoài ra còn có một ít canh thịt để ăn. Đối với nô lệ mà nói, bữa ăn đơn giản này đã vô cùng phong phú. Sau khi uống canh thịt, tuy không có mùi vị gì nhưng rất thơm, cảm xúc của mọi người đã nguôi ngoai đi rất nhiều.


Đường Tam chú ý đến, từ nãy đến giờ đôi mắt của Lăng Mộc Tuyết đã sưng đỏ, ánh mắt đờ đẫn, chỉ ăn rất ít đồ ăn.


Vương Diên Phong hỏi thăm tên của từng đứa trẻ một, nhưng trong năm người bọn họ, trừ Đường Tam và Lăng Mộc Tuyết thì ba người khác đều ngay cả tên cũng không có, mà chỉ có danh hiệu đơn giản.


Thanh niên đầu tiên thức tỉnh và xảy ra biến hóa tên là Đại Cường. Đứa trẻ cùng phòng với Đường Tam tên là Tiểu Mộc Đầu, người cùng phòng với Đại Cường thì tên là Mao Đầu.


Vương Diên Phong đặt cho mỗi người bọ họ một cái tên, cũng rất đơn giản, gần giống như tên của Đường Tam, bọn họ tên là Vương Đại, Vương Nhị, Vương Tam. Vương Diên Phong còn nói cho bọn họ, sau khi bọn họ thực sự trở thành phụ thuộc thì có thể thay đổi tên của mình. Chỉ khi thực sự trở thành phụ thuộc thì mới có được tên chính thức. Khi được khắc tên lên thẻ gỗ mới không bị xem như nô lệ có thể tùy ý giết chóc.


Ăn cơm tối xong, Vương Diên Phong bảo bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai, hắn sẽ bắt đầu dạy dỗ bọn họ.
Về đến phòng, sự kinh hãi ban ngày, hơi ấm ở nơi này, sự thay đổi này khiến Vương Nhị nhanh chóng ngủ thiếp đi.


Thấy hắn đã ngủ say, Đường Tam mới lặng lẽ xuống giường, lúc này sắc trời bên ngoài đã tối. Hắn rón rén bước qua đại sảnh, đi đến căn phòng phía bên kia, hắn giơ tay nhẹ nhàng đập vào cánh cửa. Lăng Mộc Tuyết ở tại trong căn phòng này, cách phòng của hai người bọn họ một cái đại sảnh.


Cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt của Lăng Mộc Tuyết.
Nhìn thấy là Đường Tam, đôi mắt sưng đỏ của Lăng Mộc Tuyết lại trở nên ướt át.
Đường Tam lách người đi vào, hắn khép cửa phòng lại.
"Ngươi làm sao vậy?"
Đường Tam nhỏ giọng hỏi.


Hắn rất quan tâm đến cô bé đầu tiên làm hắn cảm thấy ấm áp từ khi đến thế giới này. Ở trong thế giới mà quả thực là Địa Ngục đối với con người, sự ấm áp này thật sự rất khó gặp được.
Vừa nghe thấy hắn hỏi, Lăng Mộc Tuyết lập tức "Oa" một tiếng rồi khóc nức nở.
"Mẹ, mẹ . . . ."


Đường Tam sững sờ, đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của nàng.
Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt, như có thứ gì đó mắc kẹt ở cổ làm hắn không thể chịu nổi.
"Ngươi, mẹ ngươi làm sao?"
Đường Tam vội vàng hỏi.
Lăng Mộc Tuyết đã khóc không thành tiếng, cũng không nói ra lời.


Đường Tam nhíu chặt lông mày, hắn đặt nàng ngồi xuống giường, tay phải dán lên sau lưng nàng, dùng năng lượng Huyền Thiên Công chậm rãi truyền vào trong cơ thể nàng, ổn định cảm xúc của nàng.


Sau khi hắn truyền năng lượng vào cơ thể Lăng Mộc Tuyết thì lập tức phát hiện trong cơ thể nàng có một cỗ năng lượng rất nhạt màu xanh, có vẻ năng lượng màu xanh kia còn muốn hòa vào năng lượng Huyền Thiên Công.


Đường Tam vội vàng thu lại công lực, hắn không muốn sức mạnh huyết mạch Phong trong cơ thể Lang Lăng Mộc Tuyết bị hút đi, nếu không khôi phục được thì làm sao bây giờ? Như vậy là đang hại nàng.


Nhưng sau khi được hắn truyền năng lượng Huyền Thiên Công, Lăng Mộc Tuyết cảm nhận được sự ấm áp, cảm xúc của nàng cũng dần ổn định lại.
Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn về phía Đường Tam.
"Mẹ, ta nhìn thấy mẹ ở trên tế đàn.”






Truyện liên quan