Chương 15: Hạ gục
Quán bar đã bị Văn Ý sơ tán sạch sẽ, xung quanh im lặng, cô lại có chút không quen."Cố Phương Nguyên, lên hát cho tôi một bài."
Cố Phương Nguyên gần như quỳ xuống trước vị tiểu tổ tông này rồi.
Nhà họ Cố và nhà họ Văn không thân, Cố Phương Nguyên chỉ tặng một món quà tượng trưng rồi quay lại. Không ngờ rằng vừa được một lúc, Văn Ý đã nổi giận đùng đùng chạy đến. Còn gọi một đống rượu, lúc này đang uống rất vui vẻ.
Vừa nghĩ đến chuyện lần trước đã đồng ý với Thẩm Ôn Đình, Cố Phương Nguyên bỗng cảm thấy vô cùng nhức đầu. "Văn Ý, Văn tiểu tổ tông? Bây giờ cũng không còn sớm nữa, phiền ngài hồi cung nghỉ ngơi?"
Văn Ý khoát khoát tay, "Tối nay trẫm nghỉ ngơi ở đây."
Cố Phương Nguyên: "..." Lại còn diễn thật à?
Cố Phương Nguyên vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Ôn Đình, vừa giữ tay cô lại, "Được rồi được rồi, cho dù cậu ngàn ly không say, cũng không thể uống như vậy được. Có chuyện gì không như ý muốn, nói với tôi thử xem."
Văn Ý bị anh giữ tay lại, không nhúc nhích, nhìn anh, bỗng nhiên hỏi một câu, "Cố Phương Nguyên, cậu ở bên ngoài lâu như vậy, định khi nào về nhà?"
Cố Phương Nguyên thuộc kiểu gia đình có tài sản, chứ không phải một tên nhà giàu phải ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống. Bởi vì chuyện mở quán bar này, anh với người nhà ầm ĩ với nhau rất lâu. Cũng may Cố Phương Nguyên còn có một người chị, cũng xem như là có năng lực.
Cố Phương Nguyên thấy cô không uống rượu, vội vàng dời rượu đi, "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Tối nay nhìn thấy mẹ cậu, bà ấy già đi rất nhiều." Văn Ý nói, "Có thời gian thì về nhà xem một chút, cậu cũng lớn rồi, đừng có mà cả ngày chọc cho bọn tức giận nữa."
Cố Phương Nguyên: "Tôi biết."
"Cậu biết cái gì!" Văn Ý tức giận đá anh ta. Tên đàn ông này cái gì cũng không biết, cậu ta có ba mẹ yêu thương như vậy mà không biết quý trọng.
Cố Phương Nguyên không hiểu sao lại bị đá một cước, anh cố nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói, "Văn Ý, cậu cút về nhà nhanh lên!"
Đại tiểu thư này ai thích hầu hạ thì hầu hạ!
"Anh Cố." Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên sau lưng anh, thân thể Cố Phương Nguyên cứng đờ, anh buông tay ra, "Thẩm tổng, hai người nói chuyện, tôi đi trước, muộn một chút tôi đến đóng cửa."
Cố Phương Nguyên chạy rất nhanh, bên trong quán bar lớn như vậy chỉ còn lại Thẩm Ôn Đình và Văn Ý.
Văn Ý nén giận, cô quay đầu đi, không muốn để ý đến Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình khẽ thở dài, anh ngồi xuống bên cạnh cô, "Anh đến đón em về nhà."
"Không về." Văn Ý buồn bực không vui, "Thẩm Ôn Đình, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh."
Cô vốn tưởng rằng, bất cứ lúc nào, Thẩm Ôn Đình mãi mãi sẽ đứng về phía cô. Nhưng mà tối nay, khi cô muốn phát tiết, Thẩm Ôn Đình lại bảo cô về nhà. Loại cảm giác này, giống như là muốn để cô khó chịu, khiến cô chịu lép vế trước kẻ mình ghét.
Cô hít một hơi thật sâu, Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình, "Thẩm Ôn Đình, anh đi đi."
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm lên bả vai cô mấy giây, anh hơi tiến đến gần Văn Ý, giúp cô ấn huyệt thái dương, "Uống nhiều như vậy, ngày mai lại đau đầu."
Mặc dù Văn Ý không uống say, nhưng nếu uống nhiều, cô vẫn sẽ bị nhức đầu.
"Không liên quan đến anh." Văn Ý nghiêng đầu, không để cho anh chạm vào mình.
Thẩm Ôn Đình cực kỳ kiên nhẫn, bị cô né tránh cũng không khó chịu, tiếp tục nhẹ nhàng ấn giúp cô.
Kỹ thuật của anh không tệ, ấn rất thoải mái. Mặc dù Văn Ý tức giận, nhưng cô cũng không làm khó dễ cơ thể mình. Ngáp một cái, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Qua một lúc lâu, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang giả vờ ngủ, anh thấp giọng lên tiếng, "Năm em mười ba tuổi, em ra tay với Chu Thiến Thiến động thủ, chấn thương đầu gối, còn để lại sẹo."
Chu Thiến Thiến từng học tự vệ, Văn Ý không đánh lại cô ta, chấn thương đầu gối, tay cũng trầy trụa. Không chỉ như vậy, Văn Kỷ Niên còn trách mắng Văn Ý. Đêm đó, phòng của Văn Ý sáng đèn suốt một đêm. Ngày hôm sau Thẩm Ôn Đình gặp lại Văn Ý, đôi mắt cô đỏ hoe, giống như hai quả óc chó sưng phồng lên.
Sau đó, Thẩm Ôn Đình đã cấm không cho Văn Ý gây chuyện bên ngoài. Những người nào từng bắt nạt cô, Thẩm Ôn Đình đều sẽ xử lý.
"Văn Ý, anh sẽ xử lý thật tốt." Anh nói.
Văn Ý đẩy tay Thẩm Ôn Đìnhra, tức giận nói, "Thẩm Ôn Đình, anh hoàn toàn không hiểu em, em chỉ muốn trả thù cho lần đó!"
Ai cần anh vuốt đuôi chứ! Hơn nữa, ngay trước mặt nhiều người như vậy bảo cô về nhà, giống như người sai là cô vậy.
Đôi khi phụ nữ cảm thấy tủi thân vì đàn ông không hiểu cô ấy. Địa điểm và thời gian đối với Văn Ý mà nói, rất quan trọng. Những nỗi bất bình đó lúc đó không phát tiết ra được, uất ức trong lồng ngực, sẽ càng ngày càng khó chịu.
Mà Thẩm Ôn Đình từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh lùng, so với Văn Ý, anh thích giải quyết mọi chuyện một cách đơn giản trực tiếp.
Thẩm Ôn Đình hơi trầm ngâm, "Anh tìm hai vệ sĩ đi theo bên cạnh em."
Văn Ý: "... Anh đây là muốn đánh ch.ết cô ta sao?"
Chu Thiến Thiến đã học rồi nhưng không giỏi lắm, khi còn bé có thể đánh được Văn Ý là vì Văn Ý phát triển muộn, lúc đó cô khá là nhỏ con. Nếu đổi lại là hai vệ sĩ, có thể trực tiếp nằm ngang luôn rồi.
Cô cắn môi, Văn Ý vẫn còn hơi giận, "Em cũng chẳng phải trẻ con, sao có thể đánh nhau chứ." Cùng lắm chỉ tát một cái.
Thẩm Ôn Đình: "Chu Thiến Thiến rất kiêu ngạo, bọn họ người đông thế mạnh. Nếu như hôm nay anh đến muộn, em với Ngải Tư Ngôn định xử lý thế nào?"
Văn Ý không nói nữa, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tức giận, cô nhếch miệng bĩu môi.
Thẩm Ôn Đình giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ hờn dỗi của cô, ánh mắt anh tràn ngập ý cười, "Chúng ta về nhà nhé?"
Văn Ý không lên tiếng, ngón tay Thẩm Ôn Đình không nặng không nhẹ, xuyên qua mấy sợi tóc ấn vết bầm tím trên vai, "Nghe lời nào, về nhà trước nhé."
Chỗ kia truyền đến cảm giác đau, Văn Ý hơi cau mày, "Anh nhìn thấy rồi à?"
Chu Thiến Thiến đúng là kiêu ngạo, đẩy cô vào cột. Da của cô vốn dĩ là da non, chạm vào như vậy, bị bầm tím mất rồi. Cuối cùng Chu Thiến Thiến còn lên mặt với cô, Văn Ý không nhịn được nữa mà tát một cái.
"Ừ." Thẩm Ôn Đình thấp giọng xin lỗi, "Lần này là anh không đúng."
Văn Ý ngẩn người, cô không tin được mà nhìn Thẩm Ôn Đình. Quen biết với Thẩm Ôn Đình đã lâu, hình như đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Thẩm Ôn Đình nói xin lỗi.
Nghĩ lại một chút, thật ra thì Thẩm Ôn Đình cũng không làm sai chuyện gì. Lúc đó cô đang tức giận nên mới nói vậy.
Chỉ là...
Cô ho nhẹ một tiếng, Văn Ý vô cùng tự tin nhìn Thẩm Ôn Đình, "Vốn dĩ là anh sai! Em là vợ anh, bất kể là tình huống gì anh cũng phải che chở cho em, đứng về phía em."
"Được."
Đối với loại chuyện này, đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Ôn Đình yêu một người, anh cũng không biết làm thế nào để đối xử với cô thật tốt. Anh cố chấp muốn dùng cách của mình để bảo vệ Văn Ý, cũng không cân nhắc đến cảm nhận của cô.
Văn Ý nhìn anh, cô tiếp tục lẩm bẩm, "Lần này thôi vậy, lần sau còn tái phạm, chúng ta chia phòng ngủ."
"Sẽ không có lần sau." Thẩm Ôn Đình nói.
Trước đây anh không nhận ra, bây giờ mới phát hiện ra rằng, anh sợ Văn Ý không để ý đến anh.
Thái độ nhận lỗi của Thẩm Ôn Đình quá tốt, Văn Ý cũng ngại nói anh nữa, chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Về nhà về nhà thôi, em đói rồi."
-
Bữa tiệc hôm nay cô cũng không ăn mấy, Thẩm Ôn Đình vì dỗ cho cô vui, anh làm một bàn món ngon. Cuối cùng, sau khi ăn xong, Văn Ý gần như ôm cái bụng tròn của mình ngã xuống sofa.
Thẩm Ôn Đình tìm viên tiêu thực cho cô, bàn tay còn nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.
Trên bụng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, Văn Ý vội vàng bảo vệ cái bụng nhỏ của mình, cô hơi nổi nóng, "Không được phép sờ!"
Mới vừa ăn xong nên bụng cô tròn vo, không nhỏ nhắn như bình thường. Văn Ý vẫn luôn hết sức quan tâm đến hình tượng của mình.
Thẩm Ôn Đình: "Xấu hổ à?"
Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình, giọng nói của anh rất trầm, êm dịu mà sâu lắng, giống như tiếng đàn cello ở phím D mà Văn Ý đã từng nghe trong buổi hòa nhạc vậy.
Nhân lúc cô đang ngẩn người ra, Thẩm Ôn Đình tiếp tục ấn vào bụng cô. Một lúc sau, anh xoay người cô lại.
Vết bầm tím trên vai không nghiêm trọng, nhưng Văn Ý từ nhỏ đã được bảo bọc rất tốt, làn da cũng rấtmỏng manh. Thẩm Ôn Đình đến tủ lạnh tìm túi đựng đá để chườm vai cho Văn Ý.
Cảm giác lạnh lẽo khiến cô có chút khó chịu, cô vô thức co người lại.
"Đừng động đậy."
Văn Ý ngoan ngoãn không động đậy nữa, cô cầm điện thoại lên xem WeChat.
Ngải Tư Ngôn ở đầu bên kia đã bắt đầu điên cuồng tìm cô.
Lúc Chu Thiến Thiến đẩy cô, Ngải Tư Ngôn suýt chút nữa đã cầm chiếc ghế gỗ bên cạnh lên phang. Nếu Văn Ý không tát một cái trước, có lẽ Chu Thiến Thiến không chỉ bị thương ở mặt thôi đâu. Nếu bàn về tính bạo lực, Ngải Tư Ngôn cao hơn một bậc.
Văn Ý: Tớ không sao. Cậu về đến nhà chưa?
Ngải Tư Ngôn: Về đến nhà rồi. Vai có đau không?
Vừa nói xong Ngải Tư Ngôn đã gọi video, Văn Ý nhân cuộc gọi, cô đưa điện thoại nhắm vào vai mình, "Ừ, chỉ hơi xanh một chút thôi."
Thẩm Ôn Đình đang giúp Văn Ý chườm túi đá, anh hơi ngước mắt, nhìn vào camera. Vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng, ánh mắt hơi ngưng lại.
Cách một cái màn hình Ngải Tư Ngôn cũng có thể cảm nhận được áp suất không khí đang thấp xuống, cô chần chừ một giây rồi tắt video.
Ngải Tư Ngôn: Cậu không sao là được rồi, ngày mai tớ đến thăm cậu.
Chườm được một lúc lâu, Văn Ý ngồi không yên, ăn no quá cũng thấy hơi mệt cô lẩm bẩm, "Em muốn nằm."
Thẩm Ôn Đình lấy túi chườm đá đi, Văn Ý lập tức ngã gục xuống sofa, dáng vẻ giống như vừa mới ch.ết đi sống lại.
Anh lấy túi chườm đá bỏ vào trong tủ lạnh, vừa đi ra khỏi bếp thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Văn Ý đang tê liệt ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt không được tốt lắm, thậm chí còn tức giận đập điện thoại, cô nhìn Thẩm Ôn Đình, "Điện thoại của anh."
Thẩm Ôn Đình bước đến, màn hình hiển thị người gọi đến là Chu Vũ Lạc.
Anh nhìn Văn Ý, Thẩm Ôn Đình mở loa ngoài, tụy tiện để sang một bên, anh nói với Văn Ý, "Đưa tay cho anh."
Văn Ý mặc kệ, Thẩm Ôn Đình tự mình ra tay, kéo tay của cô. Đánh không mạnh lắm, lòng bàn tay cũng không bị sưng lên. Chẳng qua là không biết nàng còn là cô đã làm cái gì, móng tay hơi gãy một chút.
"Ôn Đình, Văn Ý ngủ chưa?" Giọng nói êm ái của Chu Vũ Lạc vang lên trong điện thoại.
Văn Ý trừng mắt, cô ngủ hay không thì liên quan gì đến cô ta.
"Sao vậy?" Thẩm Ôn Đình giữ lại Văn Ý đang bồn chồn không yên, cắt móng tay cho cô. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang bực mình của cô, ánh mắt anh ấm áp hẳn lên.
"Chuyện ngày hôm nay, em thật sự xin lỗi. Thiến Thiến được em chiều quá sinh hư, nên mới làm như vậy. Chẳng qua là em không ngờ rằng, Văn Ý lại thật sự ra tay đánh người." Chu Vũ Lạc khẽ thở dài. Mặc dù đang xin lỗi, nhưng cô ta cũng nói Văn Ý đang hành xử thô lỗ.
Văn Ý nghe xong thì lửa giận tăng vọt lên. Ngải Tư Ngôn quả nhiên không hề nói sai, trình độ giả vờ ngây thơ thuần khiết của Chu Vũ Lạc rất cao.
Thẩm Ôn Đình không lên tiếng, anh chỉ chăm chú cắt móng tay cho Văn Ý. Văn Ý đợi một lúc, cô không đợi được đến khi Thẩm Ôn Đình ra tay, cô không nhịn được mà chọc chọc vào bàn tay còn lại.
Thẩm Ôn Đình dừng lại nhìn cô, Văn Ý chỉ vào điện thoại, ra hiệu bảo anh nói chuyện.
Chu Vũ Lạc ở đầu bên kia điện thoại đợi một lúc, cô ta tiếp tục nói, "Em thay Thiến Thiến xin lỗi anh. Ngày mai anh có rảnh không? Em mời anh và Văn Ý ăn cơm, xem như tạ lỗi."
Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, "Muốn đi không?"
Chu Vũ Lạc ở đầu bên kia ngẩn người ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy giọng nói vô cùng mỏng manh yếu ớt, "Không đi!"
"Ừ, vậy thì không đi." Thẩm Ôn Đình giúp cô cắt xong móng tay cuối cùng, anh thấp giọng lên tiếng, "Văn Ý được tôi chiều hư, không chịu được tủi thân, để Chu Thiến Thiến tự mình xin lỗi."
Văn Ý chớp mắt nhìn anh: "..." Quả nhiên là giết người trong nháy mắt.
Chu Vũ Lạc giả vờ uyển chuyến nói một tràng, kết quả là sau khi biết Thẩm Ôn Đình mở loa ngoài, còn trả lời không khách khí như vậy.
Nhất định là giết người trong nháy mắt! Đổi lại là cô, cô đã thấy xấu hổ mà rút lui từ lâu rồi.
Đúng như dự đoán, giọng điệu của Chu Vũ Lạc đã không còn bình tĩnh như lúc đầu nữa, "Em sẽ nói với Thiến Thiến."
"Ừ." Thẩm Ôn Đình trực tiếp cúp điện thoại, anh cúi đầu nhìn Văn Ý, "Hài lòng chưa?"
Văn Ý gật đầu, "Hài lòng, vô cùng hài lòng!"
Thẩm Ôn Ôn nhà cô ngầu quá đi!
Thẩm Ôn Đình không nói, anh chỉ nhìn cô, "Sau đó thì sao?"
"Cái gì mà sau đó thì sao?" Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình một cách kỳ quái.
Thẩm Ôn Đình mím môi, không trả lời.
Văn Ý cũng không hỏi thêm nữa, ssờ sờ cái bụng đã tiêu hóa gần hết của mình, giống như một tên cặn bã, cô dùng xong rồi thì ném Thẩm Ôn Đình sang một bên, "Em muốn ngủ, hôm nay mệt ch.ết em rồi."
Thẩm Ôn Đình im lặng đi theo sau lưng Văn Ý.
Hài lòng, không có phần thưởng sao?
-
Vì để mua ngọc cho ông nội Thẩm, Văn Ý dường như đã tiêu xài gần hết tài sản của mình năm nay. Mặc dù Thẩm Ôn Đình không thiếu tiền cho cô xài, nhưng mà Văn Ý luôn cảm thấy rằng phải có tiền trong tài khoản mới yên tâm được.
Cô nhận hai đơn hàng trực tuyến, studio cũng không có việc gì, Văn Ý cũng lười đi ra ngoài, cô ở nhà livestream, bắt đầu vẽ tranh. Người theo dõi Weibo của Văn Ý chỉ có vài trăm nghìn, người vào xem livestream cũng không nhiều.
Thấy Ngải Tư Ngôn đến, Văn Ý tắt mic, bắt đầu im lặng vẽ tranh.
Vẽ từ sáng đến chiều, Văn Ý mới ngừng bút.
Ngải Tư Ngôn đã gọi xong đồ ăn rồi, đang ngoắc tay với cô, "Ăn một chút đi, đừng vất vả như vậy chứ."
Văn Ý vươn vai, thật ra thì vẽ tranh cũng không phải việc vất vả gì. Đối với người ngoài nghề mà nói, vừa thanh lịch vừa đẹp đẽ. Nhưng chỉ những người đã thực sự vẽ mới biết nó mệt mỏi như thế nào.
"Ngày hôm qua bọn họ không làm khó cậu chứ?" Tối hôm qua Văn Ý thật sự vô cùng tủi thân, cô không muốn nhìn thấy Thẩm Ôn Đình một giây nào, gần như quên mất Ngải Tư Ngôn.
"Yên tâm đi, chồng cậu cũng đã đến rồi, bọn họ còn dám thế nào nữa." Ngải Tư Ngôn lấy đồ uống từ tủ lạnh ra, vừa rót đồ uống vừa nói, "Thật ra thì Thẩm Ôn Đình đối xử với cậu cũng rất tốt đấy, ngày hôm qua sau khi cậu đi, sắc mặt anh ta tối lại nhìn rất đáng sợ."
Ngải Tư Ngôn: "Chắc là những gì cậu nói đã kích thích anh ta. Nhân tiện, tớ cũng biết Thẩm Ôn Đình nhiều năm rồi, tớ cảm thấy rằng anh ta là kiểu đàn ông không nhiễm khói bụi trần gian."
Văn Ý gắp một miếng thịt, chậm rãi nói, "Nếu anh ấy là người như vậy, tớ còn kết hôn với anh ấy làm gì? Thần tiên kết hôn với người phàm là vi phạm luật trời."
Ngải Tư Ngôn nói, "Chẳng phải cậu cũng là tiểu tiên nữ sao?"
Văn Ý dừng lại, ánh mắt tán thưởng nhìn Ngải Tư Ngôn, "Có lý ấy chứ."
"... Không đúng, tớ chỉ muốn nói là, cậu bớt suy nghĩ lại đi."
Cũng không phải là Văn Ý suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cô quen biết với Thẩm Ôn Đình quá lâu. Từ lúc cô có ký ức, Thẩm Ôn Đình đã ở bên cạnh cô rồi. Cảm giác này giống như thói quen hơn. Cô đã quen với việc ở bên cạnh Thẩm Ôn Đình, cũng tin chắc rằng sau này anh vẫn sẽ luôn ở đó. Có để ý hay không, dường như cô cũng không quan tâm lắm.
"Thành thật mà nói, tớ có ham muốn." Văn Ý nghiêm túc nhìn Ngải Tư Ngôn, "Cậu không hiểu được cảm giác bực bội khi nhìn được mà không ăn được đâu."
Ngải Tư Ngôn không hiểu tại sao lại bị nhét cho một miệng cơm chó: "... Tạm biệt, không thể nói chuyện được nữa rồi!"
-
Sau khi vẽ cả một ngày, Văn Ý chỉ mới hoàn thành được một nửa. Tranh đặt làm thì rắc rối hơn, cô thường phải sửa lại rất lâu, tốn nhiều thời gian hơn tranh tự vẽ.
Nhìn đồng hồ, cũng đã hơn sáu giờ rồi. Còn có tin nhắn mà nửa tiếng trước Thẩm Ôn Đình đã gửi: Muốn ăn thịt nướng không?
Văn Ý điển hình cho kiểu người thích ăn thịt, chẳng qua là khẩu vị của Thẩm Ôn Đình thanh đạm, không thích ăn thịt lắm. Hơn nữa con người Thẩm Ôn Đình, lúc nào cũng mang khí chất của tiểu công tử quý tộc trên người, anh luôn cảm thấy mùi nhà hàng thịt nướng quá nồng, hiếm khi anh sẵn lòng đi với cô.
Lần này chắc là do hôm qua chọc giận cô nên mới chủ động mời.
Văn Ý: Được, em đến công ty tìm anh.
Đem giá vẽ về phòng, Văn Ý trang điểm nhẹ, mặc áo phông và quần jeans đơn giản rồi ra ngoài.
Văn Ý bắt một chiếc xe đến công ty.
"Chào phu nhân." Khoảng thời gian này Văn Ý cũng thường xuyên đến, người trong công ty dường như ai cũng nhận ra cô.
Văn Ý hài lòng gật đầu, rất có cảm giác đang "cải trang đi vi hành". Ấn thang máy đi lên, Văn Ý vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu ngớ người ra, cậu kính cẩn nói, "Phu nhân, Thẩm tổng còn đang bàn chuyện, nhưng chắc cũng sắp xong rồi."
"Ồ, vậy tôi đến phòng làm việc chờ anh ấy." Văn Ý nói.
Bạch Tiêu: "Phu nhân, Thẩm tổng nói, nếu cô đến thì trực tiếp đến phòng họp."
Văn Ý nhướng mày. Mặc dù Thẩm Ôn Đình không ngại để cô nghe chuyện công việc, nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cô đến.
Đợi đến khi Bạch Tiêu mở cửa phòng họp ra, Văn Ý đã biết là tại sao rồi.
Hơ, bên trong có hai người, trong đó một người là Chu Vũ Lạc.
Phòng họp rất lớn, phía trước bày một cái bàn tròn, chính giữa là một chiếc bàn dài nằm ngang, phía sau là một tấm chiếu tatami.
Lần đầu tiên Văn Ý nhìn thấy, cô đã chê cái thiết kế này. Muốn cô lùi về sau nhìn các người nói chuyện à.
Chu Vũ Lạc đứng dậy, nhẹ nhàng mỉm cười, "Cô Văn..."
"Là Thẩm phu nhân." Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh lên tiếng.
Ồ wow, lại giết người trong nháy mắt.
Văn Ý cũng có thể nhìn ra vẻ không nói nên lời ẩn sau bề ngoài dịu dàng của Chu Vũ Lạc. Cô không nhìn Chu Vũ Lạc, đi về phía Thẩm Ôn Đình, "Nói chuyện xong rồi à?"
"Ừ." Thẩm Ôn Đình nói.
Bạch Tiêu làm tròn bổn phận, anh nói, "Cô Chu, mời."
Chu Vũ Lạc nhìn Thẩm Ôn Đình, "Được rồi, em đi nước, hôm khác lại bàn tiếp."
Còn có hôm khác?
Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Ôn Đình, còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, phía sau đã vang lên một giọng nói, "Tôi có thể đi chưa? Tôi viết code ba ngày rồi, Thẩm Ôn Đình, cậu còn có tính người không vậy?"
Thẩm Ôn Đình: "Vất vả rồi."
Văn Ý quay đầu nhìn sang, Phương Dịch đang đập vào cánh tay đau nhức của mình, nhìn thấy Văn Ý, anh chào hỏi một tiếng, "Quản chồng nhà em đi, anh sắp đi rồi, cậu ta cứ bắt anh tới dự thính. Người này có tật xấu gì phải không?"
Thẩm Ôn Đình không giải thích, anh chỉ nhìn Văn Ý, "Đi thôi."
Sau khi lên xe, Văn Ý vẫn còn buồn bực, "Anh bảo Phương Dịch đợi ở đó làm gì?"
Thẩm Ôn Đình: "Sợ em treo anh lên cửa, diễu hành khắp nơi."
Văn Ý: "..."