Chương 34: Nguyện vọng
Thẩm Ôn Đình hơi nhướng mày, anh nhìn Văn Ý trước mặt, hơi ngồi dậy, nhưng lại bị cô đè xuống, "Anh đừng động đậy, khăn lông sắp rớt xuống rồi."
Thẩm Ôn Đình nghe lời cô không động đậy nữa, chẳng qua là đôi mắt lạnh lùng của anh chăm chú nhìn Văn Ý trước mặt, giọng nói khàn khàn cố ý trở nên nhu hòa hơn, giống như là cố ý quyến rũ Văn Ý vậy, "Văn Ý, anh muốn hôn em."
Văn Ý: "!!"
Trong phương diện này, từ trước đến giờ đều là Văn Ý khá chủ động. Nếu không phải cô rõ ràng biết được Thẩm Ôn Đình thích mình, Văn Ý cũng sắp hoài nghi mị lực của mình rồi.
Nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi, không giống với thần thái thường ngày, ngược lại thì có một chút cảm giác của người đẹp ốm yếu.
Văn Ý do dự vài giây, nhìn thấy mình sắp đắm chìm vào trong sắc đẹp, cô kịp thời tỉnh ngộ, nghiêm túc nhìn Thẩm Ôn Đình, "Anh đừng có quyến rũ em, em mà nổi cơn thú tính lên là ngay cả bệnh nhân cũng không tha đâu."
Có lẽ là chê Văn Ý quá mè nheo, Thẩm Ôn Đình trực tiếp ngồi dậy, anh giữ lấy đầu Văn Ý, đôi môi nóng bỏng ngay lập tức in lên.
Giữa răng và môi của Văn Ý còn có mùi vị ngọt ngào của trà sữa, là vị trà sữa vani mà cô thích nhất. Thẩm Ôn Đình đã nếm vị đắng của thuốc, chính là lúc anh thèm vị ngọt. Trước mặt đúng lúc có một món tráng miệng được dọn ra, anh cũng không muốn bỏ qua.
Vốn dĩ còn đang tức giận, kết quả lại bị Thẩm Ôn Đình tùy ý quyến rũ như vậy, Văn Ý lập tức trở nên không có nguyên tắc, cô nghiêng sang bên người anh lầm bà lầm bầm, "Em còn đang giận đấy."
Tâm trạng của Thẩm Ôn Đình rất tốt, thanh âm của anh cũng nhu hòa đi mấy phần, "Ừ."
Văn Ý trừng mắt nhìn anh, "Đừng tưởng rằng chỉ một một nụ hôn là xong chuyện."
Cô là người vô cùng có nguyên tắc. Nếu như không phải do Bạch Cảnh lén gọi điện thoại cho cô, Thẩm Ôn Đình chỉ có một mình lẻ loi hiu quạnh.
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, con ngươi phản chiếu hình bóng nho nhỏ của Văn Ý, vừa chăm chú vừa dịu dàng, anh nhỏ giọng nhắc nhở, "Văn Ý, anh đang là bệnh nhân."
Ồ, anh là bệnh nhân thì giỏi lắm à.
Văn Ý liếc mắt một cái, lại không nhịn được mà nhìn anh.
Anh dường như đang cố ý tỏ ra yếu thế, trừ đôi môi mỏng hơi ửng đỏ ra, sắc mặt tái nhợt, cũng mất đi vẻ thần thái của thường ngày. Đôi mắt ấy bình tĩn nhìn cô, rõ ràng không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng cô lại nhìn ra vẻ uất ức.
Dáng vẻ này, đúng là giỏi thật, ít nhất Văn Ý đã mềm lòng rồi.
Văn Ý ngồi dậy, cô không khách khí mà tiến tới, "Anh có đói không? Em nấu cháo cho anh nhé?"
Thẩm Ôn Đình ôm vai Văn Ý, anh cũng không ngại cô còn chưa tắm, ôm lấy cô ủ ấm, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cô, "Để anh ngủ một lát."
Văn Ý ngoan ngoãn không động đậy, làm một chiếc gối ôm hình người.
Thẩm Ôn Đình thật sự rất mệt, chưa được bao lâu, Văn Ý đã cảm nhận được hô hấp đều đều của anh. Cô nhắm mắt lại trong vòng tay anh, ngồi xe rất lâu, Văn Ý cũng chìm vào giấc ngủ say ở trong lòng anh.
Đêm đã về khuya, Tô Vũ Kiều nhìn tin nhắn mà Văn Ý gửi đến, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Trong đôi mắt anh phản chiếu ánh đèn cách đó không xa, sáng ngời, nhưng lại cực kỳ ảm đạm.
"Anh Kiều, hôm nay là sinh nhật anh đúng không?" Nữ chính hợp tác với anh cầm một hộp quà đi tới, trên mặt có chút ngượng ngùng, "Tôi có mua cho anh một món quà, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Tô Vũ Kiều nhận lấy, anh lịch sự nói cảm ơn, "CẢm ơn."
Cô lại hỏi, "Vốn dĩ hôm nay đạo diễn định tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, dù sao thì anh cũng là nam chính của bọn tôi, sao lại hủy chứ?"
Vẻ mặt của Tô Vũ Kiều bình tính, giọng nói cũng vô cùng hời hợt, "Hơi mệt một chút, muốn về sớm nghỉ ngơi."
Vẻ mặt cô có chút tiếc nuối, nghĩ một chút, vẫn là nhỏ giọng hỏi anh, "Anh Kiều, trước đây vẫn luôn có cô gái đến đoàn làm phim thăm anh, có phải là bạn gái anh không?"
Cô nó Văn Ý. Nói chung là, một diễn viên đang nổi giống như Tô Vũ Kiều, sẽ không để cho bạn bè là nữ đến thăm đoàn làm phim quá nhiều, sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết. Trừ khi là bạn gái đang bí mật hẹn hò, không muốn công khai, lại không chịu được thời gian xa cách quá lâu.
"Không phải." Vẻ mặt Tô Vũ Kiều lạnh đi một chút, anh nhìn cô, giọng nói trầm hơn thường ngày rất nhiều, "Cô Tống, cảnh quay hôm nay của tôi đã kết thúc, tôi về trước."
"Được..."
-
Ngủ sớm nên Văn Ý cũng dậy sớm.
Sau khi ngồi dậy mới nhớ ra là hôm qua mình vẫn chưa tắm, cô chán ghét đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa thật thơm tho rồi mới ra ngoài.
Thẩm Ôn Đình vẫn còn đang ngủ, khoảng thời gian này anh vừa đi công tác vừa tăng ca, là người sắt cũng không chịu nổi. Văn Ý rón rén ra khỏi phòng, bắt đầu nấu cháo.
Tối hôm qua không dự tiệc sinh nhật được, nhưng quà thì vẫn phải đưa. Hẹn với Tô Vũ Kiều vào buổi chiều, Văn Ý mới vừa đi ra ngoài.
Lúc Thẩm Ôn Đình tỉnh lại, đã hơn chín giờ rồi. Bên trong phòng im lặng, không có tình người.
Anh ấn ấn cái đầu đang đau nhức rồi đứng dậy, trong phòng làm việc không có bóng dáng của Văn Ý=, phòng khách cũng không có.
Trong phòng bếp có mùi thơm của cháo bí đỏ, Thẩm Ôn Đình lần theo mùi thơm đi qua đó, sau lưng có âm thanh vang lên.
Quay đầu nhìn lại, Văn Ý đang xách một đống đồ ăn vặt về nhà, cô thay dép, "Bây giờ còn khó chịu không?"
"Vẫn ổn." Thẩm Ôn Đình nói.
Ánh mắt vừa chăm chú vừa thâm tình như vậy, Văn Ý ngay lập tức có chút không chịu nổi, cô ho khẽ một tiếng, "Sao vậy?"
Thẩm Ôn Đình hơi cau mày, "Không có gì."
Văn Ý cũng không để ý, cô cất hết toàn bộ đồ ăn vặt xong, "Anh ăn cháo trước đi, nếu như còn khó chịu, chúng ta đến bệnh viện tiêm."
"Không cần, đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Văn Ý bước tới, đưa tay lên sờ trán Thẩm Ôn Đình, nhiệt độ đúng là đã thấp hơn trước rất nhiều.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cô nghiêm mặt lại giả vờ hung dữ, "Sau này không được phép gạt em."
Thẩm Ôn Đình "ừ" một tiếng, anh hơi nhìn xuống, là có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý đang cố làm cho nghiêm túc. Trái tim anh đập lỡ một nhịp, trong lòng cảm thấy cờ bay phất phới, nhưng lại bị anh gắng gượng đè xuống.
Buổi chiều phải đi đến chỗ quay, Tô Vũ Kiều đang bàn bạc với biên kịch.
"Cảnh này trước đây chưa từng thấy qua, tạm thời thêm vào sao?" Tô Vũ Kiều hỏi.
Biên kịch là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông liếc nhìn ngón tay của Tô Vũ Kiều, "Đúng vậy, ngày hôm qua vừa mới thêm. Cậu là đàn ông, thêm cảnh hôn xem như cậu được hời rồi."
Trong giọng nói của ông ta mang thêm vẻ nhạo báng và thô bỉ, đừng nói là người trong cuộc như Tô Vũ Kiều, ngay cả Văn Ý ở bên cạnh ngồi nghe cũng cảm thấy có chút buồn nôn.
Cô nhíu mày, đạp giày cao gót đi qua, "Phim đề tài này thêm cảnh hôn vào có cần thiết không? Không cảm thấy giọng khách át giọng chủ à?"
Lần này Tô Vũ Kiều không đóng phim tình cảm, mà là phim cảnh sát. Văn Ý đã xem sơ qua kịch bản, điều hấp dẫn độc giả chính là mạch logic hoàn hảo của tác giả nguyên tác, cùng với tinh thần nhiệt huyết của nhóm phá án.
Đừng nói đến cảnh hôn, trong nguyên tác thậm chí còn không có một cảnh tình cảm nào. Không hiểu cái quái gì mà nguyên tác lại bị đoàn phim này đổi thành dáng vẻ thế này.
Biên kịch bị quấy rầy, ông không vui nhìn Văn Ý, "Cô là ai? Sao cô lại đột nhiên xông vào đoàn làm phim của chúng tôi?"
Văn Ý bật cười, "Tôi là Văn Ý, đến thăm đoàn phim mà thôi."
"Tôi không quan tâm cô tên..." Biên kịch do dự vài giây, lại dè dặt hỏi một câu, "Văn Viễn là gì của cô?"
Lần này, nụ cười của Văn Ý dần nhạt đi, "Không cần nghi ngờ, giống như những gì ông nghĩ."
Biên kịch lúc này mới nhận ra, đều nói Tô Vũ Kiều có người chống lưng, ông thấy Tô Vũ Kiều cũng là người ôn hòa, vẫn luôn không tin. Hôm nay xem như là thật sự nhìn thấy rồi, theo như ông biết, Văn Ý này cũng đã gả cho Thẩm tổng rồi, bên ngoài còn che chở một nam minh tinh, cũng không biết trong này có thủ đoạn hèn hạ gì không.
Dù sao thì biên kịch không học diễn xuất, tâm tư toàn bộ viết hết lên trên mặt. Văn Ý ném một ánh mắt qua đó, "Nếu như ông có thể đặt khả năng suy nghĩ bậy bạ của ông vào trong việc soạn kịch bản, cũng không đến nổi sau này bị chửi đâu."
Biên kịch có chút lúng túng, vội vàng thu lại những ý nghĩ kia lại, "Không biết hôm nay cô Văn đến đây chơi, có gì xin chỉ giáo?"
"Không có gì chỉ giáo, từ chối thay đổi tình tiết." Văn Ý nói, Lý Ngọc Mẫn đã từng nói với cô, cảnh quay của Tô Vũ Kiều bị đổi đến nỗi rất loạn. Cô còn tưởng rằng cũng chỉ là soạn lại mà thôi, không hiểu sao lại thêm cảnh hôn vào.
Biên kịch vội vàng đồng ý.
Lúc này Tô Vũ Kiều không có cảnh quay, bọn họ một quán cơm ở ngay bên cạnh.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Thêm nhiều cảnh tình cảm như vậy?" Văn Ý xem kịch bản của Tô Vũ Kiều, "Trước rõ ràng không phải như vậy."
Tô Vũ Kiều gượng cười, giúp cô rót một ly trà, "Dù sao thì cũng phải phục vụ người xem mà."
"Không phải phe nguyên tác sẽ tức ch.ết à." Văn Ý không nói gì, chỉ là quay nhiều như vậy rồi, đổi cũng không đổi hết được.
Tô Vũ Kiều chỉ nói, "Cũng khá tốt, chỉ là em không muốn đóng cảnh hôn thôi. Chị làm loạn như vậy rồi, có lẽ sẽ không quay nữa."
Văn Ý nhìn chằm chằm cảnh tình cảm trong kịch bản, cô càng cảm thấy rõ mặt bẩn thỉu của giới giải trí. Nhìn Tô Vũ Kiều trước mặt trước sau gì vẫn dịu dàng như ngọc, cô nói, "Thật sự không muốn rời khỏi giới giải trí à?"
"Ừ, em có lý do để ở lại đây." Lần này Tô Vũ Kiều nói rất chắc chắn, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, cậu chuyển đề tài: "Thẩm tổng bây giờ thế nào rồi?"
"Đã khỏe rồi." Văn Ý nói, cô áy náy nhìn cậu, "Ngày hôm qua đột nhiên xảy ra chuyện, thất hẹn rồi, xin lỗi nhé."
"Không sao." Tô Vũ Kiều dừng lại một chút, cậu nhìn Văn Ý, "Văn Ý, chị càng ngày càng quan tâm đến Thẩm tổng, cuối cùng cũng có chút lương tâm rồi."
Văn Ý sững sờ một chút.
Ngay sau đó Tô Vũ Kiều lại nói, "Thời gian chị và Thẩm tổng ở cùng nhau quá dài, rất nhiều cảm xúc đề đã trở thành thói quen rồi. Có khi, chính chị cũng không phân biệt được cái gì gọi là thích."
"Chị đấy, trong phương diện tình cảm, cung phải xạ của chị quá dài." Tô Vũ Kiều thở dài, "Chỉ là cũng không vội, cứ từ từ đi, rồi chị sẽ nhận ra thôi."
_
Tháng 3, tiết trời bắt đầu ấm dần lên. Văn Ý xem xong một tập phim truyền hình, cô đặt điện thoại xuống, rúc vào trong chăn, cái đầu nhỏ hơi ngẩng lên nhìn Thẩm Ôn Đình bên cạnh.
Thẩm Ôn Đình ngồi ở bên cạnh cô, anh cầm một quyển sách, xem rất chăm chú.
Văn Ý ngáp một cái, gần đây uống thuốc bổ nên để lại di chứng, ngủ rất sớm. Lúc này mới hơn mười một giờ, cô bắt đầu cảm thấy mệt rồi.
Chỉ là loại thuốc này cũng rất hữu dụng, ít nhất kỳ kinh nguyệt lần trước, Văn Ý cũng không cảm thấy rất đau nữa.
Cô lại nhìn Thẩm Ôn Đình, đưa cái tay từ trong chăn ra, kéo kéo góc áo của anh, Văn Ý giục anh, "Thẩm Ôn Đình, mau ngủ thôi."
Thẩm Ôn Đình nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười một giờ. Văn Ý ở bên cạnh lại ngáp liên tục, buồn ngủ đến nỗi dường như không mở mắt lên được.
"Em ngủ trước đi." Thẩm Ôn Đình giúp cô kéo chăn lại, anh nắm tay cô nhét vào trong chăn, nhỏ giọng dỗ dành cô, "Ngủ ngon."
Văn Ý quả thật rất buồn ngủ, cô lại ngáp một cái, cũng không để ý đến Thẩm Ôn Đình nữa, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Văn Ý mơ một giấc mơ không thể giải thích được. Trong mơ là hình ảnh khi cô còn bé, khi đó mẹ cô vừa mới qua đời. Nhà họ Văn không ai thật lòng yêu thương cô, nhưng mà ông nội Thẩm đã đến nhà họ Thẩm, ôm cô nhóc nhỏ an ủi.
Từ đó về sau, mỗi lần Văn Ý bị uất ức, cô cũng sẽ chạy đi tìm ông nội Thẩm. Cô không phải là công chúa của nhà họ Thẩm, nhưng lại được ông nội Thẩm cưng chiều thành bệnh công chúa.
Giấc mơ bắt đầu trở nên kì lạ, ký ức bị đứt đoạn, Văn Ý cũng cảm thấy không chân thực lắm. Chỉ cảm thấy trong lòng mình ấm áp, ông nội Thẩm đối xử với cô rất tốt, cho cô sự ấm áp của một ngôi nhà.
"Văn Ý." Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, chân mày của Văn Ý hơi cau nhẹ, không muốn tỉnh lại.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác giọng nói kia không chịu buông tha, Văn Ý không còn cách nào, đành phải mở mắt ra, cô bất mãn trợn mắt nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt, giọng nói kéo dài, còn mang vẻ tức giận lúc vừa tỉnh dậy, "Gì vậy!"
"Thay quần áo đi, ông nội đột nhiên ngất xỉu, bây giờ đang ở bệnh viện." Giọng nói của Thẩm Ôn Đình rất nặng nề, cũng rất căng thẳng. Anh mở tủ quần áo ra, tiện tay lấy quần áo đưa cho Văn Ý.
Sắc mặt cô nhất thời trở nên ảm đạm, không còn chút huyết sắc nào. Thẩm Ôn Đình ôm cô trấn an, "Đừng lo lắng, chúng ta đi qua xem một chút."
"Được..." Trong đầu cô đang rất hỗn loạn, không nghĩ ra được gì, chỉ có thể ngây ngốc làm theo lời Thẩm Ôn Đình, mặc quần áo tử tế, mang giày vào.
Đã là ba giờ sáng, trên đường yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có đèn đường ở hai bên phủ bóng xuống mặt đất. Thẩm Ôn Đình lái xe rất nhanh, gần như chạy quá tốc độ, nhưng anh vẫn kiểm soát rất tốt.
Phong cảnh bên ngoài không ngừng lướt qua, giống như cảnh phim tua đi vậy.
Văn Ý nắm chặt lấy dây an toàn trước ngực, đầu ngón tay cô cũng run run. Cô sớm đã nhận ra, lúc trước Tết, ông nội cũng đã ho khan. Khi đó cô luôn cho là vì thời tiết, sau đó cũng chỉ là tìm một ít thuốc bắc cho ông.
Văn Ý hoảng hốt quay đầu lại nhìn Thẩm Ôn Đình bên cạnh, giọng nói có chút nức nở, "Ông nội không có chuyện gì đâu đúng không?"
"Sẽ không đâu." Thẩm Ôn Đình nói chắc chắn.
Đến bệnh viện, dì giúp việc chịu trách nhiệm chăm sóc ông nội Thẩm vội vàng bước lên đón, bà khó khăn nói, "Dì đến thăm ông Thẩm hai giờ một lần như thường lệ, nhưng lại phát hiện ông đang khó thở, nên đã vội vàng đưa đến bệnh viện."
Thẩm Ôn Đình thấp giọng nói, "Tình huống bây giờ thế nào rồi?"
"Vẫn chưa biết." Dì lắc đầu.
Chân của Văn Ý mềm nhũn ra, cũng may Thẩm Ôn Đình nhanh tay đỡ lấy cô, "Đừng quá lo lắng, ông nội ở hiền sẽ được che chở."
"Em biết..." Văn Ý níu lấy tay Thẩm Ôn Đình, giống như là để dựa dẫm vào vậy.
Đèn của phòng phẫu thuật tắt đi, bác sĩ đẩy cửa đi ra, "Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Là tôi." Văn Ý kéo Thẩm Ôn Đình bước lên, vội vàng hỏi, "Ông nội thế nào rồi?"
Bác sĩ: "Tình hình trước mặt không được lạc quan lắm, cần phải theo dõi thêm. Khi người già đến một độ tuổi nhất định, sẽ luôn xuất hiện một số vấn đề về thể chất. Nhưng đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị."
Văn Ý cắn môi, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, "Vậy tôi có thể vào thăm một chút được không?"
Bác sĩ lắc đầu, "Trước khi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, không được phép vào thăm."
Còn lại bác sĩ nói với Thẩm Ôn Đình những gì, Văn Ý chỉ nghe được đại khái.
Nếu chưa qua giai đoạn nguy hiểm vẫn cần quan sát. Ông nội đã già rồi, cũng có thể là đã đến đèn dầu đã cạn.
Văn Ý không muốn tin, rõ ràng lúc ăn Tết bọn họ còn rất vui vẻ, chỉ mới hơn một tháng, sao có thể cạn dầu được chứ?
Thẩm Ôn Đình làm xong thủ tục nhập viện, anh nhìn xung quanh cũng không thấy Văn Ý đâu, dì giúp việc ở bên cạnh nói, "Phu nhân nói muốn ra ngoài sân giải sầu một chút."
"Được." Thẩm Ôn Đình đi hai bước, lại nhìn về phía dì giúp việc, "Khoảng thời gian này dì vất vả rồi, cháu sẽ bồi thường tiền lương cho dì."
Dì giúp việc lắc đầu, "Không cần, những năm nay nhà họ Thẩm cũng có ơn với dì. Bây giờ ông nội Thẩm nằm viện, dì chăm sóc một chút cũng là chuyện nên làm."
Thẩm Ôn Đình nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Mặc dù đã vào đầu xuân, ban đêm vẫn rất lạnh. Văn Ý vội vàng đến đây, bên trong chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ.
Lúc này bên ngoài gió lớn, không ngừng thổi vào mặt, có chút đau. Nhưng cô không nhận ra, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Cô đang ngồi trên tảng đá trong sân, nhìn mặt nước tĩnh lặng trước mặt. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô ướt đẫm nước mắt, đôi mắt cô ươn ướt.
Trái tim Thẩm Ôn Đình nhất thời thắt lại, ngón tay hơi lạnh của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Văn Ý, giúp cô cẩn thận lau đi nước mắt, "Đừng quá lo lắng, bây giờ đừng giày vò sức khỏe của mình, đợi ông nội tỉnh lại, e là ông lại dạy dỗ em một lúc đất."
"Dạy dỗ em một lúc mới phải chứ." Văn Ý lẩm bẩm nói.
Có vầng trăng sáng đang treo trên trời, rõ ràng đầu xuân đến rồi nhưng thời tiết vẫn lạnh như đông.
Năm tháng cứ thế trôi qua, Văn Ý chợt nghĩ đến mình của khi đó. Khi đó cô quá đơn thuần, nguyện vọng năm mới hằng năm của cô chỉ là mong người nhà khỏe mạnh, thi đậu vào một trường đại học tốt, làm nhà khoa học.
Nhưng mà càng lớn lên cô càng hiểu được, những nguyện vọng ngây thơ khi còn bé kia, cũng là những điều khó thực hiện nhất.