Chương 6: Cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ.
"Tiểu thư, nên dậy rồi ạ."
Cái bóng đen như sương mù trên xà nhà thò đầu ra, truyền âm thanh dọc theo sợi đấu khí.
"Ừm."
Huân Nhi nghe tiếng mở mắt, giống như chưa từng ngủ, không hề có vẻ gì là buồn ngủ.
Tuy rằng đúng là ngủ không ngon.
Thỉnh thoảng lại có luồng nhiệt chảy trong cơ thể, giống như nước sôi đổ vào mạch máu, rót vào tủy xương, làm sao ngủ được chứ.
"Hỏa Diễm đã ngoan ngoãn rồi."
Huân Nhi che tim cảm nhận, Diệu Kim Hỏa Diễm đang yên lặng ngủ say trong cơ thể, không còn cuồng loạn giãy dụa nữa.
"Lăng Ảnh?"
"Vâng, tiểu thư."
"Hộ vệ?"
"Vâng, tiểu thư."
Lăng Ảnh nhìn ấn ký cổ xưa trên tay, hắn không thể coi là hộ vệ, "Nhưng nói chính xác hơn, ta là thuộc hạ của tiểu thư."
Hàng ngày nghe lệnh làm việc, khi cần thiết sẽ xông lên đỡ đao, gọi người.
Nếu không với thân phận địa vị của tiểu thư, làm sao một Đấu Hoàng như hắn có thể làm hộ vệ?
Nếu không phải gia tộc hắn ba mươi đời phụng sự Cổ tộc, được trưởng lão ngoại sự đích thân chọn lựa, thì bây giờ hắn vẫn đang quét rác trong Cổ giới.
Đấu Hoàng?
Cổ tộc không thiếu nhất chính là đan dược, cho dù là heo cũng có thể rót tới Đấu Tông, Đấu Hoàng ngươi thật sự chỉ có thể làm việc vặt, chạy vặt cho cấp trên.
"Vậy là bảo mẫu rồi."
Huân Nhi vỗ tay, bừng tỉnh đại ngộ.
Ặc... Ngài vui là được rồi.
Lăng Ảnh: "Vâng, tiểu thư."
"À, đúng rồi."
Huân Nhi ngồi bên giường nhìn quanh, căn phòng này được bài trí đơn giản như không có người ở, chỉ có vài món đồ nhỏ ở góc phòng mang lại chút hơi người: "Trước đây có người ở phòng này sao?"
"Đương nhiên là có. Đây vốn là phòng của Tiêu gia Tam thiếu gia, tối qua ngài ngủ sớm nên không thấy hắn về."
Lăng Ảnh nhớ tới cậu bé kỳ lạ kia: "Hắn rất khác thường... Rõ ràng chỉ là Đấu Khí, nhưng lại thức tỉnh lực lượng linh hồn mà Đấu Giả mới có —— có lẽ là do linh hồn hắn tương đối mạnh?"
Huân Nhi khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nàng đã gặp không ít thiên tài, trong Cổ giới đâu đâu cũng có, một linh hồn dị thường cũng chẳng có gì lạ.
"Tới rồi."
Lăng Ảnh nhắc nhở.
Tiếng gõ cửa cũng vang lên theo.
"Chờ chút! Ta ra ngay."
Huân Nhi vội vàng dùng chân đẩy cửa, "lạch cạch lạch cạch" chạy ra mở cửa.
"Ừm."
Tiêu Viêm đứng ngoài cửa đáp.
Tối qua hắn đổi phòng, nhưng chỉ đổi giường, đồ đạc vẫn phải dọn dẹp.
"Cổ tộc Đại tiểu thư... Haiz~"
Nghĩ tới việc phải giao tiếp với người này, Tiêu Viêm liền cảm thấy đau đầu.
Nguyên tác có miêu tả gì đặc biệt về nàng ta không?
Tính cách, sở thích?
Ngoại trừ việc thích nam chính, hình như không hề nhắc tới nửa lời!
Hơn nữa, tám phần mười là người bài xích người ngoài, ngay cả độ hảo cảm cũng không biết phải tăng thế nào.
"Thật phiền phức..."
Kẹt...
Cửa gỗ khó khăn mở ra.
Tiêu Viêm đứng ngoài cửa yên lặng nhìn, một tiểu cô nương trong phòng gần như treo cả người lên cánh cửa, cố gắng nhón chân đẩy cửa.
Giống như một con búp bê vải.
Huân Nhi gỡ mình khỏi cánh cửa, theo thói quen chỉnh lại quần áo: "Có chuyện gì sao?"
Kẻ tuyệt đối không thích loli nào đó vẫn đang quan sát nàng.
Hôm qua chưa kịp nhìn kỹ đã bị cha đuổi ra ngoài, bây giờ mới coi như là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá vị Đại tiểu thư này.
Thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch, quầng thâm mắt, tuy không giống bị suy dinh dưỡng, nhưng chắc chắn là ốm yếu, nhìn là biết lúc nào cũng như đang đứng bên bờ vực sinh tử.
"Sao vậy?"
Huân Nhi lập tức căng thẳng.
Không chỉ vì người này xa lạ, mà cậu bé trước mắt có vẻ cáu kỉnh, nhìn không dễ gần chút nào.
Cậu ta cứ nhìn chằm chằm không nói gì, ánh mắt cũng không có vẻ gì là thân thiện, hai tay còn quấn băng vải sờn rách, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng cứng nhắc như đá.
Lạnh lẽo, trầm mặc, cứng nhắc.
"Ách..."
Tiêu Viêm thoáng chốc thu hồi ánh mắt, ho khan vài cái che giấu vẻ xấu hổ: "Gian phòng này là của ta, để lại chút đồ vật linh tinh, hiện tại ta tới thu dọn một chút."
"A, kỳ thật ta không muốn..."
"Làm sao vậy?"
Tiêu Viêm quay đầu hỏi, không biết tiểu nha đầu này có điều gì cần.
"Không, không có gì."
Huân Nhi ngược lại lui một bước, mím môi nhìn hắn không nói một lời.
"Kỳ quái."
Huân Nhi lại lui một bước, núp ở cạnh cửa không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn thu thập những món đồ chơi nhỏ kia, ra sức bỏ vào trong túi vải.
Cách hơi xa, nàng không thấy rõ đó là thứ gì. Tuy rằng quả thật tò mò, nhưng không dám lên tiếng hỏi.
"Được rồi, chỉ có bấy nhiêu đây thôi."
Thu dọn xong.
Tiêu mỗ vỗ vỗ tay, giống như tên côn đồ cướp tiền tiêu vặt của người ta, lúc gần đi còn nói một câu: "Sau này có chuyện gì có thể tới tìm ta, cam đoan sẽ giải quyết cho ngươi."
Kết quả ngay cả nửa điểm đáp lại cũng không có. Huân Nhi chỉ là nửa người núp ở sau cửa, không nói một lời nhìn chằm chằm hắn.
Không phải chứ, khó câu thông như vậy sao?
Tiêu Viêm nắm tóc: "Gia phụ đã dẫn ngươi đi dạo qua phủ rồi à? Hẳn là nên biết đường chứ?"
"Ta định đi."
Nể tình đại thúc không đáng tin cậy lắm kia, Huân Nhi cũng nguyện ý mở miệng.
"... Thị nữ gì đó cần chính ngươi đi gọi, sai bảo nhiều thì tiền công sẽ nhiều, từ bổng lộc phân phát cho ngươi mà khấu trừ, Tiêu gia chính là cái phong khí này, sẽ không tận tâm chiều chuộng ai... A?"
Tiêu Viêm còn đang bẻ ngón tay lẩm bẩm: "Không thể nào, hôm qua gia phụ không có chuyện lớn gì phải làm."
"Không trách thúc thúc, là vấn đề của chính ta..."
Huân Nhi không muốn nói nhiều, chỉ nói nửa câu như vậy liền ngậm miệng.
Nói như vậy, Tiêu Viêm lại nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua của nàng, cho dù ngủ, cũng thỉnh thoảng co giật tứ chi.
Thì ra là thế.
"Bình thường ngươi rất khó chịu phải không?"
"Không..."
"Thật sự không khó chịu?"
Tiêu Viêm đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng.
"..."
Huân Nhi cúi đầu không đáp lời, không đợi Tiêu Viêm nói thêm gì nữa, bả vai gầy nhỏ đã bắt đầu run rẩy.
"Hức... Ô ô... Khụ..."
Tiêu Viêm: "..."
Không phải chứ, ta chỉ hỏi một câu thôi mà! Ngươi không đến mức đó chứ? Nếu như bị người khác phát hiện, chẳng phải ta tiêu đời sao?
"Huân Nhi? Huân Nhi a —— "
Một giọng nói vang dội truyền đến.
Tiêu Viêm có thể nói là đồng tử chấn động quay đầu lại.
Sợ cái gì tới cái đó.
Ngay sau đó, Tiêu Chiến ôm một túi đồ vật bước vào trong sân: "Tiêu Chiến thúc thúc mang đồ tới cho ngươi,..."
Tiêu Viêm theo ánh mắt của hắn từng chút một quay lại, thu tay lại như điện giật, nhảy ra phía sau vài bước.
"Cha. Cái kia, con, con cái gì cũng không làm, thật!"
"Viêm nhi, con lại đây!"
Tiêu Chiến buông đồ xuống, vẻ mặt từ ái vẫy tay với hắn, "Vi phụ có chút lời trong lòng muốn nói với con một chút."
"Không phải! Con nói là thật, cha phải tin tưởng con a!"
Tiêu Chiến đi về phía trước một bước, Tiêu Viêm liền lui về phía sau hai bước.
"Không cần phải lo lắng."
Tiêu Chiến thuận tay bẻ một cành cây: "Vi phụ tự có phán đoán."