Chương 29: Tiện Nghi Hành Sự

Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Vân Vận đang ngồi thiền trong phòng bỗng ngừng lại một chút, thần thức lướt qua rồi lại tiếp tục vận chuyển đấu khí, chỉ chia một phần tâm thần ra để ý đến bên ngoài.
"Yên Nhiên? Vào đi."
"Sư phụ..."


Nạp Lan Yên Nhiên đẩy cửa hành lễ, vừa vào phòng đã thấy bàn chất đầy giấy tờ: "Những thứ này vẫn còn ạ?"
Tháng trước đã thấy một chồng rồi, lần này đến không những không ít đi mà còn nhiều hơn.
Không biết đã tồn đọng bao lâu rồi.


"Ngươi đến vừa lúc, khi nào đi thì mang số này đến cho các trưởng lão."
Vân Vận khẽ mở mắt, ánh sáng xanh lóe lên: "Ta e là không đủ tâm trí để xử lý chúng."
Chuyện này cũng không quá bất ngờ.


Nạp Lan Yên Nhiên lấy một tập ra xem qua, toàn bộ đều là văn thư liên quan đến tài nguyên và chức vụ trong tông: "Sư phụ, những thứ này đều đã được các trưởng lão phê duyệt, chỉ còn chờ người quyết định thôi ạ."


Bên trong viết rất rõ ràng, thiếu mỗi việc đánh số thứ tự ưu tiên cho người lựa chọn nữa thôi.
"Hả?"
Vân Vận dừng động tác, vươn tay ra, văn kiện bay đến giữa chừng thì nàng lại do dự, suy nghĩ một hồi rồi đẩy chúng trở về.


"Thôi vậy. Nếu các trưởng lão đã có kế hoạch cả rồi thì cứ làm theo đó đi."
"Nhưng..."
Nạp Lan Yên Nhiên há hốc mồm, ngay cả chuyện của mình cũng tạm thời gác lại: "Nhưng sư phụ, người là Tông chủ! Những văn thư này đều phải có dấu ấn của Tông chủ thì mới dám làm theo ạ."


available on google playdownload on app store


"Vậy ngươi đóng dấu đi."
Câu nói của Vân Vận khiến người ta giật mình.
"Chuyện này không ổn..."
Nạp Lan Yên Nhiên run tay, ném văn thư trở lại bàn.
Có lẽ vì từ nhỏ đã được tiếp xúc nhiều nên nàng khá nhạy cảm với chuyện quyền lực, biết giữ chừng mực.


Dù Vân Vận có che chở nàng đến đâu thì nàng cũng chỉ là một đệ tử ngoại tộc. Một ngày chưa kế nhiệm thì một ngày chưa yên ổn.
Thiếu Tông chủ?
Thiếu thì đúng là thiếu thật, còn Tông chủ thì chưa chắc.
"Ta thấy rất ổn!"


Vân Vận tỏ vẻ không quan tâm: "Dù sao ngươi cũng là Thiếu Tông chủ của Vân Lam Tông, thay Tông chủ xử lý công việc thì có gì không ổn?"
"Chuyện này..."
Nạp Lan Yên Nhiên còn muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, ngồi vào chỗ như một con rối, bắt đầu đóng dấu.
Lật ra, đóng!
Mở ra, đóng!


Thay cái khác, đóng!
Nàng không dám xem nhiều, cũng không dám lật thêm trang nào. Còn việc đóng dấu lung tung thế này có ảnh hưởng gì không...
Ấn chương của Tông chủ có hai cái, một trong số đó có khắc bốn chữ "Tiện Nghi Hành Sự".


Nạp Lan Yên Nhiên đóng dấu mấy chục lần, sửa sang lại một chút rồi nhìn chồng văn thư chất cao như núi, bỗng thấy tê cả da đầu.
Không phải nàng sợ khối lượng công việc này, mà là đột nhiên nghĩ đến, cuối cùng thì cả chồng văn thư này sẽ là ——
"Tiện Nghi Hành Sự".
"..."


Nạp Lan Yên Nhiên bỗng thấy con dấu trong tay thật chướng mắt.
"Phù..."
Một lúc lâu sau, đấu khí trong cơ thể Vân Vận dần dần bình ổn lại, ánh sáng trong mắt thu liễm, nàng đã kết thúc quá trình tu luyện.


Nạp Lan Yên Nhiên đã đóng dấu xong từ lâu, nàng chống cằm lên bàn, gà gật, bỗng giật mình tỉnh dậy vì một cơn gió: "A! Sư phụ."
"Mệt thì đi ngủ đi."
Vân Vận chỉ vào gian sau: "Nhờ ngươi xử lý số này, ta đỡ được bao nhiêu việc."
"Con không mệt..."


Nạp Lan Yên Nhiên nhìn chiếc áo choàng trên người Vân Vận, rồi treo nó trở lại giá: "Sư phụ, Tông chủ của Vân Lam Tông, luôn như vậy sao?"
Không màng thế sự, chỉ lo tu luyện.
Mọi việc lớn nhỏ đều giao cho người khác làm.


Vân Vận biết nàng đang hỏi gì, nhưng không trả lời thẳng, giọng nói có chút bất lực và tự giễu: "Ngươi thấy ta giống người làm được việc lớn không?"
Nạp Lan Yên Nhiên im lặng, xem như nể mặt sư phụ.
Không giống.
Ai cũng thấy nàng không phải người có thể dốc lòng gánh vác tông môn.


"Ta làm Tông chủ chỉ vì ta là Đấu Hoàng, chứ không phải vì ta phù hợp. Ngươi hiểu chưa?"
Vân Vận cầm hai con dấu lên, đưa mặt dưới cho Nạp Lan Yên Nhiên xem: "Tông chủ có quyền lực tối cao, vì đây là đặc quyền dành cho kẻ mạnh nhất."


"Người đó có thể là một người cần cù chăm chỉ, cũng có thể là một kẻ vô trách nhiệm, hay thậm chí là kẻ đầy tham vọng..."
"Nhưng tuyệt đối không thể là kẻ vứt bỏ tông môn, cũng không thể là kẻ nhu nhược chỉ biết giữ mình!"
Ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên khẽ động.


Hai con dấu ở trước mắt, một cái là "Tiện Nghi Hành Sự" một cái là "Tông Chủ Dụ Lệnh".
"Ta vốn không giỏi mấy chuyện lặt vặt này, nhúng tay vào chỉ thêm đau đầu, chi bằng để bọn họ tự do hành động."


Vân Vận cất hai con dấu đi: "Nếu Tông chủ có thể quản lý mọi việc thì tốt, còn nếu không thì cứ tu luyện, đừng để người dẫn dắt tinh thần của cả tông môn mất mặt."
Vậy người không sợ bọn họ lật đổ sao?
Nạp Lan Yên Nhiên định hỏi, nhưng lại lập tức im bặt.


Lật đổ... Lật đổ rồi thì sao? Ai sẽ làm Tông chủ, đám Đấu Vương kia sao?
Các thế lực đối địch hay thậm chí là đồng minh, rốt cuộc là sẽ đàm phán với một Đấu Vương mới, hay là sẽ gặp mặt Đấu Hoàng Vân Vận?
Thực lực mới là chân lý vĩnh hằng.


Không phải cứ muốn là có thể làm lãnh tụ.
Sinh Tử Môn của Vân Lam Tông đã phân chia rõ ràng Tông chủ và các trưởng lão.
Cho dù thiên phú ban đầu không khác biệt nhiều, nhưng sau khi trải qua Sinh Tử Môn thì cũng đã khác biệt một trời một vực.
"Con hiểu rồi, sư phụ..."


Nạp Lan Yên Nhiên đứng im tại chỗ, suy nghĩ miên man.
Dù nàng còn cách những cảnh giới đó rất xa, nhưng sự thật tàn khốc đã hiện ra trước mắt.
Cường giả vi tôn!
"Ngươi hiểu là tốt rồi."


Vân Vận mỉm cười gật đầu, thấy Nạp Lan Yên Nhiên vẫn còn do dự, bèn tiến lại gần, chống tay lên bàn hỏi: "Yên Nhiên, ngươi còn chuyện gì nữa không?"
"Chuyện này..."


Nạp Lan Yên Nhiên ngập ngừng, không biết nên bắt đầu từ đâu, suy nghĩ một hồi rồi quyết định nói thẳng: "Sư phụ... Thật ra con đã có hôn ước."
"Rầm."
Nạp Lan Yên Nhiên run lên.


Vân Vận siết chặt tay, nhưng vẫn mỉm cười, ngồi thẳng dậy, hơi cúi đầu: "Yên Nhiên? Kể ta nghe kỹ hơn được không? Ta rất muốn nghe chuyện của các ngươi."
"Vâng... Vâng, sư phụ."
Nạp Lan Yên Nhiên hơi ngẩng đầu, cử động cứng nhắc: "Nhưng con và hắn không có gì..."


Không khí ngưng trệ bỗng chốc trở lại bình thường, Vân Vận thở phào nhẹ nhõm, vỗ về Nạp Lan Yên Nhiên: "Ta biết mà..."
Đã phá lệ cho Nạp Lan một lần rồi, nếu còn phá lệ nữa thì đúng là cố tình đối đầu với nàng.


"Dù vậy, nhưng sau này đừng làm chuyện khiến sư phụ khó xử nữa, được không?"
Vân Vận gần như cầu xin.
"Sư phụ yên tâm!"


Nạp Lan Yên Nhiên ổn định lại nhịp tim, dù chỉ là áp lực vô tình tỏa ra từ Đấu Hoàng cũng không phải thứ nàng có thể dễ dàng chịu đựng: "Con biết chừng mực, tuyệt đối sẽ không để sư phụ phải khó xử."






Truyện liên quan