Chương 28: Giở trò
Cảm nhận được một cổ đau rát từ bụng truyền đến, Hắc Xà Hoàng hét lên một tiếng, nhưng chưa kịp làm thêm gì khác thì ở trên trời lại xuất hiện thêm vài hỏa cầu màu tím bay đến.
Nó sững sờ một lát, nén lại cơn đau ngay bụng mà ngồi dậy liên tục tránh né, tuy nó tốc độ rất nhanh nhưng do vết thương mà phải dính thêm không ít hỏa cầu.
Mà hỏa cầu số lượng dù nhiều nhưng lại nhỏ hơn trước, chỉ đủ làm bỏng một mảng nhỏ trên cơ thể khổng lồ của Bát Dực Hắc Xà Hoàng.
Mà ở hiện tại thì nhiêu đó cũng đã đủ để Tử Tinh Dực Sư Vương áp đảo nó, không hề có cơ hội phản công lại phải chịu những hỏa cầu liên tục đánh vào bản thân, mấy chốc đã bỏng gần như cả người, chỉ biết chạy đến những cây lớn để tránh né.
“ Ồ xem ra là ngươi đã đoán đúng a hệ thống”.
Lâm Phong cũng không quá ngạc nhiên mà nói lên, với tình hình hiện tại thì không bao lâu nữa con rắn đen đó sẽ thua thôi.
“ Mèo cái, ngươi mau dừng tay lại cho ta, đau ch.ết ta rồi”.
Không thể chịu đựng được nữa, Bát Dực Hắc Xà Hoàng vừa chạy trốn vừa hét lên, nó không nghĩ là Dực Sư Vương lại mạnh như vậy, ngửi được trên mình từng mùi cháy khét bốc lên nó khó chịu không thôi.
“ Hừ, bây giờ ngươi nói gì cũng đã muộn, lúc nảy ta đã cố tình nhắc nhở, đừng nói nhiều lời nữa, chịu ch.ết đi”.
Đập cánh bay ở trên không Tử Tinh Dực Sư Vương hừ lạnh mà nói, tuy bây giờ nó có thể liên tục sử dụng chiêu thức nhờ hấp thụ năng lượng từ mặt trời nhưng đấu khí trong cơ thể cũng đã không còn nhiều nữa.
Hơn nữa bây giờ cũng đã qua thời gian lúc mặt trời nóng nhất, nó đã sắp ngã về buổi chiều.
Từ từ trong miệng nó lại tạo ra thêm một hỏa cầu màu tím, đây là chiêu cuối cùng của nó năng lượng cùng đấu khí dồn hết tất cả vào một đòn này.
“ Được rồi, nếu ngươi đã muốn như vậy đừng trách tại sao ta giở trò độc ác”.
Ở phía dưới nhìn lên, bắt gặp một hỏa cầu thật lớn sắp bắn thẳng đến mình Bát Dực Hắc Xà Hoàng lẩm bẩm nói.
“ Đem nó ra đây cho ta”.
Con rắn màu đen hướng đến một hướng xa mà hét lớn lên một tiếng.
Lâm Phong ở từ xa đứng nhìn hết thảy, hắn cũng không biết con rắn này muốn làm trò gì nữa.
Dực Sư Vương cũng vì nghe tiếng nói như vậy cũng là đình trệ lại việc ngưng tụ hỏa cầu, nhìn chằm chằm về phía bên dưới.
Theo tiếng ra lệnh phát ra không bao lâu, ở một đoạn rừng xuất hiện hai con rắn màu đỏ đang kéo ra một con thú bốn chân có hai cái cánh nhỏ ở trên lưng, nó không ngừng giãy giụa mà la hét.
Lâm Phong quan sát được đây là hai con Huyết m Xà, còn con thú nhỏ kia khi nhìn tổng thể qua thì hắn có thể đoán được đây chính là con của Tử Tinh Dực Sư Vương, tuy hiện tại nó chưa có sừng và con khá non nớt nhưng nhìn qua màu sắc cùng hình dáng là có thể biết được.
Hắn không nghĩ con Bát Dực Hắc Xà Hoàng lại gian xảo như vậy, tính trước một bước để phòng thân.
Thấy được con thú nhỏ đó Tử Tinh Dực Sư Vương hai mắt hơi co lại, cơ thể run run một chút.
“ Sao nào mèo cái, nếu như ngươi dám bắn hỏa cầu đó xuống đây thì con của ngươi cũng sẽ theo ta làm bạn đấy”.
Thấy được thân thể của Dực Sư Vương đang bị trì trệ, hắc xà giọng điệu tự tin mà nói.
“ Rắn hôi, ngươi lại giở trò vô sỉ như vậy, dám lấy con ta ra uy hϊế͙p͙”.
Tử Tinh Dực Sư Vương mới tức giận mà gầm lên, nó không nghĩ là con mình lại bị lôi vào cuộc chiến này.
“ Ngươi không biết là loài rắn bọn ta lúc nào cũng có bản tính gian xảo trong máu rồi hay sau”.
“ Không cần nói nhiều, một là ngươi xuống đi nói chuyện với ta, hai là ta đem con thú nhỏ này giết ch.ết”.
Hắc Xà nhếch mép cười nói, rồi dùng cái đuôi của mình quấn lấy con ma thú đang không ngừng la hét cựa quậy.
Ở trên bầu trời, Dực Sư Vương cũng có chút chần chờ, vất vả lắm mới chiếm ưu thế nhưng con của nó đang trong tay kẻ địch nên nó chỉ cắn răng mà phá hủy đi hỏa cầu đang không ngừng to ra, rồi từ từ đáp xuống mặt đất.
Đáp xuống phía đối diện Bát Dực Hắc Xà Hoàng, con mắt nó nhìn chằm chằm vào con của mình đang bị quấn lấy mà tức giận không thôi.
Quay đầu qua nhìn đến hai con huyết xà đã bắt con mình, nó muốn giơ ra một trảo để đập ch.ết chúng.
Bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đang hướng đến mình, hai con Huyết m Xà cả người run lên sau đó vội vàng hướng trong rừng mà bò đi mất hút.
“ Hừ, đúng là bọn nhát gan”.
Thấy hai tên tiểu đệ mình bỏ chạy Hắc Xà Hoàng hừ lạnh mà khinh thường nói.
“ Rắn hôi, đây là chuyện của ta với ngươi, nó không liên quan gì hết, thả nó ra rồi cùng nói chuyện tử tế”.
Bây giờ con mình đang nằm trong tay đối phương, nên lời nói của Dực Sư Vương cũng hòa hoãn không ít.
“ Ha ha, ngươi tưởng ta dễ bị lừa lắm sao, bây giờ ta không đánh lại ngươi thả nó ra khác nào tự sát”.
“ Không cần nhiều lời thêm nữa, ta cho ngươi hai lựa chọn:”.
“ Một là ngươi lao đến tấn công ta, rồi nhìn con ngươi bị siết ch.ết”.
“ Hai là ngươi tự phế bỏ hai cánh của mình, ta sẽ thả cả hai người bọn ngươi rời khỏi đây”.
“ Thế nào, ngươi cứ việc lựa chọn”.
Vừa nói với vẻ mặt đầy nham hiểm, nó quơ qua lại chiếc đuôi đang quấn con thú nhỏ để thu hút ánh mắt của Dực Sư Vương.
Tuy bên ngoài miệng nó nói là như vậy nhưng trong thâm tâm nó lại muốn mau chóng chớp thời cơ để tiêu diệt vật cản đường mình.
Nó biết Tử Tinh Dực Sư Vương dù có cường ngạnh cỡ nào thì cũng sẽ lựa chọn phương án thứ hai, làm sao nó có thể trơ mắt ra nhìn con mình ch.ết ngay trước mặt mình được.
Nghĩ đến đây, nó phấn khích không thôi, chỉ chờ tới lúc đối phương bỏ đi hai cánh của mình thì nó sẽ không chần chờ mà lao lên diệt sát.
“ Ngươi đừng có mà nghĩ đến giở trò gì, chỉ cần ngươi tiến lên một bước thì con của ngươi sẽ mất mạng”.
Chợt nhớ ra chuyện gì Hắc Xà Hoàng lên tiếng nói tiếp.
Ở đối diện Tử Tinh Dực Sư Vương khó chịu không thôi, trong đầu nó xuất hiện nhiều cảnh tượng khác nhau nhưng con của nó đều không tránh khỏi cái ch.ết.
Nó cũng biết là con rắn gian xảo đó không dễ gì mà tha cho hai người bọn nó nhưng hiện tại không thể nghĩ ra được cách gì khác ngoài làm theo lời con rắn đó.
“ Đing, nhiệm vụ ngẫu nhiên xuất hiện”.
“ Túc chủ hãy ra tay cứu con của Tử Tinh Dực Sư Vương”.
“ Phần thưởng: x10 vé quay ngẫu nhiên”.
“ Thất bại: không có trừng phạt”.
Vẫn theo dõi nhất cử nhất động của trận chiến từ đầu đến giờ Lâm Phong, đột nhiên trong đầu truyền đến âm thanh của hệ thống.
“ Ồ, còn có chuyện này nữa à”.
Hắn không nghĩ đến là hệ thống còn có cách ra nhiệm vụ kiểu này.
“ Đing, nhiệm vụ ngẫu nhiên là những nhiệm vụ được xuất hiện một cách bất ngờ ở những hoàn cảnh đặc biệt”.
Hệ thống lý giải cho Lâm Phong.
“ Nếu như ngươi không ra nhiệm vụ này thì ta cũng sẽ ra tay, nhìn con rắn gian xảo đó ta thật ngứa mắt, lại đem người thân ra uy hϊế͙p͙ thật khó chịu, được nhiệm vụ này ta nhận”.
Ngay từ thời điểm con thú nhỏ bị bắt đem ra thì hắn đã muốn ra tay rồi, nhưng lại muốn chờ xem chuyện gì diễn ra tiếp nên chưa xuất thủ, bây giờ hệ thống có thêm phần thưởng thì dại gì không làm.