Chương 90: Trở lại Thanh Sơn trấn
" Đây chính là ám kình, nếu như muội luyện đấu kỹ này đến viên mãn sẽ có thể làm giống như thế”. Lâm Phong cũng không đợi nàng suy nghĩ mà trực tiếp giải thích.
“ Ta đã chỉ rõ những điểm muội cần phải cải thiện, đâu bây giờ thực hiện cho ta coi, để xem ngộ tính của muội như thế nào”. Sau đó hắn liền kêu nàng thực hiện lại đấu kỹ.
“ Ừm”. Gật đầu đáp ứng, Nạp Lan Yên Nhiên hô lên một tiếng Bát Cực Băng, rồi đánh thật mạnh lên tảng đá bên cạnh.
Khói bụi tảng đi, quả nhiên đúng như những gì Lâm Phong nói, nàng lần này cố gắng tập trung điều tiết đấu khí ở nơi phát lực, hiển nhiên vết lõm đã sâu hơn lúc trước, chấn động lên tảng đá cũng lớn hơn rất nhiều.
“ Không tệ, xem như cũng đã có thể đem đi thực chiến”. Thấy lần này Nạp Lan Yên Nhiên đã hoàn toàn nắm bắt được những gì mình nói, Lâm Phong gật đầu tán thưởng.
Được Lâm Phong khen, thiếu nữ vô cùng vui vẻ, những chuyện không vui về hắn nó cũng đã biến đi hết sạch.
“ Mà nha, Lâm Phong ca ca ngươi chắc không phải đến đây chỉ để làm chút việc này đúng không?”. Cả hai khi này đã trở lại bàn đá gần đó, Nạp Lan Yên Nhiên bây giờ có chút nghi ngờ hỏi.
“ Tại sao muội lại hỏi như vậy, ta đến thăm muội không được sao?”. Đột nhiên nàng hỏi như thế, khiến lòng của hắn nhảy lên một cái, nét mặt có chút biến hóa mà hỏi lại.
“ Không tin!, ta biết chắc ca ca xấu ngươi có chuyện khác mới đến đây chứ gì” Biểu lộ vẻ mặt hơi tức giận, Nạp Lan Yên Nhiên chất vấn.
“ Đúng là không có gì giấu được muội, ta đến đây để nói ngày mai sẽ rời đi lần nữa”. Đến đây Lâm Phong không có giấu diếm nữa, sớm muộn gì cũng nói nên hắn trực tiếp mở miệng.
...
Khi biết tin này, Nạp Lan Yên Nhiên cảm xúc lại thay đổi , Lâm Phong phải dành cả nửa canh giờ mới dỗ dành được nàng, dù là có chút khó khăn, hắn xém chút cũng bó tay với tính khí khác thường không hề có trong nguyên tác này.
“ Mà sư phụ muội đâu, cô ấy không hướng dẫn muội tu luyện à, dù sao mới đột phá không lâu, cũng cần phải ổn định lại đấu khí trong cơ thể, nếu có người hướng dẫn sẽ dễ dàng hơn”. Lúc này đưa mắt quét xung quanh một vòng Lâm Phong, hắn thuận miệng hỏi.
“ Sư phụ sao, ngài ấy không biết vì sao rất lạ, lúc trở về từ Ma thú Sơn mạch liền tiến hành bế quan, chỉ khi ta đến lúc cần đột phá ngài ấy mới xuất hiện, sao khi xong lại tiến vào tu luyện tiếp tục”. Ngồi kế bên cạnh hắn, Yên Nhiên bây giờ cũng đã chấp nhận, khi nghe hắn hỏi, nàng khuôn mặt hơi khó hiểu nói ra.
“ Là như vậy sao”. Nghe nói như thế Lâm Phong trầm ngâm một lúc, hắn nghỉ có vẻ nàng vẫn chưa chấp nhận được sự việc khi đó cho nên muốn ở một mình tịnh tâm lại.
“ Có gì không ổn à ca ca?” Thấy Lâm Phong chìm vào suy nghỉ, người thiếu nữ nhìn hắn thắc mắc.
“ À không có gì, ta lơ đễn một chút, được rồi ta phải trở về chuẩn bị đây, muội phải cố gắng tu luyện, lần sau ta trở về không đột phá Đại Đấu Sư thì coi chừng đấy”. Nhìn thái dương đã dần chìm xuống phía sau ngọn tre, Lâm Phong mới đứng dậy mà lên tiếng còn kèm theo cảnh cáo.
“ Muội biết rồi, chỉ biết bắt nạt người ta là hay”. Gặp người thanh niên chuẩn bị rời đi, nàng tuy vẫn có chút không muốn nhưng vẫn tỏ ra vô cùng bình thường thần sắc.
Lâm Phong biết mình hiện tại cần phải làm một điều gì đó, thế là hắn bước lên, gian tay đem Yên Nhiên ôm vào trong người.
Bị hành động này của hắn làm bất ngờ, người thiếu nữ khuôn mặt cấp tốc đỏ lên bừng bừng, chưa dừng lại ở đó, Lâm Phong hơi khom người hôn lên trán nàng một cái.
Lúc này Yên Nhiên triệt để mộng, đến lúc Lâm Phong buông ra nàng vẫn còn ch.ết trân ở đó, hắn chỉ lắc đầu hơi cười một cái rồi rời đi.
Một lát sau khi Lâm Phong đã đi được một đoạn xa, người thiếu nữ mới dần tỉnh lại, lấy tay sờ sờ lên trán mình có chút oán giận nói: “ Thật đúng là xấu ca ca”, nhưng nếu người khác nghe được thì phần lớn là chứa sự vui vẻ trong đó.
...
Sau khi trở về nhà nghỉ ngơi qua một đêm, sáng hôm sau Lâm Phong cũng chuẩn đi rời đi, có thể nói chuyến đi này có thể sẽ dài hơn lần trước, hắn cũng không yên lặng rời đi mà quyết định chào tạm biệt phụ thân cùng Thanh Lân lần nữa.
Lúc này đứng trước cửa Lâm Gia, Lâm Phong nhìn qua phụ thân nói: “ Phụ thân đến lúc ta khởi hành rồi, ngài nhớ giữ gìn sức khỏe”
Tiếp đến quay qua nhìn thanh y thiếu nữ Thanh Lân, hắn sờ sờ đầu nàng rồi lên tiếng: “Muội ở nhà nhớ nghe lời phụ thân cùng Nhã Phi tỷ có biết không?”
“ Được rồi nên rời đi a, chặng đường đến Hắc Giác Vực cũng không gần”. Lâm Thành lên tiếng nhắc nhở.
“ Ừm”. Gật đầu một cái, Lâm Phong xoay người liền lao vút lên phía trên, xác định phương hướng cần đi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà di chuyển, rất nhanh hình dáng của hắn biến mất khỏi ánh mắt của đám người.
Hướng hắn đi chính là xuyên qua Ma thú Sơn mạch, vì đây có thể nói là con đường ngắn nhất để ra khỏi Gia Mã Đế Quốc .
Đương nhiên con đường này không phải ai muốn cũng đi được, thậm chí có rất ít người lựa chọn, nếu như bọn họ dám đối đầu với rất nhiều ma thú đủ loại thì cứ việc.
Nhưng riêng Lâm Phong lại dễ dàng đi tuyến đường này, hiện tại đã có Tử Tinh Dực Sư Vương bảo kê, hắn sẽ không cần phải tốn chút sức lực nào để tiêu diệt ma thú.
Trước đó, hắn còn phải đi gặp một người , có lẽ bây giờ nàng đã đến Thanh Sơn trấn rồi, đúng vậy người đó không ai khác chính là Tiểu Y Tiên.
Không lâu sau đó trong con đường nhỏ của Thanh Sơn trấn xuất hiện một hắc y nhân với mũ trùm đầu, đây chính là Lâm Phong, bất quá cũng chẳng ai để ý đến hắn làm gì Thanh Sơn trấn mỗi ngày tiếp đón biết bao vị khách kì dị ra ra vào vào.
Một đường đi thẳng đến Vạn Dược trai, có vẻ nơi đây đã sửa sang lại không ít, nếu như không có bảng hiệu hắn có thể cũng không nhận ra khi đã đến trước cửa, hắn đẩy cửa rồi tiến vào bên trong.
Nhưng lúc này không có ai chú ý đến hắn, mọi người đều đang chú ý đến một tên trung niên đang bị trúng độc đang nằm ở một bên sau khi bị ma thú tấn công.
“ Y tiên cô nương mau tới giúp phụ thân của ta”. Một tên trẻ tuổi nam tử hướng phía bên trong mà hô lên.
Không lâu sau ở phía trong một nữ tử mặc một bộ quần áo màu trắng nhạt, dung mạo dù không tính là tuyệt sắc những cũng có thể nói là mỹ nhân khó gặp, gò má lạnh nhạt mỉm cười phát ra một cổ khí chất tươi mát kì ảo, có thể ví như ở trấn này thì nàng chính là hạt giữa bầy gà.
Y Tiên tấm lòng lương thiện, đương nhiên khi nghe có người cần sự cứu chữa của mình, nàng rất nhanh chân mà tiến đến bên cạnh người trung niên, nhìn vào vết thương trên vai đang dần chuyển sang màu tím mà xem xét.
Sau khi đã nhìn kỹ càng, nàng đã xác định được đây là do một loại ma thú có tên Lam xà, cấp bậc của nó chỉ gần đạt nhất giai, ở đây mọi người thỉnh thoảng cũng bị nó cắn, có thể nói việc chữa trị cũng không khó khăn mấy.
Nàng liền đứng dậy, đi nhanh đến chiếc kệ đang để một vài cái bình ngọc, nhìn qua một thoáng nàng liền cầm lấy một chiếc bình màu vàng nhạt, sau đó nhanh chóng quay lại.
Rút chiếc nắp đậy bình ra, nàng cẩn thận rắc một loại bột gì đó có màu nâu vào ngay hai chiếc lỗ do răng xà tạo ra nhằm ngăn chặn sự lây lan của độc tố.
Tiếp theo Y Tiên lấy một miếng vải, cố định chỗ vết thương để không cho thuốc đổ ra ngoài.
“ Đỡ thúc ấy lên giường nằm đi, một lát sau sẽ tỉnh lại thôi”. Làm xong mọi việc, nàng đứng dậy đem bình ngọc để lại chỗ cũ rồi dặn dò.
“ Đây cầm bao thuốc này về, đến tối thì mở miếng vải ra, sau khi uống thuốc, hôm sau độc sẽ chảy ra bên ngoài”. Tiếp đến nàng đi lại nơi để dược liệu, lấy một số loại khác nhau rồi đưa cho tên thanh niên nói.
“ Đa tạ Y Tiên cô nương”. Người thanh niên sau khi đặt phụ thân mình lên giường, liền đi lại tiếp lấy dược liệu, hắn lấy trong tui một ít kim tệ đưa cho nàng rồi lên tiếng cảm ơn.
Tiểu Y Tiên cũng chỉ lấy phân nửa số kim tệ mà người thanh niên đưa ra, nàng nhẹ mỉm cười nói: “ Không cần khách khí, ta là y sư đương nhiên có trách nhiệm giúp đỡ mọi người”.
Cũng nhờ sự lương thiện cùng vẻ ngoài dễ thương, nàng rất được lòng mọi người, đám nam nhân ở đây không biết có bao nhiêu người đem lòng yêu mến nàng.