Chương 95: Trấn Quỷ Quan
Dưới tiếng gầm rống ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, sơn mạch không ngừng chấn động như có động đất, một vài đỉnh núi cao vút liền bị vỡ nát.
“ Các ngươi nghe rõ đây, không một ai được ngăn cản người này, nếu như dám làm càn thì đừng trách ta!”.
Chiếc đầu khổng lồ nhìn sơn mạch phía dưới, Tử Tinh Dực Sư Vương trừng đôi mắt đỏ ngầu, tiếng rít gào dữ tợn ẩn chứa sát ý làm cho ma thú khắp núi vội vàng điên cuồng tản đi.
Các loại ma thú cấp thấp liền tìm những chỗ kín đáo mà ẩn nấp, một số ma thú có linh trí thì hiểu ngay mà chỉ thu liễm sự cuồng bạo của mình, mà đưa đôi mắt sùng bái nhìn về nơi phát ra âm thanh.
“ Lần sau trở về cũng chính là lúc ngươi có thể bước ra khỏi Ma thú Sơn Mạch này mà tự do đi mọi nơi ở Gia Mã”.
Sau khi tiếng gầm của Tử Tinh Dực Sư Vương kết thúc, tiếng ma thú thường xuyên phát ra trong sơn mạch cũng liền im bật, thấy đã xong xui Lâm Phong đối với Dực Sư Vương nói một câu, rồi lại liền tiếp tục chặn đường.
Thấy bóng lưng của người thanh niên dần biến mất, Tử Tinh Dực Sư Vương cũng mang theo một tia mong đợi mà quay trở vào bên trong động,
Thẳng tiến theo con đường đã định trước, Lâm Phong cũng phải mất khoảng nửa ngày để thoát ra khỏi phạm vi của Ma thú Sơn Mạch.
Sáng hôm sau, đứng trên một ngọn cây cao, người thanh niên đưa mắt nhìn về một cái thành thị tiếp giáp với nơi sơn mạch, đó chính là Đại Lĩnh thành.
Đại Lĩnh thành, nằm ở tây bắc tỉnh của Gia Mã đế quốc, quy mô này tuy rằng so ra không thể sánh bằng thành trì ở đế đô nhưng cũng không hề nhỏ một chút nào.
Hơn nữa, bởi vì ở lân cận có Ma Thú sơn mạch kéo dài qua hơn một phần nửa của đế quốc, nên vô số người mạo hiểm và thương đoàn thường tìm đến nơi này, làm cho nhân khí cuồn cuộn không ngừng đổ vào thành thị.
Lấy ra mặt nạ treo lên trên mặt Lâm Phong không có tiến vào thành mà trực tiếp hướng thẳng theo con đường này để đi đến Biên cảnh của Gia Mã đế quốc.
Khoảng cách từ Đại Lĩnh thành đến biên cảnh của Gia Mã đế quốc cũng không phải là ngắn, nếu để cho thường nhân hành tẩu đi hết vài trăm dặm này, chí ít cũng cần phải mười ngày nửa tháng chắc chắn là không thể tới nơi.
Nhưng với tốc độ hiện tại của hắn khi thúc đẩy tối đa thì chỉ cần hai ngày là đủ và trên đường đi này hắn phải xuyên qua ba cái trạm kiểm soát.
Bởi vì hai cái trạm đầu không có kiểm soát gắt gao, Lâm Phong bay qua một cách dễ dàng, hắn cũng ở lại nơi đó một đêm.
Khi đến ngày thứ hai như dự định thì đã đến trạm cuối cùng, nơi đây vì lý do an toàn của đế quốc nên người ra vào đều bị kiểm soát rất chặt chẽ.
Đáng tiếc Lâm Phong cũng không có dừng lại, một mạch bay thẳng tới nơi đó cho dù Gia Mã đế quốc đã có quân lệnh, trên khoảng không bầu trời gần những điểm quân sự ở biên cảnh, nghiêm cấm bất luận kẻ nào phi hành, nếu không một khi bị phát hiện, tất phải xác tan thịt nát.
Ngay thời khắc Lâm Phong phi hành gần đến trạm thứ ba, trong nhất thời hắn liền cảm thấy có một cái vũ khí đang bay thẳng đến mình.
Đây là một thanh huyết đao được gia cường thêm đấu khí, người khác nhìn qua đều thấy nó rất cường đại nhưng với Lâm Phong hắn chỉ cần lách nhẹ cũng đủ để né chiêu thức này.
Dù vậy hắn không có né cánh tay liền được năng lượng Dị hỏa bao bọc, một chiêu đem thanh huyết đao bay ngược trở lại cắm ở tường thành.
“ Các hạ là ai tại sao lại dám phi hành trong địa phận này, nếu không làm rõ đừng hòng đi qua được nơi đây”. Tiếng nói phát ra ở phía dưới nơi cổng thành, Lâm Phong nhìn xuống thì đây là một tên trung niên trên thân mặc khải giáp, hắn đang nhìn đến hắc nhân đang phi hành trên không trung.
Hắn mặc dù nói chuyện hay hành động đều toát ra vẻ cứng rắn, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, người mặc hắc bào này đang phi hành bằng đấu khí hóa cánh thì thực lực ít nhất cũng là Đấu Vương còn hắn chỉ là Đấu Linh cho nên không khỏi e dè.
“ Chuyện đó ngươi không cần biết chỉ, nếu ta muốn đi ngang đây ngươi không cản được”. Lơ lửng trên không, hắc y nhân phát ra một chút giọng trầm trầm nói.
Nghe thấy tên trung niên ánh mắt lạnh lùng quát lớn :"Ta Mông Lực, là phó thống lĩnh của Trấn Quỷ quan, ngươi ngang nhiên làm trái quân lệnh phi hành ở những nơi quân sự trọng yếu, chiếu theo đế pháp vốn nên bắt ngươi giam giữ, nếu không cho ta một lời giải thích”.
Lâm Phong ở trên cũng không có kiên nhẫn, hừ lạnh một cái liền đem uy áp của hình thả ra toàn bộ, nhất thời đem đáp binh lính ở dưới cùng tên Mông lực ép đến quỳ xuống đất.
“ Đấu Hoàng!”. Bị ép đến mặt mài xanh xám, Mông Lực khiếp sợ thầm hô lên một tiếng.
“ Mong tiền bối có thể thu tay”. Lúc này ở trên tường thành xuất hiện thêm một người mang theo thiết giáp, hắn chấp tay hướng đến hắc y nhân nói ra.
“ Tại hạ Mộc Thiết là thống lĩnh nơi đây, phó thống lĩnh có chút hấp tấp tiền bối chớ để ý”.
Thấy người này chính là người của Mộc gia, ăn nói cũng rất dễ nghe cho nên Lâm Phong tay phất một cái liền đem uy áp xóa bỏ.
Bị ép thở không nổi Mông Lực cùng đám binh lính ở dưới ngay khi được giải thoát liền đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn lên bầu trời.
“ Ta là người quen của Hoàng Thất nếu không tin cứ truyền tin về cho Gia lão cứ nói ta họ Lâm các ngươi sẽ rõ”. Lâm Phong để lại một câu nói khi lướt ngang Mộc Thiết, sau đó cứ như biến mất trước mắt mọi người ở đây.
“ Ta đã biết”. Mộc Thiết nhẹ gật đầu đáp lại một câu mặc dù thân ảnh của hắc y nhân đã biến mất, sau đó nhìn xuống đám người phía dưới nói: “ Mông lực ngươi sau này chớ hấp tấp, cường giả bọn họ rất không thích nói lý lẽ đâu”.
Mông Lực ở dưới nghe đến câu này chỉ lắc đầu cười khổ, người ta chỉ thả ra uy áp đã khiến bản thân không nhúc nhích được, nếu muốn mạng hắn chắc chỉ một chiêu là đủ.
Dừng lại trên không cách tường thành không xa, Lâm Phong không có để ý chuyện lúc nảy mà lấy ra bản đồ để xác định vị trí, sau đó hai cánh liền run lên trực tiếp lao đi.
Mặc dù đã trải qua nhiều năm và đối mặt với vô số áp lực, "Hắc Giác Vực" vẫn tiếp tục phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc, khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Phạm vi của "Hắc Giác Vực" ngày càng mở rộng, và trong những năm gần đây, khu vực này đã phát triển mạnh mẽ, gần như trở thành một quốc gia nhỏ độc lập.
Tuy nhiên, điểm khác biệt duy nhất so với các đế quốc là ở đây không có ai đứng đầu kiểm soát hết nơi này.
Thay vào đó, mỗi người có tu vi cao đều chiếm lĩnh một lãnh địa riêng, và các thế lực khác nhau đều vì lợi ích cá nhân mà không ngừng tranh giành, gây ra sự hỗn loạn và giết chóc.
Chính vì sự phân chia và tranh đấu này mà "Hắc Giác Vực" mới có thể tồn tại và phát triển mạnh mẽ ở vị trí trung tâm của đại lục, nói cách khác hiện tại không có thế lực nào đủ mạnh để đe dọa sự tồn tại của khu vực này.
Mặc dù "Hắc Giác Vực" nổi tiếng khắp đại lục vì sự hỗn loạn, nhưng nơi này luôn có sẵn các loại công pháp cao cấp, đấu kỹ, đan dược và vô số kỳ vật.
Những thứ này đã thu hút rất nhiều cường giả từ khắp nơi tìm đến, dù sao đi nữa những vật phẩm quý giá như vậy luôn khiến bất kỳ ai cũng phải thèm muốn.
Nếu có thể sở hữu một quyển công pháp cao cấp hơn so với công pháp hiện tại, bọn hắn có thể tiến xa hơn trên con đường trở thành cường giả.
Ngay cả một bước tiến nhỏ cũng có sức hấp dẫn trí mạng đối với bọn họ, vì lẽ đó, "Hắc Giác Vực" giống như một kho báu không đáy, nơi vô số kỳ bảo từ khắp nơi đổ về, sau đó được đấu giá với những mức giá trên trời, khiến nhiều người tranh giành và cướp đoạt.
Trong lúc phi hành, Lâm phong suy nghĩ một thoáng về Hắc Giác Vực, nếu hắn muốn chưởng khống nơi này không chỉ phải dùng thực lực mà còn phải thêm một chút trí tuệ a.