Chương 97: Thời cơ

Ngồi ở bên trong xe có chút xóc nảy, đối diện Lâm Phong chính là vị chủ sự thương đội Đa Mã, khi dò xét sơ nhóm hộ vệ của thương đội này thì hắn biết quả thực giống như tên mập này nói cũng không phải là rất mạnh, trong đó người mạnh nhất thực lực cũng chẳng qua chỉ khoảng độ ngũ tinh Đấu Sư.


Lâm Phong thấy vậy trong lòng thầm nghĩ: “Với thực lực như thế mà đám người này lại dám trở thành thương buôn hàng hóa ở nơi Hắc Giác Vực, không phải sẽ dễ dàng bị cướp nếu như gặp những tên cướp có thực lực một chút a, thậm chí có thể sẽ bỏ mạng”.


Lúc này đối diện Đa Mã đang lấy ra một bức bản đồ đã hơi ố vàng từ trong lòng, chậm rãi mở ra ở trên bàn phía trước mặt, ngón tay chỉ vào một điểm đỏ trong đó nói: "Nơi này là điểm đến của chúng ta, Hắc Ấn thành, dựa theo tốc độ này hẳn là có thể tới nơi vào buổi chiều ngày mai”.


Nghe tiếng nói vang lên, Lâm Phong cũng lấy lại tinh thần mà nhìn vào bản đồ trước mặt, sau đó hắn nhìn sơ qua một lượt nhằm ghi nhớ bố cục nơi đây.


“ Hiện tại Hắc Giác vực trên cơ bản đã bị các thế lực mạnh chia nhau nắm giữ, dù vậy bọn họ vẫn thường xuyên xung đột chém giết lẫn nhau để giành địa bàn”. Đa Mã thấy hắc y nhân này chăm chú nhìn vào bản đồ, hắn cũng khôn khéo mà giải thích một chút tình hình nơi đây.


“ Ngươi có biết thông tin gì về Phong thành không?”. Nhìn thêm một chút bản đồ, lúc này Lâm Phong mới lên tiếng hỏi.


available on google playdownload on app store


“ Đương nhiên là biết a, nơi đây thuộc sở hữu của người đứng thứ ba trên Hắc bảng thực lực đã là Đấu Hoàng Cửu Tinh, hơn nữa còn cực kỳ tinh thông luyện dược thuật, có thể nói là luyện dược sư đệ nhất ở Hắc Giác vực được phần lớn mọi người tôn kính xưng là Dược hoàng” Đa Mã trầm ngâm nói.


“ Ngươi đây rồi!”. Nghe đến đây, bên trong lớp mặt nạ Lâm Phong nở một nụ cười, hắn lần này đến đây chính là nhắm vào Hải Tâm Diễm đầu tiên.


“ Điểm đến Hắc Ấn thành của chúng ta cũng có người nằm trong mười cao thủ đầu của Hắc bảng đó chính là Viên Y thủ lĩnh của Bát Phiến Môn, ta đến đó cũng vì mỗi năm thế lực này sẽ tiến hành một lần bán đấu giá”. Thấy hắc y nhân không có phản ứng gì, Đa Mã lại tiếp tục nói.


“ Từ Hắc Ấn thành đến Phong thành phải mất bao lâu thời gian ?”. Trầm ngâm một lát Lâm Phong âm thanh lại vang lên.


“ Nếu như đi xe ngựa như thế này sẽ cần ít nhất năm ngày a”. Đa Mã hắn không biết vì sao người hắc y nhân này lại quan tâm đến Phong thành như vậy, nhưng hắn cũng biết điều mà không có hỏi chỉ trả lời đúng trọng tâm.


Đến đây cả hai người không có nói thêm gì, lẳng lặng nhìn ra một mảnh cát vàng trải dài phía bên ngoài chờ cho đến nơi.


Trưa ngày hôm sau đơn điệu một mảnh bình nguyên màu đen rốt cuộc đã dần dần xuất hiện màu sắc khác, nhìn thấy điểm điểm vài nơi màu xanh biếc, đám hộ vệ có kinh nghiệm phong phú đều nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Chạng vạng tối ngày hôm qua, đoàn xe đã gặp phải một trận gió lốc đen, may mắn là nó cường độ không mạnh, với kinh nghiệm nhiều lần đi qua nơi đây thì đoàn xe đã dễ dàng vượt qua được.


Chỉ cần ra khỏi đại bình nguyên, như vậy sự an toàn tăng lên rất nhiều, dù sao hiện giờ trong thành thị, phần mỗi nơi đều có thế lực độc bá riêng, khi giao đủ tiền phí để đi vào, cũng sẽ không còn bị rơi vào những kết cục bi thảm cướp bóc hàng hoá như trên đại bình nguyên.


"Ha hả, lần này may mắn không gặp phải bọn hắc phỉ tàn bạo, hàng hóa của ta cuối cùng cũng đến nơi an toàn, không có ai bị thương vong, thật sự đã tiết kiệm được rất nhiều tiền bồi thường."


Trên khuôn mặt tròn trịa của Đa Mã hiện lên nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vận chuyển hàng hóa qua đại bình nguyên Hắc Vực giống như đang đánh cược với số phận, chỉ cần một chút xui xẻo là có thể mất mạng, dù sao ở nơi đây kiếm tiền không phải là chuyện dễ dàng.


“ Cũng may lần có Lạc Phong tiên sinh, bởi vậy trong chuyến đi này ta cũng an tâm được phần nào!”. Đa mã ngồi trong xe hướng đến hắc y nhân nét mặt vui vẻ nói.


“ Đây coi như là chút lòng thành của ta, mong tiên sinh nhận lấy a”. Hắn biết người này cần đồ vật gì khi đến đây cho nên liền đưa tay vào trong người lấy ra tấm bản đồ có chút ố vàng lúc trước mỉm cười nói.


Thấy vậy, Lâm Phong cũng không có chối từ mà đưa tay ra tiếp nhận nói: “ Đa tạ”.
Đoàn xe ra khỏi hắc vực đại bình nguyên, sau đó dần dần chậm lại tốc độ, ven đường chạy thêm gần hai cái giờ, rốt cuộc tầm buổi trưa đã qua một ngọn sơn lĩnh.


Tại bên kia chân của ngọn sơn lĩnh, một tòa khổng lồ thành thị tối đen mơ hồ hình dáng như ẩn như hiện hiện ra, tại bốn phía nơi cổng của thành thị còn có thể mơ hồ thấy chen chúc rất nhiều tiểu hắc điểm, giống như những con kiến đang chui vào cái họng đang há to một màu đen tối.


“ Lạc Phong tiên sinh nơi đó chính là Hắc Ấn thành, do sắp có đại hội đấu giá diễn ra trong hai ngày, nên rất nhiều thế lực và cường giả từ các vùng lân cận đã đổ về đây”.


“Mỗi năm, đại hội đấu giá đều thu hút nhiều người vì luôn có những vật phẩm kỳ lạ xuất hiện, nghe nói năm ngoái trong đại hội đấu giá đã có một quyển Địa Giai cấp thấp đấu kỹ, khiến các thế lực tranh giành đến mức suýt nữa đã xảy ra xung đột ngay tại phòng đấu giá”.


“Nếu không phải có sự can thiệp của thế lực mạnh mẽ từ phía chủ trì, có lẽ đã biến thành một trận hỗn loạn và chém giết để cướp đoạt”. Đứng trên xe, Đa Mã nhìn xuống thành phố dưới chân núi.


Lâm Phong chỉ nghe xem như biết thêm thông tin về nơi này chứ hắn không hề có hứng thú đến buổi đấu giá này.
Thứ hắn quan tâm là nhờ có đại hội đấu giá do đó các thế lực sẽ cử một số người tinh anh của mình đến nơi đây, chắc chắn Hàn Phong cũng như thế.


Thân là một luyện dược sư, hắn rất cần các loại dược liệu quý hiếm để chế đặc thù đan dược, làm sao dễ dàng bỏ qua hội đấu giá này cho được, vì lẻ đó những ngày này chính là cơ hội tốt nhất để ra tay với hắn.


Đoàn xe từ đỉnh núi đang vùn vụt đi xuống, hơn mười phút sau, liền tiếp cận cổng thành đen kịt kia, tốc độ mới từ từ chậm lại, sau đó từng người một xếp thành hàng, im lặng đợi theo đội ngũ để đi vào thành.


Tại trạm xe ngựa phía trước, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về phía thành lũy to lớn, tối đen như mực.


Ánh mắt lướt qua ba chữ "Hắc Ấn Thành" nổi bật ở cổng thành, rồi chậm rãi dời đi, cuối cùng dừng lại trên mười người đàn ông mặc y phục màu đen, bọn họ trông giống như những binh lính canh gác ở khu vực ngoại giới, tuy nhiên ở đây bất kỳ ai muốn vào thành đều phải nộp một khoản tiền lớn gọi là phí vào thành cho họ.


Đoàn người từ từ tiến về phía trước, sau khi chờ đợi gần nửa giờ thì cuối cùng cũng đến lượt đoàn xe của Đa Mã.


Khi đoàn xe tiến vào cổng thành, Đa Mã nhanh tay lẹ mắt đưa qua một túi kim tệ lớn, Lâm Phong có hơi ngạc nhiên khi trong túi kim tệ lớn đó, Đa Mã còn khéo léo giấu một túi nhỏ khác trong tay.


Tên hắc y nam tử kia vẻ mặt lạnh nhạt, tiếp nhận lấy túi kim tệ, tùy ý ước chừng trọng lượng sau đó sắc mặt liền hắn nhu hòa một chút, không nói lời gì vô nghĩa tay hắn giơ lên ra hiệu cho thương đội của Đa Mã tiến vào trong thành.


“ Ha hả, Lạc Phong tiên sinh tiếp theo ngài định đi đâu?”. Tiến vào trong thành. Đa Mã cho xa đội dừng lại nhìn đến thân ảnh Lâm Phong, cười hỏi.
“ Ta định đi tham quan nơi đây một chút xem có gì đặc biệt không”. Lâm Phong nhảy xuống xe ngựa rồi trả lời.


“ Được rồi vậy chúng ta cáo biệt a, có duyên gặp lại”. Đa Mã chấp tay cười nói, sau đó vung tay lên đưa xa đội hướng về một con đường khác mà đi đến.
Lâm Phong gật đầu một cái, thân ảnh liền hòa theo dòng người, rất nhanh liền không thấy nữa.






Truyện liên quan