Chương 124: Tô Thiên đại trưởng lão
Thời gian chầm chậm trôi, ở bên dưới đã diễn ra không ít trận đấu, không ngoài dự đoán Tiêu Viêm và Huân Nhi đều có vé để tiến vào vòng thi cuối trước khi hoàn toàn vào trong nội viện.
Lâm Phong cũng không có xem nữa, hắn và Tử Nghiên cùng rời đi mà phi hành vào bên trong nội viện để gặp đại trưởng lão.
Thực lực Tiêu Viêm hiện tại hắn cũng đã biết, còn về phần Huân Nhi nàng ẩn giấu thực lực quá sâu nên vẫn không biết tu vi hiện tại của cô gái này là ở bậc nào, nhưng hắn đoán thì sẽ tầm Đấu Vương, Đấu Hoàng hoặc có thể hơn nữa.
“ Sư phụ có việc gì mà ta không thấy người lên tiếng suốt một khoảng thời gian a”. Nhìn thấy bóng dáng của hắc y nhân rời đi, Tiêu Viêm trong tâm khẽ nói.
“ Tên vừa rồi lực lượng linh hồn rất cường đại, khi vừa gặp hắn ta cảm thấy người này đang dò xét trên người ngươi nên cố ý ẩn đi”.
“ Rất có thể tên này chính là người đã đánh ch.ết Hàn Phong, ta đã lờ mờ cảm nhận được năng lượng Dị hỏa bên trong người hắn”. Không lâu sau đó một thanh âm già nua chậm rãi đáp lại Tiêu Viêm.
“ Cái gì, hắc y nhân kia chính là tên đó!, hắn còn có Dị hỏa”. Nghe được từng lời của Dược lão, Tiêu Viêm vô cùng bất ngờ mà khẽ hô.
“ Ừm, nhiệt độ cùng năng lượng nóng bừng bừng kia không thể sai được”. Dược lão bên trong chiếc nhẫn nhẹ gật đầu khẳng định.
“ Vậy sư phụ, chúng ta có nên ...”. Như nghĩ ra việc gì, Tiêu Viêm lẩm bẩm hỏi.
“ Không được, người này thực lực không yếu, ta không cảm nhận được tu vi của hắn là gì, nếu cứ bất cẩn như vậy rất nguy hiểm, hiện tại nếu mượn cơ thể ngươi chỉ có thể phát huy được đến Đấu Hoàng lục tinh”.
“ Chờ lấy được Vẫn Lạc Tâm Viêm nâng lên thực lực của mình, rồi lúc đó hả tính đến chuyện này”.
Nghe được giọng điệu này của đồ đệ mình, Dược lão liền biết ý định của tên này lập tức ngăn cản.
“ Vâng, ta đã biết sự phụ”. Nghe được khuyên ngăn của Dược lão, Tiêu Viêm kìm nén run động của mình lại mà đáp.
Ở một nơi khác, sau khi cùng Tiêu Viêm tách ra để trở lại phòng của mình, Huân Nhi cánh tay khẽ vung lên, một luồng kim quang bắn về một góc của căn phòng, nhất thời một đạo bóng ma âm u hiện ra sau đó vặn vẹo hóa thành một bóng người tối đen, đang quỳ một gối hướng về phía nàng.
“ Lăng lão, tìm hiểu một chút về hắc y nhân vừa rồi, ta muốn tất cả thông tin về hắn”. Liếc nhìn bóng đen, Huân Nhi khuôn mặt lạnh lẽo, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng phân phó.
Nàng không hiểu vì sao cảm thấy người này có chút quen nhưng lại không làm sao nhớ ra được.
"Vâng, tiểu thư." Nghe được mệnh lệnh của Huân Nhi, bóng đen không hề phát ra một thanh âm phản kháng, cúi đầu sau đó một âm thanh vang lên, thân hình nhoáng lên một cái, lại một lần nữa biến thành bóng ma dung nhập vào trong bóng tối, cuối cùng hoàn toàn tiêu thất.
“ Tốt nhất ngươi đừng có ý đồ gì với Tiêu Viêm ca ca, nếu không sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ, mặc kệ là người của thế lực nào”.
Nhìn bóng đen kia biến mất, Huân Nhi lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, thanh âm thì thào, quanh quẩn ở trong phòng, nàng lúc đó cũng cảm nhận lấy ánh mắt của hắc y nhân đang dò xét lên người Tiêu Viêm.
Về phần Lâm Phong hắn và Tử Nghiên đan xuyên qua một mảnh rừng rậm rộng lớn để đi vào trong nội viện.
Rừng rậm mịt mờ trải rộng với đủ loại ma thú, cứ cách một đoạn thời gian là lại có khí tức hung hãn của ma thú tràn ngập từ bên trong cánh rừng bạo xuất rồi hướng về đến hai người mà gầm rống.
Nhưng lúc này trên vai Lâm Phong Thất Thải Thôn Thiên Mãng nhìn ngắm quan cảnh xung quanh trên người lan tỏa ra chút uy áp khiến cho đám ma thú không dám làm gì mà trốn đi mất.
“ Còn bao lâu nữa đến a Tử Nghiên”. Nhìn qua bên cạnh Lâm Phong nhẹ hỏi.
“ Chỉ một chút nữa thôi”. Đưa mắt nhìn đến những mảnh rừng quen thuộc sau khi nhiều lần tới lui ở đây, tiểu cô nương đáp.
Hai người phi hành thêm một đoạn nữa, ở trước mắt đã xuất hiện một dãy núi cao như đang là nơi ngăn cách giữa hai bên.
“ Đó chính là nội viện”. Đứng trên đỉnh núi nhìn sang mặt sau của nó, Tử Nghiên tay nhỏ chỉ ra phía trước.
Ở nơi đó là những kiến trúc cao lớn được xây dựng vô cùng tinh xảo, đưa tầm mắt về nơi xa vẫn có thể thấy những tòa kiến trúc cao ngất, qua đó có thể nói rằng nơi đây vô cùng rộng lớn.
“ Nơi đó là Thiên Phần Luyện Khí Tháp?” Như cảm nhận được nhiệt độ cao phát ra ở hướng Bắc, Lâm Phong đưa tầm mắt của mình đến nơi có một cái tòa tháp màu đen kia mà hỏi.
“ Mắt nhìn không tệ, nơi đó đúng là Thiên Phần Luyện Khí Tháp, đi thôi chúng ta đến chỗ lão già kia”. Nghe thấy hắn hỏi, Tử Nghiên cũng nhìn theo rồi nói.
Nói rồi tiểu cô nương này nhảy xuống, hai cánh màu tím mở ra mà lao vọt đi đến một hướng khác, Lâm Phong liếc mắt đến tòa tháp đen kia một cái rồi cũng bay theo.
Hai thân ảnh với tốc độ cực nhanh xuyên qua bầu trời chỉ còn lại hai vệt năng lượng lưu lại, ở bên dưới đám đệ tử ánh mắt hiếu kỳ nhìn ba động phía trên không nhưng bóng người đã biến mất.
Đi đến trước một toà viện cao đến vài tầng, Tử Nghiên mới hạ người xuống ở ngoài cổng rồi từng bước tiến vào.
“ Lão đầu, ta mang người đến gặp ông đây”. Vừa tiến vào bên trong mảnh sân rộng, Tử Nghiên đã hô lớn.
“ Haha, nha đầu này, thật đúng là không bao giờ hết nháo sự a”. Khi này bên trong vang lên một tiếng dở khóc dở cười.
Ở phía trên tầng hai lúc này cửa sổ mở ra, đập vào mắt Lâm Phong là một lão già đang khoác trên người một bộ áo bào màu vàng nâu cùng với một chiếc mũ trên đầu, trên nét mặt ngoài các nếp nhăn còn có một bộ râu màu trắng do tuổi tác.
Hắn cảm nhận được một cổ sức mạnh đang ẩn hiện xung quanh người lão nhân này, Lâm Phong cũng biết người này đã là một Đấu Tông mà theo xác định của hắn thì Tô Thiên đang nằm ở Nhị Tinh Đấu Tông.
“ Dược Hoàng các hạ không phiền nếu lên đây uống một tách trà cũng lão phu chứ”. Vuốt vuốt chòm râu đã bạc của mình, Tô Thiên quan sát hắc y nhân một chút rồi lên tiếng.
“ Đại trưởng lão đã lên tiếng mời, làm sao ta có thể từ chối cơ chứ”. Lâm Phong cũng chầm chậm đáp lại, rồi mới từng bước tiến vào trong.
“ Nghe danh Dược Hoàng đã lâu, hôm nay gặp mặt đúng là khí chất hơn người, thật không ngờ nha đầu này còn quen biết được nhân vật lớn như vậy”.
Rót một tách trà trước vào cốc cho hắc y nhân, Tô Thiên từ tôn nói, hắn khẽ nhìn qua tiểu cô nương một cái.
“ Đại trưởng lão quá khen, chỉ là chút hư danh mà thôi” Cầm lên tách trà, Lâm Phong uống một ngụm rồi mới nói. (PS: Mặt nạ này là từ trên mũi trở lên giống với của Tiêu Viêm nên vẫn uống được nha kkk).
“ Hừ, chuyện của chúng ta, lão già ngươi bớt quan tâm” Ngồi ở một bên, Tử Nghiên thưởng thức lấy đan dược của mình, nghe Tô Thiên nhắc đến mới chu ra
chiếc miệng nhỏ khó chịu nói.
Gặp hành động tinh nghịch này của nàng, hai người chỉ là lắc đầu cười khổ.
“ Haha, các hạ cũng không cần quá khiêm tốn, thanh danh của ngươi sớm đã vang vọng khắp Hắc Giác vực này rồi, đánh bại được Hàn Phong còn là một luyện dược sư lục phẩm làm sao không nổi tiếng”.
“ Mà nghe được thanh âm của ngươi chắc là tuổi vẫn còn khá trẻ, tại sao lại cứ che mặt a ”. Tô Thiên cũng nhấp một ngụm trà rồi đưa mắt đến hắc y nhân nói ra.
“ Thật không giấu gì đại trưởng lão, ta hiện tại ba mươi bởi vì trên mặt có vết bỏng lớn nên mới làm vậy”. Lâm Phong không có bất ngờ khi Tô Thiên nhận ra từ bên trong giọng nói của mình, thanh âm của hắn khi đeo lên mặt nạ thì sẽ điều chỉnh cho giống một tên trung niên.