Chương 76: Ngày giết người phóng hỏa
Cả người Long Ngạo Thiên khẽ chấn động, hắn cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, ngay lập tức đã hiểu ngay, bất giác nói:
- Diệp sư huynh, lẽ nào ngươi và Lý Na Na …
Diệp Thanh Mã nhàn nhạt nói:
- Có Vấn đề sao?
Long Ngạo Thiên khẽ biến sắc mặt, sau chốc lát chần chừ nói:
- Có điều ngày hôm đó ở Mạc gia, Lý Na Na luôn đi phía sau Lý Dật, cùng hắn bách bộ hoành hành… Nữ nhân này … Diệp sư huynh nếu có nghĩ ngợi gì, có phải nên suy nghĩ kỷ lại không …
Diệp Thanh Mã lấy ngón tay khẽ gỏ vào bàn:
- Với bối cảnh thân phận của Lý Na Na, một tên Lý Dật có thể xứng với nàng ta sao? Tuy rằng ta không biết với thân phận của nàng ta tại sao xuất hiên ở chốn này? Nếu như đã gặp rồi, lần này cho dù thế nào ta cũng cần có được người nữ nhân này… Vì vậy Long sư đệ, ta muốn sẽ sắp xếp cho tốt một chút…
- Sắp xếp cái gì?
- Sắp xếp cái gì? Đây không phải là phí lời sao?
Diệp Thanh Mã nhàn nhạt nói:
- Ba ngày sau, Lý Dật nhất định sẽ từ chối lời mời Diệp Gia ta, hơn nữa nhục mạ Bắc Đấu Tông sư môn chúng ta. Hai người chúng ta vì chuyện này, phải giết hắn ngay tại chổ. Vì diệt cỏ tận rễ, sẽ phải diệt toàn bộ cả dòng họ Lý Gia… lúc này đối với Long Gia các ngươi sẽ có nhiều lợi ích nhất, lẽ nào không cần chuẩn bị một chút sao?
Khóe mắt giật mạnh, Long Ngạo Thiên đêm nay chỉ muốn giật dây để Diệp Thanh Mã giải quyết Lý Dật, nhưng không ngờ Diệp Thanh Mã lại muốn diệt cả nhà Lý Gia. Đến lúc đó, thuận thế diệt Lý Gia, thuận tiện diệt luôn cả Mạc Gia. Lúc đó cái gọi là Tam Cường tịnh lập của Vạn Triều Thành, cũng sẽ không còn tồn tại.
Đến lúc đó Long Gia độc đại ở Vạn Triều Thành, không phải có thể hô mưa gọi gió sao?
Kết quả này khiến trong lòng Long Ngạo Thiên đã có cảm giác vui mừng điên loạn. Hắn khó khăn lắm mới có thể bình tỉnh lại, vội nói:
- Diệp sư huynh dặn dò, tiểu đệ dĩ nhiên không dám chậm trễ. Tiểu đệ sẽ đi sắp xếp, bảo đảm ba ngày sau. Lý Dật đó không có đường về …
- Chờ chút …. Còn một chuyện nữa ta muốn ngươi làm rõ…
Diệp Thanh Mã nhàn nhạt nói:
- Lý Na Na đó tại sao lại tốt với Lý Dật, chuyện này ngươi phải điều tr.a rõ cho ta…
- Vâng! Tiểu đệ sẽ đi làm ngay…
Long Ngạo Thiên cũng không ngồi tiếp nữa, hắn ra dấu tay với các thị nữ còn đang nhảy múa, rồi lại thỉnh tội, rồi nhanh chóng lui ra ngoài đại sảnh.
Nhìn theo bóng dáng Long Ngạo Thiên rẻ vào góc, Diệp Thanh Mã chợt cười lãnh một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Long sư đệ thông minh tuyệt đỉnh của ta ơi…. Ngươi có phải nghĩ sai rồi không? Ta muốn diệt Lý Gia thì không sai, nhưng ta không chuẩn bị giao cả cơ nghiệp của Lý Gia cho ngươi a …. Diệp Gia ta mấy năm nay, cũng sớm đã phát triển thế lực bên ngoài Đế Đô rồi.
Long Ngạo Thiên bước ra bên ngoài đại sảnh, khẽ quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Mã còn ở bên trong, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh:
- Diệp sư huynh à Diệp sư huynh! Ngươi đúng là một thiên tài, ngươi rất lợi hại…. nhưng ngươi lại quá thích chơi với đàn bà rồi, sẽ có một ngày ngươi sẽ phải ch.ết trên bụng của đàn bà thôi. Đến lúc đó, sư đệ ta sẽ chiếm lấy vị trí của ngươi, làm đại đệ tử tông môn Bắc Đấu Tông. Đến lúc đó, người có thể kêu ngạo chính là ta chứ không phải ngươi nữa rồi… chỉ hy vọng, ngày đó không quá muộn…
Hai người trong ngoài đều cười lạnh một tiếng, cũng không biết ai có chủ ý với ai…
Bọ ngựa bắt ve sầu không biết chim sẽ ở đằng sau. Chỉ lả nhiều khi, con bọ ngựa ấy lại biến thành chim sẻ, chim sẻ lại biến thành ve sầu…
oOo
Bên ngoài Long Phủ, một thân hình giống như tàn ảnh khẽ điểm trên nền đất, ngay lập tức giống như chim ưng lướt tới chân trời. Khi mây đen che lấp ánh trăng, mới chậm rãi đáp xuống mái hiên của Long phủ.
Thân hình của Lý Dật đang ẩn nấp kỷ càng trong bóng tối của ánh trăng, nhìn xuống từ góc độ của hắn, sẽ có thể nhìn bao quát tình hình của Long phủ, nhưng đám thân vệ cấp đấu giả của Long gia, đừng mơ rằng sẽ nhìn thấy bóng dáng của hắn.
- Vị trí của Long phủ không hề thua kém Lý gia các ngươi a!
Giọng nói của Xà Tôn Giả nhàn nhạt vang lên trong đầu của Lý Dật.
Lý Dật nhìn xuống bao quát một lát, rồi khẽ khàng nói:
- Phong thủy đúng là không tồi. xem ngoại viên bên trong Long phủ, cho dù là thế nào cũng giống một bàn trà, phong thủy này chắc chắn là cực tốt.
- Có ý gì?
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Lảo quỷ ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết, trên bàn trà dĩ nhiên là bày đầy công cụ rồi.
Xà Tôn Giả không nói một lời nào, sau một hồi mới nói:
- Ngươi biết Diệp Thanh Mã đó đang ở đâu không?
Lý Dật cười một tiếng nói:
- Dĩ nhiên là ta không biết, nhưng sẽ có người biết…
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng chỉ tay xuống mấy thân vệ tuần tra.
Xà Tôn Giả nói:
- Mấy người này không được. Thân phận của họ quá thấp, cho dù biết gì cũng là vô cùng hạn hữu, nếu muốn hỏi người khác, ta lại có một sự lựa chọn không tồi.
- Ở đâu!?
- Dĩ nhiên là ở đây.
Một lúc sau, Xà Tôn Giả điều khiển thân thể của Lý Dật khẽ đạp bước trên nóc nhà. Chỉ nghe thấy một tiếng huỵch nhẹ vang lên, miếng gổ dưới chân đã tan biến hoàn toàn thành bụi.
Lý Dật chui vào đó, đồng thời hắn giơ tay lên, một đạo đấu khí hồng sắc đã bao trùm cả gian phòng vào trong đó, giọng nói và ánh sáng bên trong, đã không thể tiết lộ ra ngoài.
Gian phòng vô cùng tinh tế, hiển nhiên là nơi ở của nhân vật rất có quyền thế nào đó của Long Gia.
Vị trí chính giữa có một chiếc giường lớn, trên giường có một đôi nam nữ trẻ đang quấn lấy nhau. Họ kinh hãi ngồi phắc dậy, họ nhìn cả người Lý Dật mặc hắc bào, ngay lập tức không nhịn được kêu lên.
Lý Dật khẽ vỗ tay, đấu khí hồng sắc trên lòng bàn tay đã bốc lên một trận cuồn cuộn, sau đó. một giọng nói già nua của Xà Tôn Giả vang lên:
- Tốt nhất các ngươi đừng kêu, có kêu lớn hơn nữa, người bên ngoài cũng không ai nghe thấy đâu, chỉ lãng phí sức lực mà thôi. Nếu kêu nhiều khiến Bản Tôn thấy phiền, Bản tôn tiện tay giết các ngươi cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Lời này khiến đôi thanh niên nam nữ kia im lặng, hai người ôm lấy nhau. Chỉ khẽ rung rẩy, nhưng không còn dám lên tiếng nữa.
Giọng nói của Xà Tôn Giả chầm chậm vang lên trong đầu Lý Dật:
- Bản tôn không thích những lời khách sáo này, chuyện tiếp theo giao cho ngươi đó.
Đấu khí trên người Lý Dật khựng lại, chớp mắt hắn đã hồi phục quyền khống chế của cơ thể.
Hắn khẽ mĩm cười, dùng âm thanh khàn khàn nói:
- Hai vị đừng căng thẳng, ta là người tốt… hôm nay đến đây cũng không muốn làm chuyện gì, chỉ là chỉ muốn hỏi thăm hai vị một người thôi…
Dứt lời, hắn lại cười lạnh một tiếng, đôi mắt dưới chiếc mủ trùm đầu hiện ra vài tia sát khí, khiến người khác lạnh buốt người.
Nhìn thế nào lúc này hắn đâu có bộ dạng của người tốt?
Có điều, dưới áp lực lớn mà Lý Dật tạo ra, đôi nam nữ thanh niên này cũng không thể không mở miệng
Không biết run rẩy bao lâu, người nam thanh niên mới mở miệng nói:
- Anh…. Anh hùng…. Ngươi muốn thứ gì…. Đều…. đều…. lấy hết đi…. Chỉ cần…. chỉ cần …. đừng giết chúng ta
- Không phải đã nói rồi sao? Ta chỉ muốn hỏi thôi?
Lý Dật nhàn nhạt nói.
Chỉ là tiếp đó, đôi nam nữ này không ngừng run rẩy, lại không nói ra được lời nào.
Lý Dật khẽ lắc đầu, đôi nam nữ này phế vật như vậy, cho dù biết chút gì, có lẽ cũng có giới hạn.
Hắn tiện tay chỉ một cái, hai điểm đấu khí đã bắn ra, bay vào trong cơ thể của hai người, hai người không kịp kêu tiếng nào, đã ngất lịm đi.
Lý Dật đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, từ góc độ này nhìn ra, tuy vẩn có thể nhìn thấy quá nữa Long Gia, nhưng hắn lại không biết Diệp Thanh Mã ở chỗ nào, cũng không có chút ý nghĩa gì.
Lúc này xem ra việc tìm từng nơi ra, cũng không còn cách nào khác, lẽ nào Diệp Thanh Mã còn ngoan ngoãn chạy ra cho mình sao?
Đúng lúc này, khóe mắt của Lý Dật giần giật, hắn chợt xoay người lại, hữu chưởng đã vung xuống.
Nam tử trong đôi nam nữ đó không biết từ lúc nào đã đến đằng sau của Lý Dật, nếu như hắn không phải đột nhiên phát ra một luồng sát khí, nói không chừng Lý Dật đã bị hắn ám toán rồi.
Bùm ~~~
Nam tử bị một chưởng đánh văng đi, cả người lăn vài dòng trên không trung rồi đập xuống đất, một bụm máu tươi bắn ra.
Lý Dật xoay người khẽ cười, nhàn nhạt nói:
- Ta lại thiếu chút nữa sơ ý, thì ra là cao thủ đã luyện ra đấu khí rồi. Xem ra thân phận của ngươi ở Long gia thật không bình thường…. Chỉ có điều, với bản lĩnh của ngươi mà muốn động thủ, cơ hồ còn thiếu một chút nữa thì phải…
Lý Dật đi lên trước một bước, đá văng chân ra, lần này đá thẳng vào mặt của nam tử nằm trên đất. Hắn bị đá văng đi, đập vào vách tường, khi từ từ trượt xuống, hơi thở đã gần như hấp hối.
Nữ tử kia không thể giả vờ được thêm nữa, nàng ta lăn bò đến trước mặt của Lý Dật, rồi sau đó quỳ xuống, khẽ tiếng nói:
- Ta nói! Ta nói! ngươi hỏi gì ta đều nói! Nhưng cầu xin ngươi đừng đánh hắn nữa!
Lý Dật nhàn nhạt nhìn nữ tử đó, dung mạo nàng diễm lệ, thân hình nóng bỏng, lại rất có sức thu hút. Chỉ có điều tâm tình của Lý Dật lúc này hoàn toàn không đặt vào việc này, sự dụ dỗ như vô tình của nàng đã bị phớt lờ hoàn toàn.
Hắn ha hả cười, trầm giọng nói:
- Nàng rất thông minh, nếu là nàng và hắn cùng xông lên, vậy thì kết cục cũng không khác biệt gì với hắn, thậm chí còn thê thảm hơn vài phần…. có điều nàng thông minh như vậy, ta cũng sẽ không gây khó dể cho nàng…. Ta chỉ hỏi nàng một câu, nếu nàng ngoan ngoãn trả lời, ta sẽ coi như chưa từng xuất hiện. Diệp Thanh Mã… đang ở nơi nào…
Nữ tử cả người rúng động, sau chóc lát rung rẩy nói:
- Diệp…. Diệp thiếu gia… được bố trí ở trong lầu khách quý ở hậu viện … có điều … có điều nơi đó canh phòng cẩn mật, cho dù ngươi cũng…
- Nàng thông minh như vậy, có lẽ biết ta muốn làm gì, còn về ta có thể làm được hay không… cơ hồ không cần nàng quan tâm chứ?
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Nàng có thể nói cho ta biết, là gian phòng đó đúng không?
Hắn khẽ vung tay, cửa sổ hướng hậu viện từ từ mở ra.
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Hy vọng nàng đủ thông minh, vì nàng phải biết, nếu ta muốn giết hai người, chẳng khác nào dẫm nát một con kiến.
Nữ tử rung rẩy đứng dậy, chỉ về một lầu phòng vô cùng bắt mắt, sau đó lại ngã quỵ xuống đất.
Lý Dật khẽ cười nói:
- Đa tạ rồi… đã làm phiền hai vị làm việc, quả thực rất xin lỗi, ta đi đây … các ngươi cứ tiếp tục đi…
Vừa dứt lời, Lý Dật đã lao thân ra khỏi cửa sổ. trong lúc đóng cửa sổ lại, vòng bảo vệ của gian phòng cũng từ từ biến mất.
Đôi nam nữ lúc này còn có thể tiếp tục? cho dù có khả năng, tâm trạng ấy e rằng cũng không còn.
oOo
Người của Lý Dật lại hiện ra một luồng đấu khí hồng sắc, quyền điểu khiển cơ thể của hắn lại rơi vào tay của Xà Tôn Giả.
Xa Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Thế nào? Không giết hai người đó diệt khẩu? đây không phù hợp với phong cách hành sự của ngươi.
Lý Dật cười, nói:
- Không cần thiết, nếu hai ngươi họ đủ thông minh, dĩ nhiên sẽ giữ mạng lại. Bằng không, Long Ngạo Thiên sẽ giúp ta xử lý họ, cần gì phí sức của ta?
- Ngươi không sợ Long Ngạo Thiên biết ngươi đối phó với Diệp Thanh Mã sao?
Lý Dật lành lạnh nói:
- Cùng một đạo lý, cho dù thủ pháp của ta có bí mật hơn nữa, hắn cũng sẽ biết là ta hạ thủ …
Chỉ có điều hắn cũng phải hiểu, nếu ăn bừa nói bừa, ta có thể giết một Diệp Thanh Mã, dĩ nhiên cũng có thể giết Long Ngạo Thiên…
Xà Tôn Giả cơ hồ cười khổ một tiếng nói:
- Tiểu tử, thật sự chuyện gì cũng được ngươi tính kỷ a!
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Đây không phải là ta tính kỷ, mà là ta không có quá nhiều thời gian từ từ chơi trò với Long Gia họ… nếu hắn đủ thông minh, vậy thì phải hiểu, không phải ta không giết hắn, mà là lười giết hắn. Chỉ cần hắn học được một bài học, dĩ nhiên ta tốn sức một làn, hưởng nhàn nhã cả đời. Nhưng nếu hắn không đủ thông minh, ta có đến một lần, dĩ nhiên cũng có thể đến lần thứ hai… hy vọng Long Ngạo Thiên đừng để ta thất vọng…Bằng không con mèo say của hắn, sẽ phải thành quả phụ rồi…