Chương 106: Nạp Lan Bình
Đả tự: Sided Lovettt
***
Đoạn đường tiếp theo, đi chưa được mấy chục dặm mà đoàn người đã mấy lần bị Nạp Gia Ma Lang tấn công. Lần nào chúng cũng để lại mấy trăm thi thể rồi mới bất lực rút lui.
Tuy nhiên trong đội ngũ cũng bị thương vong, có mười mấy người bị Nạp Gia Ma Lang bao vây tấn công rồi ch.ết thảm.
Nhưng các Dong binh khác thì cứ như chẳng nhìn thấy gì, chỉ sau khi họ ch.ết thì rạch người con Nạp Gia Ma Lang, lấy đi tiền bạc và ma hạch trên người bọn họ.
Cảnh tượng này khiến Lý Dật thấy khó chịu. Dù gì hắn cũng chẳng thiếu chút tiền này, khi ra tay không mong lập công nhưng cũng không muốn gây tội lỗi gì.
Quan sát kỹ một lúc thì hắn phát hiện ra những Dong binh gặp bất trắc thường là Dong binh đơn thân, còn những kẻ lập thành đội nhỏ hoặc đi với nhau, khi cần, được sự cứu viện của các thành viên khác cũng cầm cự được.
Nhưng điều khiến Lý Dật thấy thú vị là Dong binh vừa rồi luôn nói chuyện với hắn tuy cũng là đơn thân nhưng thực lực của hắn dường như rất mạnh. Bị đám Nạp Gia Ma Lang tấn công liên tiếp như vậy mà hắn không có chút thương thế nào.
Còn những hộ vệ của Thượng đội Nạp Lan, từ đầu đến giờ không làm gì hết, thỉnh thoảng chỉ ra tay giết những con Nạp Gia Ma Lang lọt lưới vào giữa đội xe.
Cứ thế đoàn người chậm rãi đi về phía trước, đến khi mặt trời lặn thì đến giữa một thung lũng.
Địa thế ở đây phân bổ khá đều, một mặt là những vách núi cheo leo với nhiều thác nước nhỏ. Phía dưới là một gò đất cao có lẽ đủ cho vài trăm người dựng trại, đó cũng là một chỗ khá tốt.
Địa thế này dễ phòng thủ nhưng khó tấn công, về mặt quân sự thì đây chính là một cứ điểm tuyệt vời.
Lý Dật quan sát thấy trên gò đất này có dấu vết của những người trước đây, xem ra Thương đội Nạp Lan hôm nay muôn nghỉ ngơi ở đây rồi.
Quả nhiên phía trước dần dần giảm tốc độ, không biết Nạp Lan Thiếu gia dặn dò điều gì mà có vài hộ vệ chạy đi chạy lại hét lớn:
- Các vị trời đã tối, hôm nay các vị cũng đã mệt rồi! Thiếu gia của bọn ta hiểu sự vất vả của các vị, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đây!
Đoàn người từ từ dừng lại. Đánh nhau cả ngày, chẳng ai dám nói là mình không mệt, ông chủ đã nói nghỉ thì các Dong binh đương nhiên chẳng có ý kiến gì.
Lên đến gò đất, dân bản địa của Sơn mạch Nạp Gia, các Dong binh không cần người của Thương đội Nạp Lan dặn dò đều tự động làm việc của mình, người dựng lều, người đốt lửa, còn có người đi ra xung quanh săn những con thú nhỏ để làm thức ăn.
Lý Dật cũng tự dựng cho mình một cái lều, nhưng đề an toàn, hắn lại dựng lều ở vòng ngoài. Nhìn có vẻ nếu có chuyện xảy ra thì sẽ bị tấn công đầu tiên nhưng Lý Dật biết rõ khả năng của mình, dù có bị một đám đông Ma thú tập kích, vì hắn không phải gắn bó gì với chiến sự này, nên muốn đi thì lúc nào đi cũng được.
Đương nhiên, trong mắt Dong binh khác thì điều này thật nực cười, chỉ là họ thấy có người tự nguyện ở vòng ngoài thì cũng chẳng có ai ra khuyên ngăn Lý Dật.
Ban đêm khác với ban ngày, không chỉ cần Dong binh luân phiên trực đêm mà ngay cả hộ vệ của Thượng đội Nạp Lan cũng phải cử ra một nửa đi tuần tra, rõ ràng là cảnh giác hơn nhiều so với buổi sáng.
Điều này khiến Lý Dật ngạc nhiên, khi đến lượt mình gác đêm, hắn hỏi thăm một Dong binh thì được biết, hôm sau là sẽ đi sâu vào trong núi, đường khó đi, ngoài những con đường mà những người trước đây mở thì những nơi khác đều đầy rẫy nguy hiểm.
Vì thế, nếu có người muốn hạ thủ với Thượng đội Nạp Lan thì lựa chọn tốt nhất chính là chỗ này.
Nơi này tuy dễ thủ khó công nhưng không biết đã có bao nhiêu thương đội gặp xui xẻo ở đây rồi. Phải biết là những kẻ gọi là Dong binh, khi có nhiệm vụ là Dong binh, nhưng khi không có nhiệm vụ thì lấy vải bịt mặt là thành cướp rồi.
Lý Dật lại hỏi tại sao không chọn chỗ khác dựng trại.
Dong binh đó cười, rồi chỉ vào thác nước phía sau. Lúc này Lý Dật mới hiểu, nếu không có nước thì đoàn người lấy gì mà ăn uống? Hơn nữa nếu không có nước mà bị bao vây, chỉ cần mấy ngày thiếu nước thì đánh nhau thế nào được nữa? Vì thế nơi này tuy nguy hiểm nhưng ít ra là có nước. Chỉ cần vượt qua được tập kích, nghỉ ngơi đầy đủ thì việc tiếp tục vào sâu trong núi cũng không quá khó khăn.
Sau ca gác đêm, Lý Dật vào lều ngồi khoanh chân tu luyện, cứ thế không biết qua bao lâu.
Lý Dật đột ngột mở mắt, mí mặt giật giật vài cái, lầm bầm:
- Quả nhiên sợ điều gì thì nó sẽ đến!
- Lão quỷ? Phía đông?
Giọng Xà Tôn Giả vang lên:
- Phía đông nhiều người, phía tây cũng không ít... tiểu tử, xem ra ngươi không xong rồi.
Lý Dật khẽ gật đầu, hắn chau mày nghe ngóng hồi lâu, rồi xác định được có hai đội người ngựa chia hai nhánh đang bao vây từ hai phía. Hắn tính toán một lúc rồi nói nhỏ:
- Có lẽ gần năm trăm người... Không ngờ giữa Sơn mạch Nạp Gia còn có thế lực như vậy.
Xà Tôn Giả hờ hững:
- Những kẻ từ hai hướng này chưa chắc đã là một bọn, nhưng chắc mục đích thì giống nhau... Tiểu tử, đêm nay nếu không làm được gì thì chúng ta đi trước đi. Nhân lúc này đi luôn vẫn còn kịp.
Lý Dật lắc đầu:
- Không vội, Nạp Lan Thiếu gia này ít nhiều có quan hệ với Gia tộc Nạp Lan, là người có thể lợi dụng. Đêm nay thử xem có thể lôi kéo quan hệ với hắn được không, nếu không được thì hãy tính tiếp.
Xà Tôn Giả cười:
- Tùy ngươi, nói chung ngươi phải nhớ, giờ ta không thể tùy ý giúp người được, tất cả ngươi phải dựa vào mình thôi!
Rồi giọng Xà Tôn Giả biến mất.
Những lúc thế này Lý Dật cũng không dám tùy tiện, hắn mò một lúc trong Dung giới, lấy ra một cây trường thương cấp ba đeo sau lưng rồi ra khỏi lều.
Khi hắn vừa ra thì có người hát:
- Có đội ngựa đang áp sát!
Ngay sau đó, "phập!" một tiếng, người vừa hét lên đó không kịp kêu lên đã ngã ra vật ra. Lý Dật nhanh chóng trèo lên nóc lều nhìn ra xa, thấy một người bị găm trên thân cây với một mũi tên cắm xuyên qua cổ họng máu tươi chảy dàn giụa.
Chỉ một tiếng kêu đó Dong binh và hộ vệ đã bị kinh động. Lúc này không còn ai chú ý đến người kia nữa, cùng với những tiếng hò hét là một giọng nói bình tĩnh:
- Mọi người chú ý cảnh giới, chuẩn bị sẵn sàng Không được hoảng loạn! Tất cả tập hợp lại đây!
Đó là Nạp Lan Thiếu gia, chỉ là lúc này Nạp Lan Thiếu gia đã không còn hình tượng yếu đuối ban sáng nữa, giờ đang đứng trên cao chắp tay sau lưng chỉ huy.
Cũng may những Dong binh này cũng đã quen với chém giết, không có ai hoảng loạn, tất cả đều nhanh chóng tập trung lại, xe ngựa của Thượng đội Nạp Lan cũng quay lại thành một vòng
Lúc này, ở phía xa có ánh lửa, rõ ràng là những kẻ đến tập kích đã biết mình bị bại lộ, cũng không muốn ẩn nấp nữa, chỉ là tiếng vó ngựa đã nhỏ dân.
Lý Dật nhìn những điểm sáng dần áp sát, nghĩ một lúc là hiểu. Người và ngựa của đối phương có một khoảng cách nhất định, lúc này bị bại lộ, chúng muốn tập trung hết lại mới cùng dồn lên tấn công.
Những tên cướp này cũng rất thành thạo nhiệm vụ, sau khi chậm rãi tiến lên, chúng không hề xông lên ngay mà hai đội quân người ngựa hợp lại bao vây xung quanh gò đất, rồi bắn một trận mưa tên vào trong
Khi trận mưa tên này rơi xuống cũng là lúc nghe thấy vô số tiếng kêu thảm thiết, một vài Dong binh không kịp tránh tên đã nằm trong vũng máu. Lý Dật vừa khéo léo tránh tên vừa di chuyển vào trung tâm.
Khi đã ở giữa đoàn người hắn mới có cơ hội nhìn mũi tên tóm được.
Vừa nhìn là hắn muốn toát mồ hôi lạnh.
Mũi tên này một đầu có hình con quay, được rèn từ thép tinh luyện, loại này có tên là Phá Giáp Tiến. Do trọng lượng và cách bắn đặc biệt, đừng nói giáp thường ngay cả Say Đầu khí của Đấu Sư cường giả, nếu không cẩn thận cũng có thể bị bắn xuyên qua.
Không ngờ có người còn có thủ đoạn mức này.
Bên thương đội vốn có vài phần ưu thế nhưng với tình hình này, thì cũng không khó chỗ nào tránh được cung tên của đối phương.
Cũng may thương đội sớm đã có chuẩn bị, chi nháy mắt đã có người kéo một chiếc hòm lớn từ trên xe ngựa xuống chém một đao, một đống lá chắn rơi ra.
Tiếp đó là tiếng của Nạp Lan Thiếu gia:
- Mọi người cầm lấy lá chắn. Những người dưới cấp Đấu Giả toàn bộ nấp ở phía sau bảo vệ ngựa!
Nói xong không được bao lâu, đối phương lại bắn tên “vút vút.
Chỉ là lần này thương đội đã chuẩn bị, nên chỉ nghe tiếng keng keng, nhờ có lá chắn mà không có mấy người bị thương.
Lý Dật hạ lá chắn xuống nhìn, tấm lá chắn này mặt ngoài bao phủ bởi da Ma thú, khi còn trong thùng thì được ngâm trong mỡ, chi có thứ này mới chặn được Phá Giáp Tiễn. Xem ra tình hình như thế này Thương đội Nạp Lan không phải mới chỉ gặp một hai lần.
Những kẻ đánh lén thấy bắn tên không có hiệu quả thì hiều bên đối phương đã có cách ứng phó. Chúng hô một tràng dài, đội quân người ngựa hơi lui lại phía sau. Nhưng không phải chúng rút lui, chỉ là bắn tên hàng loạt không hiệu quả thì tiếp theo phải dùng đến đạo thương rồi.
Quả nhiên một loạt tiếng keng keng vang lên, Lý Dật chen ra vòng ngoài nhìn thì thấy bọn chúng đều rút ra từ hông các loại vũ khí, ánh sáng sắc lạnh của lưỡi đao lấp loáng dưới ánh lửa.
Nạp Lan Thiếu gia khẽ nhảy lên đã đến phía trước thương đội, trên người không biết từ khi nào đã xuất hiện một bộ Sa y Đấu khí được thiết kế tinh xảo.
Hắn khẽ cau mày, rõ ràng là cũng không ngờ được lần này lại kẻ địch lại nhiều như vậy!
Chần chừ một lúc, Nạp Lan Thiếu gia khẽ cung tay:
- Tại hạ Nạp Lan Bình của Thượng đội Nạp Lan, không biết Thương đội Nạp Lan ta đã đắc tội gì với các vị hảo hán? Nếu cần lộ phí, bọn ta nghĩ Thương đội Nạp Lan trước nay đều không nhỏ nhen!
Nói đến đây, Nạp Lan Bình ra hiệu tay, một hộ vệ đưa lên một cái túi da nặng trĩu.
Vị Nạp Lan Thiếu gia cầm lấy cái túi hừ một tiếng rồi phẩy tay, chiếc túi bay về phía trước.
Lúc đó, một người đứng phía trước của đám cướp đột nhiên cười lạnh, thanh trường kiếm trong tay chém lên một đường, một đạo Đấu khí biến thành lưỡi đao sắc lẹm bắn ra.
- Keng!!
Chiếc túi da nổ tung như một trận mưa tuyết, kim tệ rơi leng keng xuống mặt đất...