Chương 116: Quấn quýt
Đả tự: Sided Lovettt
***
Lần này Lý Dật quả thật rất ngạc nhiên, hắn vỗ tay tán thưởng:
- Kiến thức rộng! Quả nhiên kiến thức rộng! Từ khi xuất đạo đến nay người nhận ra Thiên Ma Cửu Biến của ta cũng chỉ có một mình ngươi thôi! Hơn nữa một chút tinh hoa đấu khí này của ta từ khi luyện được đây cũng là lần đầu tiên sử dụng. Xem ra ta và Cung tỷ tỷ cũng coi là có duyên... Chi bằng ta tặng nốt chỗ còn lại cho tỷ nhé!
Lần này Cung Vô Song cười khổ, biết được lại lịch của đấu khí trong người mình thì cô ta đã biết thực lực lúc này của mình không thể làm gì tên đứng trước mặt này rồi. Chỉ là có một số chuyện nếu không biết ngọn ngành thì ch.ết cũng không nhắm mắt!
- Ta không hiểu.
Cung Vô Song thở dài:
- Rõ ràng trước đó ta đã phong tỏa kinh mạch của ngươi, sao người vẫn có thể thoát thân?
Lý Dật trả lời:
- Lý mỗ tuy không có cơ duyên như Cung tỷ tỷ vẫn đột phá được trong hoàn cảnh này, nhưng ta lại có một bộ Đấu kỹ không cần bất cứ loại đấu khí nào, ta gọi nó là Huyễn Sát. Bộ đấu khí này dù người sử dụng không có đấu khí thì những kẻ dưới cấp Đấu Sư cũng không phải đối thủ. Tuy không lấy được mạng của tỷ tỷ nhưng để ta thoát thân thì không có gì khó cả!
- Vậy tại sao đấu khí của ngươi...
Lý Dật thản nhiên:
- Ta vốn cũng tưởng mình không thể dùng đầu khí nhưng khi người hôn mê thì ta vừa may nuốt một số Tinh hoa Nguyên khí khiến hàm lượng đấu khí vô cùng dồi dào... tuy không đủ để ta trực tiếp thoát khỏi sự khống chế của Cung tỷ tỷ nhưng ép ra một chút dùng thì vẫn có thể được...
- Tinh hoa Nguyên khí?
Cung Vô Song cười khổ:
- Không ngờ vận khí của người lại tốt đến vậy! Nếu không phải ngươi nuốt được thứ đó thì hôm nay làm gì có cơ hội đảo ngược tình thế!
Lý Dật cười nhạt:
- Đây là điều hiếm có, chưa biết chừng tí nữa Cung tỷ tỷ lại lật ngược tình thế. Chi bằng ta phế đẩu khí của tỷ tỷ trước rồi chúng ta nói chuyện tiếp sau nhé!
Tuy Lý Dật tin là đấu khí của mình có khả năng sát thương rất cao, nhưng trước mặt một cường giả cấp Đấu Hoàng thì hắn không tự tin rằng mình có thể phong tỏa được đối phương được lâu.
Cú lật ngược cờ vừa rồi của Cung Vô Song quả thực đã khiến hắn ch.ết khiếp.
Trên bàn tay vẫn còn lại vài phần đấu khí Lý Dật ngại phải tự phá vỡ phong tỏa kinh mạch, hắn cẩn thận tiến lại gần Cung Vô Song định khống chế đấu khí của cô ta.
Cung Vô Song vẫn nằm dưới đất, những ánh mắt lại có vài phần kỳ lạ. Thấy Lý Dật tiến lại liền khẽ nói:
- Lý Dật đệ đệ, ta không thể không nói, ép một Đấu Hoàng cường giả đến bước đường này, tự cổ chí kim chắc cũng chỉ có mình ngươi... Nhưng đáng tiếc, ngươi không hiểu Đấu Hoàng. Không phải người tưởng rằng đôi cánh Băng Diệm mất đi có nghĩa là ta đã không còn sức phản kháng đấy chứ?
- Hửm?!
Sắc mặt Lý Dật khẽ biến, lần này hắn không chút chần chừ đánh nhanh ra một quyền.
Cùng lúc ấy Cung Vô Song cười nhẹ:
- Chỉ đáng tiếc ngươi chỉ là một Đấu Giả thôi, nếu ngươi là Đấu Sư thì lúc này chưa biết chừng ta đi đời rồi...
Lúc ấy lẽ nào Lý Dật lại không biết mình lại bỏ lỡ cơ hội? Hắn ra tay nhanh nhưng dù sao cũng chỉ là Đâu Giả...
Hắn rất nhanh nhưng Cung Vô Song đột ngột bật người lên nhanh hơn cả hắn. Trước khi tay phải hắn rơi xuống thì Cung Vô Song đã đánh một chưởng vào bụng Lý Dật.
Một luồng đấu khí lạnh buốt dường như làm đông cứng toàn thân Lý Dật trong giây lát, hắn cắn răng đánh trả một chưởng.
- Binh~~
- Phụt~~
Hai thứ âm thanh vang lên, hai bên cùng bị đánh bay ra đâm sầm vào vách sơn động rồi vừa rơi vừa thổ huyết.
Nếu cảnh tượng này mà xảy ra với kẻ khác thì nhìn vui lắm.
Nhưng vì xảy ra với mình nên chẳng vui chút nào, Lý Dật cười méo xẹo, trong lòng cũng không hiểu đang có cảm giác thế nào.
Trước giờ luôn là hắn giở trò với người khác chứ làm gì có ai giở trò với hắn?!
Nhưng không ngờ lần này trong một sơn động nhỏ bé này hắn liên tiếp chịu bất lợi, đã hai lần bị lật ngược thế cờ trong khi sắp thắng. Cảm giác này thật sự khiến hắn ức chế đến cùng cực.
Được cái cả người hắn bị đóng băng nhưng đối phương chắc chắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Ít ra thì hắn vẫn còn sự tự tin đó.
Ngẩng đầu lên thấy Cung Vô Song mặt mày thảm hại ngồi trong góc tường máu từ miệng không ngừng chảy. Tuy vẫn xinh đẹp lắm nhưng đã không còn cảm giác đệ nhất nhân nữa rồi.
Bộ dạng như vậy lẽ nào là một Đấu Hoàng cường giả tung hàng đại lục?
- Hờ hờ...
Một tràng cười kỳ quái phát ra từ Lý Dật, nếu không phải lúc này hắn không cử động được thì hắn đã vỗ tay rồi:
- Thủ đoạn hay! Rất hay! Cung tỷ tỷ quả nhiên rất có thủ đoạn! Giờ hai người chúng ta đều trọng thương ai cũng không thể động đậy gì nỗi. Nếu giờ hai động cử động được trước giết ch.ết đối phương... thì là kỳ diệu đấy!
Sắc mặt Cung Vô Song tái mét. Vừa rồi tuy đánh trúng Lý Dật bằng đấu khí nhưng lại bị đấu khí của hắn chui vào cơ thể. Hai luồng đấu khí quần nhau khiến cô ta tổn thương càng nghiêm trọng. Tuy cô ta không bị đông cứng như Lý Dật nhưng cả người lúc này kinh mạch đau vô cùng, dường như có thể đứt bất cứ lúc nào. Cảm giác như vậy tốt được sao?!
Có điều cô ta vẫn hơn Lý Dật ở chỗ có thể cử động được chút ít!
Cô ta cắn răng gắng gượng đứng dậy, dưới ánh nhìn khá kinh ngạc của Lý Dật tiến về phía hắn. Chỉ là tốc độ thì không nhanh hơn ốc sên là bao. Khoảng cách chỉ mười mấy bước mà cô ta ngã đến mấy lần, động tác còn chưa bằng đứa trẻ con tập đi.
Nhưng Lý Dật nhìn cô ta loạng choạng tiến lại gần mà kinh ngạc tột cùng! Lúc này hắn cho rằng kinh mạch cô ta đã hỏng hết rồi, không ngờ vẫn còn có thể chịu đau mà làm được chuyện này!
Trong sự kinh ngạc, Lý Dật cắn lưỡi mình, cơn đau dường như đem lại cho hắn vài cảm giác nhưng chỉ là khẽ động đậy chứ không làm được gì hơn.
- Một phút! Chi ta một phút nữa là ta có thể đứng lên rồi!
Lý Dật kêu gào trong đầu, ánh mắt vẫn nhìn Cung Vô Song đang càng ngày càng gần.
Nhưng một phút lâu lắm, Lý Dật còn chưa cầu nguyện xong thì Cung Vô Song đã đến bên cạnh rồi. Lúc này, Cung Vô Song không nói nhiều lời thừa thãi, lấy sức đánh xuống trán Lý Dật.
- Bốp!!
Cung Vô Song đánh trúng trán Lý Dật nhưng cũng lúc đó Lý Dật nghiến răng đá một cước vào bụng Cung Vô Song. Đòn của Cung Vô Song không có chút sức lực nào.
Có điều đòn chân của Lý Dật cũng vậy, chỉ có thể coi là đã đẫy được cô ta ra.
Sau lúc đó, Cung Vô Song không còn sức đề giữ vững thân người nữa, người loạng choạng và ngã lên người Lý Dật.
Cú ngã này khiến Lý Dật đang không có cảm giác gì lại cảm thấy đau đớn tột độ, thân hình đóng băng dường như sắp vỡ vụn ra!
Mắt Lý Dật tối sầm lại suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng tình huống này lại kích thích lang tính của Lý Dật, hắn cố đưa tay ra bóp cổ Cung Vô Song. Nhưng cùng lúc ấy cô ta cắn vào ngực Lý Dật, hắn đau quá mà phải thả tay ra.
Đáng tiếc lúc này cả hai đều không thể điều động đấu khí, cách đánh vô lại đầu đường xó chợ này dù sao cũng chẳng có tác dụng gì.
Có điều hai người đều đã có sát tính, lập tức điên cuồng trút hết chỗ sức lực cuối cùng lao vào nhau.
Hai người quấn lấy nhau, lại có thể coi là nửa lõa thể, những chỗ nhạy cảm trên người không biết đã chạm vào nhau bao nhiêu lần, chỉ là trong tình cảnh này thì còn ai để ý?!
Quần nhau như vậy không biết đã lăn qua lăn lại bao nhiêu vòng, đồi bao nhiêu tư thế rồi. E là dù có làm chuyện đó thì cũng chẳng có nhiều động tác với tư thế như hai người họ.
Cuối cùng Lý Dật đè Cung Vô Song ở phía dưới, nhưng hắn không còn sức mà bóp cổ Cung Vô Song nữa, chỉ có thể cứ đè như thế, Cả hai người đều thở hổn hển.
Có điều, tuy không còn sức nhưng Cung Vô Song vẫn lạnh bằng nhìn Lý Dật, e là khi cô ta hồi phục sức lực sẽ bóp ch.ết Lý Dật.
Lý Dật muốn giết người cũng lực bất tòng tâm. Hắn suy nghĩ nhanh như chớp, mắt không ngừng nhìn ra xung quanh hang động. Đáng tiếc là đến một viên đá cũng không có, còn có gì có thể dùng được đây?
Nếu hắn có sức để lấy đồ từ trong nhẫn Dung giới ra thì đã bóp ch.ết Cung Vô Song rồi!
Hửm!?
Bỗng ánh mắt hắn dừng lại ở bên cạnh vành tai Cung Vô Song. Viên đất nhỏ kia không biết lăn ra đây từ lúc nào, với Lý Dật đó là một cơ hội lớn...
Dù không thể ép ch.ết Cung Vô Song thì nó cũng có tác dụng khác.
Lúc này, Lý Dật không thể không cố sức cầm lấy viên đất, rồi lập tức nhét vào miệng Cung Vô Song.
Tuy không biết Lý Dật nhét cái gì vào những Cung Vô Song vẫn hết sức giãy giụa đề tránh.
Chỉ là sức lực cô ta quá yếu, không thể tránh được, bị Lý Dật nhét viên đất vào miệng.
Không có sức tránh những Cung Vô Song cắn chặt răng không cho viên đất trôi xuống họng.
Lý Dật cố gắng vài lần đều không được, hắn thở hắt ra rồi lại đè lên ngươi Cung Vô Song
Cung Vô Song rên lên nhưng không dám kêu, chỉ giãy giụa muốn nhổ viên đất ra.
Nhưng Lý Dật bỗng đè xuống miệng phủ lên đôi môi của Cung Vô Song lưỡi không ngừng cố gắng tách miệng Cung Vô Song ra.
Cung Vô Song bị hành động này của Lý Dật làm cho cả người cứng đờ, miệng khẽ mở, khi tỉnh lại thì viên đất đã chui tọt vào miệng..
Miệng đắng ráp... Cô ta biết thế này chẳng phải thứ gì tốt đẹp, muốn nhô ra những thứ có thể động đậy trong miệng thì chỉ có lưỡi mà thôi.
Vậy là, cuộc chiến chân tay giữa hai người lúc này đã biến thành cuộc chiến giữa hai chiếc lưỡi. Tuy có khoái cảm thật đấy nhưng không có chút thân mật nào trong đó.
Trên Đại lục Đấu Thần có lẽ đây là cuộc chiến hiếm có nhất, cũng ướt át nhất giữa hai cường giả.
Cuối cùng Cung Vô Song vẫn bị thua, dường như cô ta không có kinh nghiệm về hôn. Chưa được bao lâu thì toàn thân đã mềm nhũn, ngay cả chiếc lưỡi lúc nãy còn động đậy được giờ bắt đầu hết sức rồi.
Cuối cùng, lưỡi cô ta bị Lý Dật cắn mạnh, viên đất đã bị hai người nghiền nát lúc này đã trôi không ít xuống họng Cung Vô Song.
Cung Vô Song toàn thân run lên, đến sức giãy giụa cũng không còn.
Chỉ còn Lý Dật vẫn đang hết sức hôn cuồng nhiệt. Lúc sau hắn ngồi dậy, dường như hai người đã hồi phục được chút sức lực. Chỉ là khi ánh mắt chạm nhau, cảm giác kỳ diệu đến kỳ lạ...