Chương 1: “Ủy thác” trước hôn nhân
Công ty thời trang Andy, Đài Loan.
“ha……” Tần Như, ngồi trong văn phòng tổng giám đốc không nhịn được cười lớn sau khi nghe lời kể của bạn thân đồng thời là cấp trên – Tiếu Trác. Cô vuốt vuốt lọn tóc đen trên má trắng nõn, cố gặng nén cười rồi nói: “Chuyện cười này không đáng cười chút nào.”
“Đương nhiên không đáng cười.” Tiếu Trác nhún vai, nâng cốc gốm màu tím lên, uống ngụm trà xanh, bình tĩnh nói lên sự thật: “Bởi vì nó là sự thật. Thời gian này mình không ở đây, công ty nhờ cả vào bồ đấy…”
“Cái gì?” Tần Như ngắt lời Tiếu Trác, tròng mắt càng mở to vì kinh ngạc: “Những lời bồ vừa nói là thật ư?”
“Bồ biết mình thiếu đi tế bào hài hước mà.”
“Mình thấy bồ thiếu tế bào não!” Con bé này điên rồi ư, Tần Như không thể tưởng tượng nổi, hét to: “Bồ điên rồi! Bây giờ là thế kỷ 21, bồ cho là thời chiến quốc, vẫn còn cha nợ, con trả ư?”
“Bồ chẳng thường nói ‘Việc kỳ lạ năm nào chẳng có, năm nay đặc biệt nhiều! Coi như ra đường gặp phải dấu chân khủng long cũng chẳng không kỳ lạ’ ư? Cha nợ con trả có gì lạ đâu?” Tiếu Trác phớt lờ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi đỏ, mở ra tập giấy tờ trên bàn đưa cho Tần Như: “Thứ năm, Tiếu Thiên Hào sẽ chính thức chuyển nhượng Roland của Trác gia nhà mình ở Hồng Kong cho mình. Mình định hợp nhất Roland và Andy với nhau,theo tình hình hoạt động và dự trữ tiền mặt hiện giờ của công ty chắc không thành vấn đề. Chỉ là mấy năm nay Roland do Tiếu Thiên Hào kinh doanh chẳng ra làm sao. Đặc biệt là phương diện nhân sự, tài vụ hỗn loạn không chịu được, vì thế thời gian nay bồ phải chạy qua chạy lại Hồng Kông nhiều hơn, để nó nhanh chóng đi vào quỹ đạo bình thường. Ngoài ra lưu ý một chút, đề bạt một người có năng lực giúp bồ phân công quản lý nghiệp vụ ở Hồng Kông, để tránh sau khi mình kết hôn, hàng ngày bồ bay qua hai nơi Hồng Kông, Đài Loan. Đây là dự định phương án hợp nhất Roland và Andy của mình, những ngày mình không ở đây, công ty do mình bồ gánh vác!”
“Không được!” Tần Như gần như nổi điên lên: “Mình phản đối! Bồ biết tên họ Lãnh kia tròn hay dẹt? Bồ biết anh ta với ông bố khốn nạn của bồ có ân oán gì? Bồ biết lấy về nhà đó rồi sẽ bị giết hay bị lăng trì? Bồ hiểu ý nghĩa “kết hôn” với đời người không?”
“Đừng lo, Lãnh Vũ Hiên không tròn cũng không dẹt.” Thấy Tần Như phẫn nộ, Tiếu Trác vội vàng giở một quyển tạp chí trong đống giấy tờ, dáng vẻ như dâng vật quý, chỉ nhân vật trước mặt nói: “Bồ xem, đây chính là Lãnh Vũ Hiên, có phải là đẹp zai đến mức rối tinh rối mù không! Nói tới ân oán của Tiếu Thiên Hào và Lãnh Vũ Hiên, chắc cũng chẳng có gì kinh thiên động địa. Phần nhiều là do họ Lãnh bụng dạ hẹp hòi mới hận thù tới tận bây giờ. Còn gả vào nhà đó thì sao, yên tâm đi, mình có sự chuẩn bị rồi, có cách khiến cho hắn ta phải chủ động ly hôn. Bây giờ chủ yếu là——” Tiếu Trác nắm chặt tay Tần Như vẫn đang tức giận, mắt sáng long lanh tràn đầy sự giao phó: “Roland là tâm huyết của tổ tiên mình, Andy là sinh mệnh 25 năm nay của mình. Bây giờ mình mang tất cả “họ” giao cho bồ, chính là mang Mẹ và Con gái hoàn toàn nhờ vả bồ. Bồ làm con, dì người ta nhất định phải chăm sóc tốt cho “ họ”!”
“Bồ! Bồ! Bồ!” lúc nào rồi mà cô ấy vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn! Tần Như bị gương mặt nghiêm túc của Tiếu Trác bực tới nỗi líu lưỡi: “Không được là không được, mặt trời có rọi xuống công ty chúng ta, mình cũng không để cho bồ đi lấy chồng! Thứ bồ bồi thường lại chính là hạnh phúc cả đời! Hạnh phúc cả đời đấy! Tiếu Thiên Hào, ông ta nghĩ ông ta là ai? Tiếu Thị cũng chẳng có quan hệ gì với chúng ta? Hơn nữa Roland vốn dĩ là sản nghiệp của Trác gia, phải là của bồ chứ! Chẳng qua căn cứ vào giá trị Roland mà tăng tiền đưa cho lão ta ! Bồ vẫn không yên tâm thì để dì Tú Trung đưa Kỳ Kỳ từ Mỹ về, để lão ta tự đem Tiếu Thị đi quyết đấu công bằng với Lãnh Vũ Hiên đi! Dù sao đợi ông ta phá sản, chúng ta đưa lão tiềng phụng dưỡng. Đúng rồi, làm như vậy đi!” Tần Như cảm thấy sự sắp xếp của mình thật hoàn hảo.
“Lãnh Vũ Hiên sẽ không trung thực như chúng ta nghĩ đâu.” Tiếu Trác đành cười cười. Kiểu suy nghĩ của bản thân và người bạn tốt thường giống nhau. Trước khi được Tiếu Thiên Hào đưa xem tài liệu điều tr.a của thám tử, cô cũng dự định như thế, “Lãnh Vũ Hiên chuyển trụ sở chính từ Anh về Hồng Kông, nửa năm trước lại đến Đài Loan xây dựng chi nhánh, bỏ qua lợi nhuận to lớn của mục kinh doanh chính là phần mềm điện tử, bỏ ra rất nhiều nhân lực, sức của để tiến vào lĩnh vực bất động sản, rõ ràng là muốn tấn công bất động sản Tiếu Thị.”
“Bồ nói hắn không dễ dàng bỏ qua cho Tiếu gia?”
“Đương nhiên, mình và Kỳ Kỳ lại không phải vương phi, nếu chỉ vì lấy một trong hai bọn mình để làm phương thức báo thù Tiếu Thiên Hào, hắn ta hoàn toàn có thể dùng cách khác, ví dụ như quyến rũ. Đối với một tay lão luyện tình trường như anh ta điều này sẽ càng hiệu quả, lại có lợi ích kinh tế thực tế. Nhưng anh ta lại hao tài tốn của dồn Tiếu Thị vào góc ch.ết, dụng ý không thể rõ ràng hơn. Cái gọi là cho Tiếu Thiên Hào tự chọn, mình nghĩ chẳng qua là mèo vờn con chuột sắp ch.ết thôi. Vì khả năng kinh tế của Tiếu Thị so với Lãnh Thị như trứng trọi đá, căn bản không có chỗ nào có thể đánh lại được. Gần đây anh ta luôn bán tháo số lượng lớn cổ phiếu Tiếu Thị mà anh ta tìm mọi cách mua với giá cao, khiến cho giá cổ phiếu Tiếu Thị càng lúc càng rớt giá, như hiện tại, tài sản Tiếu Thị bị co lại ít nhất 1/3. Hại người mà không có lợi cho bản thân như hắn, chẳng qua là muốn như liên minh 8 nước đốt cháy Viên Minh Viên*, chà đạp Tiếu Thị chỉ còn là bức tường đổ nát, rồi vứt trả cho Tiếu Thiên Hào, khiến cho ông ta tuy chưa tới nỗi mất tất, nhưng cũng chẳng thể nào xây dựng lại gia nghiệp.
“Đã như thế thì càng không cần kết hôn nữa! Dù sao Tiếu Thị ch.ết chắc rồi.”
“Đáng tiếc, hủy hoại Tiếu Thị chưa khiến hắn bằng lòng. Mình nghĩ, hủy hoại sự nghiệp và người nhà Tiếu Thiên Hào chính là hai việc Lãnh Vũ Hiên tất phải làm. Cho dù Tiếu Thiên Hào lựa chọn thế nào, Lãnh Vũ Hiên đều sẽ phá hủy Tiếu Thị. Cũng như vậy, mình và Kỳ Kỳ, hắn ắt lựa chọn lấy một.”
“Vì thế bồ phải lấy hắn? Lẽ nào cuộc đời bồ không đáng quý?” Tần Như chất vấn, trong lòng vừa phẫn nộ vừa đau buồn.
“Mình không thể để nó bị tổn thương. Nếu mình không lập tức được gả đi, để lâu Lãnh Vũ Hiên sẽ phát hiện ra Kỳ Kỳ mới là huyệt ch.ết của Tiếu Thiên Hào, lúc đó cả đời Kỳ Kỳ sẽ bị hủy hoại. Nó có trái tim của thiên sứ, nó cũng không thể, cũng không nên bị tổn thương!” Em gái là đóa hồng yếu đuối, cô làm sao mà nhẫn tâm để nó trải nghiệm gian khổ.
“Bồ! Lẽ nào bồ là ác quỷ? Bồ đáng để chịu tội thay người khác?” Con ngốc này không thể nghĩ cho mình ư?
“Look at me, cuộc sống của mình, thêm cuộc hôn nhân này cũng chẳng khá hơn, chẳng kém đi, không phải sao?” Tiếu Trác cười cười độ lượng.
“Bồ đúng là đồ ngu ngốc!” Sự cố chấp của Tiếu Trác khiến Tần Như tức tới nỗi choáng váng: “Nếu bồ dám lấy tên họ Lãnh, mình sẽ nướng cậu như con mực, tuyệt giao với bồ.”
“Ầm——” một tiếng ầm vang to, Tần Như cáu tiết sầm cửa đi ra.
Nhìn gỗ lim xém chút bị nát, Tiếu Trác xoa xoa đôi tai bị nhức vì tiếng động, vừa nghịch bút vừa đếm: “một, hai, ba, bốn, năm…”
“Ầm——” Khi cô đếm tới 10, cửa mở, Tần Như vốn đã sầm cửa đi ra, quay trở lại văn phòng Tiếu Trác.
“Đừng có cho rằng mình hòa thuận với bồ như xưa, mình chỉ muốn trả bồ quyển tạp chí nát này!” Tần Như tức giận nói, không khách sao vứt quyển tạp chí đã bị cô xé làm đôi lên bàn Tiếu Trác.
“Bên cạnh mình chỉ có bồ.” Tiếu Trác nói, thuận tay vứt tập chí bị chia đôi có ảnh Lãnh Vũ Hiên vào thùng rác, “Đừng ngăn mình, giúp mình được không?”
“Đừng có ở đó mà giả vờ đáng thương, lần này nếu bồ không nghe mình, cả đời này mình sẽ không để ý tới bồ!”
“Ầm——” Cửa lại một lần nữa bị đóng sầm.
“Mười một, mười hai……” Nghe thấy tiếng bước chân thình thịch, Tiếu Trác tiếp tục đếm: “mười chín, hai mươi, hai mốt……”
“Ầm——” lại tiếng cửa mở, Tần Như lần thứ hai đóng cửa đi ra lại quay lại văn phòng Tiếu Trác.
“Đưa bản kế hoạch công ty cho mình!” Tần Như cáu tiết, phẫn nộ kéo bản kế hoạch công ty từ tay Tiếu Trác,
Mắt tròn dữ tợn nhìn gương mặt nịnh hót của Tiếu Trác: “Bồ thề bồ sẽ tự bảo vệ bản thân đi!”
“Mình thề!” Tiếu Trác vội vàng trịnh trọng giơ tay lên.
“Hãy nhớ lời thề của bồ!” Tần Như chỉ ngón tay vào xương quai xanh Tiếu Trác: “Nhất định phải nhanh chóng trở về, nếu không cả đời này mình sẽ không thèm để ý tới bồ.”
“Ầm——” Cửa văn phòng Tiếu Trác lần thứ ba lại bị đóng sầm.
“Cảm ơn bồ.” Nhìn cửa đóng lại, Tiếu Trác nghiêm túc nói.
Cô biết Tần Như nhất định sẽ giúp cô, cô ấy không bao giờ nhẫn tâm nhìn bạn mình đơn độc hành động, có lẽ trên thế giới này chỉ có Tiểu Như quan tâm tới cô nhất.
“Ôi——” Thở dài một tiếng, Tiếu Trác mở đống giấy tờ trong tay tiếp tục làm việc. Đầu tháng sau, cô phải lấy Lãnh Vũ Hiên rồi, cô phải sắp xếp chắc chắn công việc trong tầm tay, còn phải lãng phí không ít thời gian để xuất hiện những nơi công cộng cùng với người cha kia, tiện bề nhóm thám tử tạo ra vài hình ảnh cha con hòa thuận, giả tạo đứa con gái được Tiếu Thiên Hào sủng ái nhất.
Phê chuẩn xong những giấy tờ, Tiếu Trác xem một vài tài liệu cá nhân liên quan tới Lãnh Vũ Hiên mà Tiếu Thiên Hào đưa cho cô—— Lãnh Vũ Hiên, 30 tuổi, cao 1m82, chưa kết hôn, bố mẹ ch.ết sớm… Nhưng những thứ như lý lịch cá nhân, bối cảnh gia tộc, tình hình công ty cùng với tin tức bên lề của người đàn ông giàu có thường sở hữu, căn bản không đủ để cô hiểu tính cách Lãnh Vũ Hiên, đặc biệt không đủ để cô phán đoán anh ta có đúng là thông minh, tuấn kiệt không. Không bằng mời nhóm thám tử điều tra? Không được, vết xe đổ của Lãnh Vũ Hiên “gà không bắt được lại mất nắm thóc” bày ra trước mắt, có lẽ không cần kiếm chuyện nữa. Nhưng cũng phải hiểu đại khái về đối phương mới được, ít nhất phải biết anh ta thường qua lại với thiếu nữ nhà lành hay đóa tường vi rực rỡ, như thế mới có thể biết trước mặt anh ta mình phải đóng vai nào mới nắm chắc tốc độ nhanh nhất trở thành vợ cũ.
Cuối cùng Tiếu Trác quyết định nhân cơ hội Lãnh Vũ Hiên lưu lại một thời gian ở Đài Loan, tự mình trinh thám, từ phương diện cuộc sống cá nhân chắc sẽ có thể phán đoán được tính cách cơ bản của người đó.
Note: Viên Minh Viên*:Khi chính phủ nhà Thanh quỳ gối nhượng bộ với kẻ xâm lược, chấp nhận tất cả điều kiện “nghị hòa”, khi chọn ngày ký, kẻ đứng đầu Anh quốc để lưu lại ấn tượng “ nổi giận nghiêm trọng” đối với những nước xâm lược TQ khác, khiến chính phủ nhà Thanh “lo âu kinh hãi”, lại mượn cớ chính phủ Thanh bắt đại sứ và đối xử không tốt với tù binh, liền hạ lệnh đốt cháy Viên Minh Viên. Đồng thời muốn thông qua việc thiêu hủy Viên Minh Viên chuyển tới một thông tin: Chịu trách nhiệm những tàn bạo như bắt công sứ, đối xử xấu với tù binh là hoàng đế Trung Quốc và đầy tớ của ông ta, chứ không phải là người dân TQ.