Chương 30: Dựa vào người thân 2 —— sự cưng chiều của người nhà
Từ khi Mark đem Tiếu Trác – hòn ngọc quý trên tay mà gia tộc Blank tìm kiếm bao năm về nhà, đứng đầu gia tộc Blank ‘Thái hoàng thượng’ —— ông ngoại John của Tiếu Trác; sau đó tới ‘Quốc vương, quốc hậu’ —— Cậu Henry Blank và mợ Lý Lan của Tiếu Trác; cuối cùng là ba ‘hoàng thái tử’ ở nhà cùng với ‘tứ thái tử’ bị hại phải đóng đô ở công ty hàng ngày đều gọi 3 cuộc điện thoại hỏi thăm Tiếu Trác —— 4 ông anh họ: Richard Blank, Mark Blank, Peter Blankvà George Blank, dưới nữa còn có con chó cưng của nhà Blank ——dã thú, tất cả đều nghĩ cách để có thể độc chiếm một lúc nàng công chúa duy nhất khó khăn mới tìm thấy của nhà Blank. Nhìn xem, ánh nắng mặt trời tươi đẹp của ngày hôm nay, trong vườn hoa lộng lẫy nhà Blank lại diễn ra trận đại chiến “Tranh đoạt công chúa” ——
“Này, anh muốn đánh nhau à?” Peter không khách khí chỉ ngón tay thon dài vào ngực Richard, vẻ mặt khiêu khích.
“Câu này anh nên hỏi em mới phải!” Richard dứt khoát bỏ mũ sắt treo trên đầu xe màu xanh ngọc, chân trái không khách khí đá lên xe thể thao màu cam sáng.
“Được, chúng ta một chọi một, ai thắng thì Tiếu Trác thuộc về người đó!’ Peter phi một chân lướt qua chân cản trở của Richard, cởi cà vạt ra đứng tư thế của võ Nhật Bản.
“Ai sợ cậu!” Richard cũng cởi jacket, lấy hơi vận công, hiện ra chiêu thức thái cực quyền Trung Quốc.
“Các anh đừng như vậy, có việc gì thì thương lượng!” Tiếu Trác đứng bên cố gắng đóng vai ‘bình chữa cháy’, định làm cho hai con gà đấu nổi nóng kia bắt tay giảng hòa.
“Xem chiêu!”
“Tiếp chiêu!”
Rõ ràng ‘bình chữa cháy’ không có tác dụng, hai con gà đấu đã không còn phân bua mà đánh nhau thành một khối tròn.
“Trác Trác, chúng ta nên xuất phát thôi!” Mợ Lý Lan nhã nhặn gọi Tiếu Trác đang bận khuyên can .
“Đúng đấy, bé cưng, nhanh lên xe thôi, chúng ta đã đồng ý với cha phải trả con về cho ông muộn nhất là trước bữa ăn tối.” Cậu Henry sớm đã mở cửa xe.
“Nhưng cậu, mợ, Richard và Peter….” Tiếu Trác không yên tâm nhìn hai người vẫn đang dùng võ Nhật Bản không chính thống và thái cực quyền Trung Quốc không chính hiệu, không, chính xác mà nói là hai người đang ẩu đả lẫn nhau.
“Ôi trời, kệ chúng nó, chúng nó vẫn thường chó cắn nhau ý mà.” Lý Lan chán ghét nhìn ‘cảnh tàn sát khốc liệt’ trên thảm cỏ, dường như cái khối tròn kia cũng giống con dã thú và đồng loại của nó, chứ không phải con đẻ của bà.
“Mợ con nói đúng đấy, không cần để ý tới chúng. Chúng nó đánh nhau vì tranh giành con ngồi xe của chúng, con ngồi xe mợ, chúng nó sẽ chẳng còn lý do đánh nhau nữa ư? Hơn nữa bác sĩ gia đình của chúng ta chữa những vết thương rất tốt.” Henry và Lý Lan kéo Tiếu Trác vào trong xe, “Lái xe đi, Tom”
Tài xế lái chiếc xe BMW màu bạc theo mệnh lệnh của người chủ gia đình Blank “vèo——” rời khỏi nhà Blank, chạy theo hướng trung tâm thương mại. Còn lại có Richard và Peter đang đánh nhau ầm ĩ trên thảm cỏ, bên cạnh là tiếng cổ vũ hào hứng của con dã thú đang xem hăng say: Gâu …… gâu……
Cửa hàng thời trang danh tiếng
“Sweet heart, thử thêm cái này!” Lý Lan nhận bồ đồ Tiếu Trác vừa thử từ tay cô, đồng thời lại đưa ra một bộ lễ phục buổi tối độc đáo, “Em thấy bộ này cũng rất đẹp, anh thấy thế nào, ông xã?”
“Cách nhìn nhận của anh giống em, bà xã ạ, Trác Trác của chúng ta mặc nó lên giống như thiên sứ vậy!” Henry vẻ mặt tự hào, nói với nhân viên cửa hàng bên cạnh: “Gói cả bộ này.”
“Cậu, mợ, chúng ta không phải ra ngoài mua quà sinh nhật cho ông ư?” Tiếu Trác nhìn một tá túi trong tay cô nhân viên bán hàng lại liếc liếc cậu mợ vừa đưa cô bộ lễ phục buổi tối, không hiểu: “Cả hai đã mua cho con mười mấy bộ rồi.”
“Quà của ông không phải vừa mua xong ư, bé cưng? Nhanh đi thay bộ này cho cậu, mợ coi nào.”
“Vâng ạ.” Nhìn hai khuôn mặt đầy chờ đợi trước mắt, Tiếu Trác đành phải đi vào phòng thay đồ lần nữa.
“Mợ, không phải mọi người lại muốn mua quần áo cho con nữa đấy chứ!” Thấy xe vô tình ra khỏi trung tâm thương mại, Tiếu Trác vừa kết thúc cuộc đại chiến thử y phục lo lắng hỏi: “Nếu cứ tiếp tục như thế con đành phải đóng cửa công ty mà mở phòng quà lưu niệm quá!”
“Đừng lo, bé cưng, ta và cậu con chỉ là đưa con đi uống trà thôi.” Lý Lan cưng chiều vuốt vuốt chỏm tóc trên trán Tiếu Trác, “đồ ngọt ở đó rất tuyệt, con nhất sẽ thích! Ông xã, lát nữa nếu gặp người quen, em muốn nói với bọn họ Trác Trác là con gái bị thất lạc ở ngoài của em! Anh không thể để lộ ra đâu nhé!” Thật là đáng yêu quá đi mất, sao bà chỉ là mợ của con bé chứ? Bà muốn nói với bạn bè của bà, Trác Trác là con gái bà!
“ha ha, được, chúng ta sẽ nói cho những người bạn cũ Trác Trác là con gái chúng ta sinh trộm!” Henry cười thoải mái, ông và vợ luôn hy vọng có một đứa con gái thông mình, nhưng lần lượt cả 4 bào thai đều là tiểu tử, điều này khiến ông và vợ luôn canh cánh trong lòng, bây giờ thượng đế cuối cùng cũng nghe thấy lời cầu nguyện của họ, đem Trác Trác đáng yêu tặng họ, nói thế nào ông cũng muốn khoe khoang với mấy người bạn thế giao!
“Thôi mà, cậu, mợ, chúng ta đây là đang‘loạn luân’ ư!” Tiếu Trác tinh nghịch cười, trong lòng lại chút chua xót lẫn ngọt ngào. Cô đã từng rất ngưỡng mộ em gái có quyền gọi cha. Bởi vì mỗi lần cô gọi Tiếu Thiên Hào là cha, đổi lại đều là cái nhìn chán ghét lướt qua. Bây giờ cuối cùng cô có thể vui vẻ gọi “cha”, đồng thời nhận được câu trả lời cũng vui vẻ như vậy!