Chương 57: Đấu tình hiệp 10
Sáng sớm tỉnh dậy, Tiếu Trác phát hiện Lãnh Vũ Hiên lại mò vào phòng ngủ. ch.ết tiệt, rõ ràng cô đã khóa cửa rồi! Suy xét vài giây, Tiếu Trác quyết định làm rõ sự việc, tấn công vòng một bắt đầu——
“Ầm——” Sau khi cân nhắc một hồi, Tiếu Trác cầm cốc thép không gỉ trên đầu giường lên, đồng thời cũng là vật không sợ bị rơi vỡ nhất trong phòng, ném mạnh xuống đất.
“Sao thế?” Lãnh Vũ Hiên tỉnh giấc vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiếu Trác đứng cạnh giường.
“Lãnh Vũ Hiên, anh đừng ức hϊế͙p͙ người quá đáng!” Tiếu Trác ra vẻ điệu bộ người phụ nữ đanh đá, “Em biết Tiếu gia nhà em nợ anh, nhưng hôm nay cho dù em ch.ết, bố mẹ anh cũng không thể sống lại! Những gì có thể trả giá em đều đã trả rồi, vì sao anh còn uy hϊế͙p͙ chứ?”
“Anh không có uy hϊế͙p͙ em.” Lãnh Vũ Hiên nhìn Tiếu Trác cố bới lông tìm vết trước mặt, đành thở dài trong lòng, “Anh chỉ muốn cho nhau một cơ hội”. Anh nhẫn nại giải thích.
“Cho nhau một cơ hội?” Lời giải thích của Lãnh Vũ Hiên đang đánh đúng vào vết thương trong sâu thẳm trái tim Tiếu Trác, “Việc uy hϊế͙p͙ của anh đã khiến em mất đi cơ hội có tình yêu và hôn nhân rồi, bây giờ anh còn muốn cướp đi cơ hội sống lại lần nữa của em! Lẽ nào chỉ khi em thực sự đi theo con đường của mẹ anh, anh mới buông tha cho em?”
“Không!” Lãnh Vũ Hiên túm chặt hai vai Tiếu Trác hét lên, anh không thể tưởng tượng nổi việc Tiếu Trác sau khi thực sự rời bỏ sẽ tấn công anh nặng nề thế nào, “Em kiên cường hơn mẹ anh, em sẽ không đi vào con đường của bà ấy!”
”Xin lỗi.” Nhìn môi Lãnh Vũ Hiên trắng bệch, Tiếu Trác ban đầu tức giận đột nhiên day dứt với nỗi đau khổ của người khác. Cô cũng tha thiết yêu mẹ, bản thân cô thấy hiểu nỗi nhớ của con cái với người mẹ, “Vũ Hiên, thực ra chúng ta kết hôn từ năm ngoái tới này cũng chung sống hơn năm rồi. Tuy chúng ta không giống vợ chồng bình thường vì yêu mà ở bên nhau, nhưng cuối cùng cũng sống với nhau lâu đến vậy, dù sao cũng được coi như bạn bè!” Có lẽ bọn họ đều nên bình tĩnh lại để nói chuyện, “Nói thật lòng, anh là đối thủ khó đối phó nhất mà em từng gặp. Em luôn canh cánh trong lòng vì chuyện cha đã đưa đến cho em một người lợi hại như anh. Sớm biết anh cũng lợi hại đến vậy, lúc đầu em bất chấp đem theo mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, mặc kệ anh với Tiếu Thiên Hào quyết đấu sống còn. Dù sao không có Tiếu Thị, em cũng vẫn nuôi được ông ấy.”
“Ha ha, em cho rằng em là loại người dễ đối phó ư? Nói thật, anh thực sự không biết bản thân nên hận em hay nên yêu thích em. Từ nhở tới lớn em là người đầu tiên lừa anh quay tít vòng vòng.” Thấy Tiếu Trác nhượng bộ, Lãnh Vũ Hiên cũng bình tĩnh trở lại, anh ngồi cạnh Tiếu Trác, cùng cô nhớ lại cuộc chiến tranh hôn nhân giữa hai bọn họ, “Anh luôn không thể hiểu nổi, người như Tiếu Thiên Hào sao có thể sinh ra cô con gái có phong cách riêng như em?”
”Ông ta đương nhiên không thể sinh ra con gái như em, vì em là do mẹ sinh!”
“Ra là vậy, có lúc em bụng dạ thẳng thắn khiến người ta phát sợ, có lúc em lại đơn giản như đứa trẻ chưa lớn; có lúc em nhát gan như con mèo nhỏ luôn sợ hãi, nhưng có lúc em lại dũng cảm tới mức đến con hổ cũng phải lùi về ba trăm dặm. Em và những người phụ nữ anh biết hoàn toàn khác nhau, em là người phụ nữ thông minh nhất đồng thời cũng phức tạp nhất mà anh từng gặp. Rất nhiều phụ nữ sẽ đặt tình yêu lên vị trí thứ nhất đồng thời có thể bỏ ra tất cả vì người đàn ông mình thực sự yêu sâu sắc, nhưng em cho dù có đối mặt với người đàn ông duy nhất cả đời yêu tha thiết cũng chỉ có thể giữ lại sự hy sinh.”
“Thật không nể mặt, bệnh ích kỉ như thế cũng bị anh vạch trần ra rồi!” Tiếu Trác hết sức giả vờ điềm nhiên như không, cô ghét nhất cảm giác bị người khác mổ xẻ thế giới nội tâm.
“Không, ngược lại, một chút em cũng không ích kỉ. Ví dụ nhé, nếu anh là người đàn ông duy nhất em yêu tha thiết,” anh kín đáo nhìn Tiếu Trác, “có một ngày, anh, Tần Như, Dư Tú Trung đồng thời cùng bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn, lại đều cần em tới giúp, lúc đó cho dù vị trí của ai trong số bọn anh có sức nặng hơn, em nhất định sẽ không màng tất cả tới cứu Tần Như và Dư Tú Trung trước, rồi mới tới giúp anh. Vì em ghét nhất bị tình cảm làm phiền, em chủ trương lý trí cao hơn tất cả. Đổi câu nói khác, theo em dù trả giá cho người thân, bạn bè, nhưng lại không khiến bản thân em lạc lối, như vậy dù cho chịu tổn thương cũng không đâm vào vết thương lòng. Nhưng trả giá cho người yêu lại rất dễ dàng khiến bản thân em lạc lối, bỏ ra như vậy một khi chịu tổn thương sẽ khiến cho trái tim em vụn nát. Vì vậy người luôn hết sức đặt bản thân làm trung tâm như em, luôn dùng lí trí kiềm nén tình cảm, cự tuyệt tất cả người yêu em và người em muốn yêu, vì em lo lắng sẽ bước theo gót chân mẹ em.”
“Anh thật là bụng dạ hẹp hòi.” Tiếu Trác hít sâu, một lúc sau mới nói, “Em chạm vào miệng vết thương của anh, anh liền nhất định phải để lộ vết sẹo của em.”
“Em lại tránh né, lẽ nào trực diện nhìn vào cảm giác của mình đối với em khó đến vậy?” Anh thở dài nhìn cô đang kìm nén xúc động.
“Đây chính là điều em muốn nói! Lãnh Vũ Hiên đừng giả dối không dám nhìn thẳng vào bản tính của mình, đừng tự cho mình là thần tình yêu! Anh hiểu rõ hơn em loại hôn nhân hận cũ cộng thù mới của chúng ta không thể duy trì tiếp nữa!” Suy nghĩ của Tiếu Trác lại kích động, cô chán ghét bản thân giống như vật mổ xẻ bị người ta tàn khốc mổ xẻ.
“Em thật là người phụ nữ nhằm giữa tim người ta mà đâm! Em nhất định phải nói ra lời nói máu lạnh đến thế ư?” Vì sao cô luôn nói ra những lời tùy ý, làm tổn thương người khác?
“Nếu em nhằm giữa tim anh mà đâm, vậy nhất định là dùng anh đâm vào giữa trái tim em! Thật không hiểu lời nào của em có thể lạnh lùng hơn hành vi của anh! Chẳng lẽ chỉ khi em tự hủy diệt bản thânh như mẹ anh mới có thể khiến anh cảm thấy mối thù lớn được báo đáp ư?” Tất cả bất hạnh đều là một tay anh tạo nên, bây giờ anh có tư cách gì mà trách cô!
“Đừng nói những lời như vậy! Em kiên cường hơn bà ấy! Em sẽ không như thế!” Anh dường như dùng toàn bộ sức lực hét lên với Tiếu Trác.
“Lại là câu khen ngợi ch.ết tiệt này! Em kiên cường hơn bà ấy nên đáng bị anh không kiêng nể gì mà hành hạ ư? Tiếu Thiên Hào cũng nói em kiên cường hơn người khác, thông minh hơn người khác vì thế em đáng trở thành tết phẩm để gả cho anh! Vì sao các người nhất định phải đến thao túng cuộc đời tôi? Trên thế giới này không có cái gì không thể vỡ, cho dù là kim cương cũng có thể bị vỡ! Vì sao nhất định chờ tôi sụp đổ, các người mới buông tha cho tôi? Tiếu Trác hét to như con sư tử bị chọc giận nhe nanh múa vuốt. Nhất định phải tiến hành chiến tranh tới cùng! Cô thầm hạ quyết tâm trong lòng.
“Bình tĩnh chút nào bà xã. Anh nghĩ có phải em…..”
“Sự mất bình tĩnh của anh hủy hoại tất cả của em, bây giờ anh có tư cách gì mà yêu cầu em bình tĩnh?” Tiếu Trác tức giận ngắt lời Lãnh Vũ Hiên, “em muốn phát điên lên!”
“Có phải em —— có phải, chu kỳ kinh nguyệt đến rồi?” Nhìn Tiếu Trác kích động, anh dường như càng tăng thêm phần chắc chắn cho sự suy đoán của mình.
“Anh, anh nói gì” Tiếu Trác cơ hồ như không tin vào tai mình, trong khi tranh cãi quyết liệt lẽ ra phải tiếp tục phát triển thành xuất thủ mới đúng, sao anh ta có thể nói ra từ hỏa tinh như thế!
“Mỗi lần tới thời kỳ này em đều cáu kỉnh dễ tức giận như vậy à?” Anh lại nhếch mép cười.
“A——” Sao có thể có loại đàn ông vô lại như thế, Tiếu Trác nhìn lên trần nhà hét to trong 10 giây, “đồ bụng dạ hẹp hòi, đồ tự cuồng đại, Đăng Đồ Tử* (Kẻ tiểu nhân, háo sắc thời Tam quốc), tên háo sắc, tôi mặc kệ anh!”
Giống như đứa trẻ bị chọc cho tức giận, cô cầm túi công văn, đổi sang giầy đế bằng, đóng cửa.
Tiếu Trác bại trận lần nữa, viết trong nhật ký:
“Chiến tranh” chưa phát động toàn diện đã ch.ết trong trứng nước, “đàm phán hòa bình” cũng bị kẻ địch gây rối, từng bước rời xa quỹ đạo, còn xa mới đạt được hiệu quả dự tính, có thể nói “Chí khí chưa thành, thân ch.ết trước, dài sử anh hùng lệ mãn khâm.”
Thất bại lần trước là ngoài ý muốn, thất bại lần này là thăm dò thực hư của địch.
Thất bại là mẹ thành công, cố lên, nỗ lực, tiếp tục, kiên trì, thắng lợi ở gần ta rồi!