Chương 42: Đối chất phương thuốc (hạ)
Hoàng Nhất Đao cũng biết phương thuốc ma phí tán, huống hồ hắn và Lâm Khiếu Đường hợp tác nhiều năm như vậy, đối với phương pháp trị liệu của Lâm Khiếu Đường cũng ít nhiều lí giải được một hai, trên phương diện phối dược cũng hiểu được một ít.
Vương gia có khả năng lấy được nhiều bí mật như vậy từ trên người tiểu lão nhi, hơn phân nửa là tiểu lão nhi ăn không được khổ, mềm cứng một chút lập tức cái gì cũng nói ra hết, Lâm Khiếu Đường trừng mắt nhìn Hoàng Nhất Đao, nhưng hắn cũng làm bộ không phát hiện ra.
Vưong Lạc vừa dứt lời, Vương gia trưởng lão liền nói: "Thỉnh lão nhi này ra tay, thứ nhất làm nhân chứng, thứ hai là phương thuốc tổ truyền lâu không dùng, người nhà Vương gia có chút không quen, sợ dây dưa kéo dài, để lão nhi này thay thế xuất thủ, nếu như Lâm tộc trưởng có nghi vấn gì đó, có thể hỏi lão nhi này cũng được."
Lâm Vũ Tuyền rốt cuộc cũng lĩnh giáo được tính toán cặn kẽ của Vương gia, lão đầu này thoạt nhìn rất hèn mọn, hẳn là đã bị thu phục rồi, hoặc là bị uy hϊế͙p͙, mặc kệ là vận dụng loại phương pháp nào, hiển nhiên hắn nói là dư thừa, khinh thường nói: "Đối phương không đúng người, không cần hỏi nữa."
"Hảo, Lâm tộc trưởng quả nhiên là nữ trung hào kiệt, người ngay nói lời thẳng thắn, như vậy bây giờ bắt đầu đi!" Vương gia trưởng lão dường như sợ bị ngăn cẳn giữa đường nhanh chóng nói.
Đầu tiên là so sánh phương thuốc, do giám định sư Khấu Trạch so sánh, nhìn nửa ngày Khâu Trạch một câu cũng không nói, vùng xung quanh lông mày vẫn nhăn lại.
"Hai phương thuốc này không hoàn toàn giống nhau, bất quá cũng có rất nhiều chỗ tương đồng, nói là sao chép cũng không quá đáng, nguyên nhân có thể là niên đại phương thuốc này của Vương gia rất lâu đời, cho nên có thể là trong khi lấy trộm có điều sơ sót hoặc bóp méo, chẳng qua phương thuốc thay đổi cũng không ít, nhưng luyện chế ra dược phẩm khác biệt lớn nhỏ, phải so sánh hai loại dược phẩm mới có thể kết luận". Khâu Trạch nói hiển nhiên cũng không phải rất chắc chắn, có chút đắn đo không chính xác, cũng không muốn rước lấy quá nhiều trách nhiệm, chỉ nói ra một câu liền dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, kết quả cuối cùng như thế nào cũng tính là hắn nói đúng.
Để phòng ngừa lén nhìn lẫn nhau, Hoàng Nhất Đao bị đưa đến bên cạnh có người chuyên gia theo dõi, Lâm Khiếu Đường và Lâm Bình trước mặt mọi người biểu diễn.
Vương gia làm như vậy là muốn bêu xấu hai tiểu tử này trước mắt mọi người, họ căn bản không tin phương thuốc này là do hai tiểu tử mới mười lăm mười sáu tuổi có thể phối chế ra, cho rằng là Lâm gia có ý phái người ra ch.ết thay.
Thế nhưng khi Lâm Khiếu Đường thành thạo bắt tay vào làm việc, toàn bộ đại sảnh đều bị quá trình chế dược mới mẻ độc đáo hấp dẫn, hơn mười loại nguyên liệu cũng không phải hỗn loạn một chỗ rồi dung hợp mà là hai loại một tiến hành thăng cấp dung hợp, một ít bộ phận then chốt lại cần đun nấu rồi mới tiến hành điều phối.
Quá trình nhìn như phiền phức nhưng lại đơn giản đến cực điểm, chỉ cần non nửa canh giờ đã hoàn tất phối chế, toàn bộ quá trình Lâm Bình và Lâm Khiếu Đường không hề nói với nhau câu nào.
Toàn bộ trình tự đều được ghi lại, bên kia Hoàng Nhất Đao phải dùng tròn một canh giờ mới từ phòng bên cạnh trở lại, đơn giản thời gian mà nhìn thì đã có chênh lệch rất lớn.
Bất quá màu sắc vị đạo của hai loại thuốc cũng tương tự nhau, trên mặt Vương Lạc hiện lên một tia đắc ý.
Lúc này cầm hai lấy hai khoả dược phẩm, Khâu Trạch phân biệt giữ trong lòng hai bàn tay, một cỗ lục quang hơi hơi nổi lên, mọi người ngồi chờ trên ghế nhất thời hơi lỗ ra sắc mặt kinh ngạc, thực sự cảm thụ được đạo nguyên lực mộc thuộc tính cường đại của Khâu Trạch.
Khi lục quang nhạt dần, vẻ mặt Khâu Trạch khẽ thay đổi, trong lòng tựa hồ đã có phân tích, còn chưa lên tiếng, Vương Lạc đã khẩn cấp hỏi: "Khâu đại sư, kết quả giám định ra sao?"
Khâu Trạch nhẹ nhàng nói: "Dược tính của hai khoả dược phẩm cơ bản giống nhau".
So sánh trình tự phối chế cũng không sai biệt nhiều lắm, chỉ là bên Hoàng Nhất Đao có chút không tự nhiên.
Trước mắt nhiều người, kết quả đã được tuyên bố, thần sắc Lâm Vũ Tuyền tối sầm lại, thực sự là Lâm gia kiếp số khó thoát hay sao?
Bộ dáng Vương lạc tươi cười đầy mặt nói: "Lâm tộc trưởng, sự thực bày ra trước mắt, ngươi còn có ý kiến gì hay không?
Đôi môi đỏ mọng của Lâm Vũ Tuyền khẽ mím, sắc mặt ửng đỏ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy thì cho dù là người luôn luôn lãnh ngạo cũng có chút bối rối, có điểm khó mở miệng nói: "Tất cả dựa theo trước…."
"Chờ một chút!" Lâm Khiếu Đường đột nhiên đi ra nói.
"Tiểu tử, đối với chuyện của ngươi, lát nữa sẽ tính toán cẩn thận". Trưởng lão Vương gia phản ứng rất nhanh lập tức quát lớn.
Lâm Khiếu Đường lạnh lùng cười, nhìn cũng không thèm nhìn lão nhân kia, nhưng là nhìn Vương Lạc chỉ vào bản ghi chép quá trình phối chế nói: "Vương tộc trưởng, ta chỉ muốn hỏi một câu, trình tự phối chế phương thuốc của quý tộc truyền lại, xác thực là như vậy?"
Vương Lạc không biết hắn có ý gì, bất quá lúc này tất cả đã thành kết cục xác định, hắn cũng không có gì phải lo lắng: "Đương nhiên, Hoàng Nhất Đâo và Khâu đại sư đều có khả năng làm chứng!"
Lâm Khiếu Đường kêu "A!" một tiếng, lại hỏi: "Nói như vậy dược phẩm Hoàng tiên sư phối chế ra đã là thành phẩm?"
"Lời thừa, đương nhiên là thành phẩm!" Trưởng lão Vương gia nhất thời nhanh miệng.
Vương Lạc cũng gật đầu khẳng định, "Đây là thành phẩm".
Trên mặt Lâm Khiếu Đưởng quỷ dị cười cười nói: " Dược phương tổ truyền của Vương gia các ngươi đúng là đặc biệt, dược phẩm này rõ ràng là "thanh não hoàn" tuỳ ý có thể thấy được từ phố lớn ngõ nhỏ, lẽ nào người đời đều trộm phương thuốc tổ truyền của Vương gia các ngươi a?"
Khâu Trạch biến sắc, vừa rồi hắn vẫn thấy kì quái, dược phẩm này nhìn cực kì quen mắt, trong thời gian giám định dược phương cũng đã từng thấy qua, nhưng cũng nghĩ không ra, bởi vì Vương Lạc vẫn cường điệu đây là phương thuốc tổ truyền của bọn họ, Khâu Trạch tìm sâu trong trí nhớ, nhưng ngược lại lại không muốn tìm ra nguyên cớ, nguyên lai đúng là "thanh não hoàn" mà lang trung giang hồ thường dùng để nâng cao tinh thần.
Loại dược phẩm cặn bã này, trong mắt mọi người ở đây ngay cả liếc mắt cũng không buồn để ý, sở dĩ đại bộ phận mọi người đều không biết, mọi người truyền bá rộng rãi gần đây cũng chỉ là nghe tên mà thôi.
Lâm Khiếu Đường sở dĩ có thể điều chế ra ma phí tán, kì thực cũng không phải là tận lực tìm tòi, mà là trong một tình huống rất ngẫu nhiên điều chế ra, lúc đầu chỉ là vì nghiên cứu thành phần của "thanh não hoàn".
Lâm Khiếu Đường phát hiện ra trong các nguyên liệu dùng để điều chế ra loại dược phẩm này có hai loại dược thảo rất kì lạ, hai loại dược thảo đó ở nơi này cũng rất phổ thông, có thể dễ dàng kiếm được, sau khi nghiên cứu Lâm Khiếu Đường kinh ngạc phát hiện, hai loại dược thảo này cư nhiên rất giống morphine và thuốc phiện, thế nhưng cũng có chỗ bất đồng, chỉ là đối với việc làm tê dại thần kinh có tác dụng rất tốt.
Phía sau núi Lâm gia có một loại tiểu động vật tên "phong thử" chuyên môn ăn hai loại cây cỏ, đừng xem "phong thử" rất nhỏ, nhưng nếu đụng chạm đến nó cũng rất không xong, không ch.ết không thôi, hơn nữa chỉ cần không phải vết thương trí mệnh sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của chúng, cũng giống như một vật vô tri vô giác không một chút đau đớn, sau này Lâm Khiếu Đường phát hiện ra loại tiểu động vật này có cảm giác đối với đau đớn cực kỳ nhỏ yếu, thương tổn nhìn như nghiêm trọng nhưng đối với chúng mà nói thì không đáng kể một chút nào, nguyên do là vì trường kì ăn hai loại dược thảo ấy.
Cũng vì phát hiện này, làm Lâm Khiếu Đường tìm được cách chế tạo dược phẩm gây tê, "thanh não hoàn" tuy có hai loại dược thảo ấy nhưng lại không có tác dụng gây tê, bởi vì thành phần trong đó bao gồm hơn mười loại thảo dược trộn lẫn với nhau tạo thành phản ứng tương hỗ, một ít đặc tính đã thay đổi, mất đi tác dụng nguyên gốc.
Lâm Khiếu Đường đem quá tình điều chế cải biến một chút, làm cho một chút tác dụng hắn cần có lưu lại, thêm nữa gia tăng vài loại dược thảo có tính trung hoà và một loại chất có tác dụng xúc tác, thế là đã có một loại thuốc gây tê hoàn toàn mới.
Dược thảo ở đây ít nhiều đều có hoà lẫn một ít tinh khí tự nhiên, dược tính mạnh mẽ hơn xa các loại dược phẩm kiếp trước mà hắn nhận biết được, thậm chí so với một số loại thuốc hoá học được nghiên cứu ra còn lợi hại hơn, bất quá thuộc tính cũng không hoàn toàn giống nhau.
Làm Lâm Khiếu Đường kinh ngạc chính là loại thuốc gây tê này có thể làm cho người ta mất đi cảm giác đối với đau đớn, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động, sau này Lâm Khiếu đường đặt cho nó một cái tên, gọi là "ma phí tán".
Lâm Khiếu đường lấy cái tên này là vì kỉ niệm thần tượng thời học y học của hắn……………….cái thế thần ý Hoa Đà.