Chương 2

Thứ sáu, sau khi dọn dẹp lại bàn làm việc, Phương Tư Hàng rời khỏi văn phòng, dọc đường đi cô có gặp vài người đồng nghiệp, cô gật đầu với họ xem như chào hỏi.
Khi ra đến cửa công ty, cô nhìn thấy Hầu Mặc Khiêm: “Tổng giám đốc?”


“Tan làm rồi sao?” Hầu Mặc Khiêm vẫn dịu dàng như thế với cô.
“Vâng.”
“Đi thôi.” Hầu Mặc Khiêm nói.
“Đi đâu?” Phương Tư Hàng nghi ngờ nhìn anh, bọn họ hình như không tính là quá thân thiết.
“Quả Quả muốn tôi chở cô về nhà ăn cơm”


Hầu Quả Quả muốn anh đưa Phương Tư Hàng về nhà họ Hầu ăn cơm, bởi bì Phương Tư Hàng thường ăn cơm ở ngoài, Quả Quả sợ thức ăn bên ngoài không có dinh dưỡng, ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.


“Quả Quả còn đặc biệt dặn đầu bếp làm vài món cô thích nữa, thịt viên, canh cá xắt lát…..”
Phương Tư Hàng nhất thời im lặng, những món ăn này đều là những món cô thích, Quả Quả cũng biết điều này.


“À, Được.” Cô không biết Quả Quả đang nghĩ cái gì, sao lại có thể kêu anh hai mình đi làm tài xế cho cô chứ?
“Làm phiền anh rồi.” Phương Tư Hàng khách khí nói.
“Tư Hàng, tôi có thể gọi cô là Tư Hàng được chứ?” Hầu Mặc Khiêm nhẹ nhàng gọi tên của cô.


“Ách, Được.” Cô không thích người khác gọi cô như vậy, nhưng anh là ông chủ, cô cũng không thể nói không với anh được.
“Cho nên, cô cũng không cần phải khách khí như vậy.”
“Vâng.”


available on google playdownload on app store


Hai người đi về phía bãi đậu xe, hôm nay Hầu Mặc Khiêm không để cho tài xế lái xe, mà là chính anh tự lái, anh ngồi vào chỗ tài xế ngồi, thắt dây an toàn.
Phương Tư Hàng ngồi ở ghế bên cạnh, thắt dây an toàn xong cô tùy ý tìm một tư thế ngồi sao cho thoải mái.


“Đã quen với công việc chưa?” Hầu Mặc Khiêm vừa lái xe vừa hỏi.
“Cũng không tệ lắm!”
“Sao lại chọn thiết kế thời trang?” Hầu Mặc Khiêm thuận miệng hỏi, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn cô.


“Vốn dĩ, tôi rất thích vẽ tranh, sau đó lên đại học lại không biết chọn khoa nào, liền chọn một khoa có liên quan đến vẽ tranh nhưng lại không phải là khoa mỹ thuật, vì dù sao, nếu chỉ chuyên về vẽ tranh thì sau này rất khó tìm việc.” Giọng Phương Tư Hàng giống như cấp dưới đang nói chuyện với ông chủ, ông chủ hỏi một câu, cô trả lời một câu.


“Ừ, đúng thế!” Khóe miệng Hầu Mặc Khiêm cong lên: “Chẳng qua tôi nghĩ Tổng giám đốc Phương sẽ không để cho cô phải đau đầu về chuyện tìm việc đâu.”
Phương Tư Hàng nhìn anh một cái, “Biết đâu được…..” Cô không vui khi trả lời vấn đề này.


Hầu Mặc Khiêm cũng không tiếp tục nói với cô về chủ đề này, dù sao ai cũng biết Phương Chấn Đào không chỉ có một đứa con, nhưng đứa con ông ta cưng chiều nhất chính là con gái lớn – Phương Tư Kỳ.


“Sắp tới công ty có tổ chức một cuộc thi, cô muốn tham gia sao?” Cuộc thi này là do công ty tổ chức cho những nhân viên thiết kế mới, công ty sẽ đưa ra một chủ đề, những nhân viên thiết kế mới tự do phát huy sự sáng tạo của mình, sau đó sẽ tiến hành sàng lọc, người nào chiến thắng sẽ trở thành gương mặt mới, lấy việc này để khẳng định danh tiếng của mình.


“Ừ, chỉ còn có ba tháng nữa thôi, không phải sao?” Ba tháng cũng đủ rồi, cho nên cô cũng không vội.
“Ừ, cho nên cô có thể từ từ suy nghĩ, hoặc là cuối tuần đi ra ngoài chơi một chút, tìm một chút linh cảm!”


Đi chơi? Phương Tư Hàng lập tức lắc đầu: “Tôi không thích đi chơi lắm” Mỗi lần đi chơi thì chắc chắn sẽ có vài người cố ý nhìn chằm chằm vào cô, loại cảm giác đó thật sự không thoải mái.


Xe dừng trước biệt thự nhà họ Hầu, Hầu Mặc Khiêm bước xuống xe trước, Phương Tư Hàng mới vừa tháo dây an toàn ra, đang muốn đẩy cửa xe ra thì anh đã đứng ở bên ngoài mở cửa xe cho cô, mỉm cười nhìn cô.


Nhịp tim Phương Tư Hàng lỡ mất một nhịp, hàng động này của anh làm tai cô đỏ bừng lên rồi, “Ách, Cám ơn anh!”
“Tư Hàng, tôi nói rồi, cô không cần phải khách khí như vậy, được không?” Giọng Hầu Mặc Khiêm không nhanh không chậm, nhưng trong giọng nói rõ ràng là có chút ép buộc.


“Vâng” Phương Tư Hàng lặng lẽ gật đầu một cái.
“Thiếu gia, cô Phương.” Quản gia đứng ở một bên.
Phương Tư Hàng cười cười nhìn về phía quản gia: “Quả Quả ở trong phòng sao?”
“Hôm nay tiểu thư đi ra ngoài với phu nhân.”


“À” Gọi cô đến lại không ở nhà, Phương Tư Hàng cảm thấy có chút không đúng lắm, Hầu Quả Quả cũng thiệt là, bận chuyện gì cũng phải nói trước với cô một tiếng chứ?


Phương Tư Hàng gật đầu, quay sang nhìn Hầu Mặc Khiêm: “Nếu Quả Quả không ở nhà……..” Cô nghĩ sẽ từ chối khéo léo, cô và Hầu Mặc Khiêm cũng không thân thiết, không nhất thiết là phải ăn tối với anh.


“Quả Quả đi dự tiệc với mẹ của tôi rồi, mặc dù Quả Quả không có nhà, cô vẫn ở lại ăn tối với tôi chứ?” Hầu Mặc Khiêm mỉm cười, đưa ra lời mời.
Thì ra anh đã biết Quả Quả không có nhà, vậy tại sao anh…………


“Tư Hàng, hôm nay đầu bếp toàn nấu những món cô thích ăn, cô nhất định phải ăn, không thể lãng phí!”


Chuyện này….Lãng phí thức ăn quả thực không tốt lắm, hơn nữa cô ở một mình, bình thường đều ăn ở ngoài, tay nghề của đầu bếp nhà họ Hầu lại đúng là số một, huống chi Tổng giám đốc muốn mời cô cùng ăn cơm tối, cô có thể cự tuyệt anh sao? Đến cũng đã đến rồi, cũng chỉ là cùng ăn một bữa cơm, cô cũng biết cái gì gọi là không thức thời mà!


“Được!”
Trên bàn ăn, Hầu Mặc Khiêm và Phương Tư Hàng lẳng lặng ăn cơm, Phương Tư Hàng ăn rất vui vẻ, vì đây đều là những món cô thích.
Đem vẻ mặt cảm động của cô thu hết vào mắt, mặt Hầu Mặc Khiêm không biến sắc hỏi: “Cô ở một mình nên không nấu cơm sao?”


Phương Tư Hàng gắp một miếng thịt, vội vàng trả lời: “Không phải, tôi toàn ăn ở ngoài, tôi không biết nấu cơm.”
Ừ, đúng như anh dự đoán, “Quả Quả nói là cô làm bánh ngọt rất ngon.”
“À, tôi chỉ biết làm bánh ngọt thôi.”
“Cô tự học sao?”


“Là mẹ tôi dạy, tôi thích làm bánh bích quy, bánh sô cô la….” Bởi vì thức ăn rất hợp khẩu vị, Phương Tư Hàng nói chuyện cũng thoải mái hơn, không còn cứng nhắc như trước nữa.


“Vậy cô cũng biết làm những món này?” Cô gái này rất kỳ lạ, anh nhìn đôi tay thon dài trắng nõn của cô thì đoán được cô không biết nấu cơm, nhưng anh không ngờ cô lại biết làm bánh ngọt.


“Biết, nhưng mà ăn sẽ không ngon, sở trường của tôi là làm bánh ngọt.” Phương Tư Hàng chuyển hướng sang món canh đậu hũ.
“Nếu vậy, chi bằng từ nay về sau cô hãy tới đây ăn cơm đi.” Hầu Mặc Khiêm đột nhiên mở miệng.


Tay Phương Tư Hàng run lên, đậu hũ trên đũa rớt xuống, cô kinh ngạc nhìn anh, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên.
Qua rất lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không cần, tôi cũng đã quen với cuộc sống hiện tại rồi.”


Hầu Mặc Khiêm gật đầu, cũng không cố gắng thuyết phục cô: “Vậy hôm nay cô ăn nhiều một chút.”
“Được”
Phòng ăn nhất thời trở lên yên tĩnh, Quản gia đứng nghiêm ở một bên.
Đến giữa bữa ăn, Quản gia cầm điện thoại nhìn về phía Hầu Mặc Khiêm, “Thiếu gia, cậu có điện thoại.”


Hầu Mặc Khiêm liếc nhìn Phương Tư Hàng vẫn đang ăn cơm một cái, “Cô từ từ ăn!”
“Ừ!”
Hầu Mặc Khiêm đi ra bên ngoài phòng ăn, “Alo”
“Anh hai.” Đầu dây bên kia là thanh âm u oán của Hầu Quả Quả.
“Thế nào rồi?”


“Buổi tiệc thật nhàm chán.” Hầu Quả Quả ngáp một cái, “Tư Hàng có tới nhà mình ăn cơm không?”
“Có” Hầu Mặc Khiêm xoay người nhìn vào trong phòng ăn, ở góc độ này anh chỉ nhìn thấy bóng lưng của Phương Tư Hàng.


“Anh, anh nợ em lần thứ nhất.” Hai anh em đã thỏa thuận rồi đấy, nếu mẹ tìm anh hai đi tham gia yến tiệc, cô sẽ đi, còn nếu như mẹ muốn cô đi dự tiệc thì đổi lại anh hai sẽ đi thay cô, bởi vì hai người họ đều rất ghét tham gia những bữa tiệc như vậy, đây căn bản chỉ là một dạng khác của việc xem mắt mà thôi.


“Anh biết rồi, lần sau sẽ đến lượt anh.”
“Đáng ghét, khó khăn lắm em mới được gặp Tư Hàng.” Hầu Quả Quả oán trách, hôm nay mẹ muốn anh hai đi dự tiệc, bởi vì lần trước cô đã hứa rồi, hôm nay cô không thể không thay anh hai cô đi đến đó.


Hầu Quả Quả đã nói rõ với Hầu Mặc Khiêm rồi, hôm nay cô đã hẹn Phương Tư Hàng cùng nhau ăn cơm, thế nhưng không ngờ Hầu Mặc Khiêm lại nhất định không chịu đi dự tiệc, còn nói thẳng với cô anh sẽ lái xe đưa Phương Tư Hàng về nhà ăn cơm, cô không cần phải lo lắng, tại sao anh của cô lại nghe không hiểu ý tứ của cô vậy chứ, chỉ đơn giản là cô không muốn đi dự tiệc thôi mà!


Hầu Mặc Khiêm bật cười, anh không cảm thấy mình có chỗ nào đáng ghét hết, “Được rồi, không có chuyện gì thì anh cúp máy đây.”
“Dạ, bye bye.”


“Ừ.” Hầu Mặc Khiêm nghĩ thầm, mẹ anh thông minh như thế, trò hề này chắc không lừa được bà bao lâu nữa, đến lúc đó mẹ anh nhất định sẽ nhận ra ý đồ của hai anh em anh, lúc đó bà nhất định sẽ tìm cách đối phó.


Cho nên nói, phương thức ngăn chặn tốt nhất chính là…..Hầu Mặc Khiêm nhìn về phía Phương Tư Hàng, trong mắt tràn đầy ý cười, Phương Tư Hàng chính là phương thức ngăn chặn tốt nhất của anh.


Phương Tư Hàng thường ăn rất ít, nhưng chỉ cần là đồ ăn hợp khẩu vị của cô thì cho dù có vỡ bụng cô cũng sẽ ngoan ngoãn ăn hết.


Đến khi bụng cũng lộ ra rồi, Phương Tư Hàng mới đặt đũa xuống, ngẩng đâu lên thấy Hầu Mặc Khiêm quay trở lại ngồi vào bàn ăn, anh ngồi im tại chỗ nhìn cô có vẻ rất hứng thú, theo bản năng, Phương Tư Hàng cầm khăn giấy lên chùi miệng.
“Tổng giám đốc” Anh nghe xong điện thoại có vẻ rất vui?


“Đợi một chút ăn trái cây xong, chúng ta ra sân sau đi dạo được chứ?” Hầu Mặc Khiêm đứng lên, vẫn giữ dáng vẻ ưu nhã.


Phương Tư Hàng từ chối, “Không, tôi không ăn được nữa rồi, cảm ơn anh hôm nay đã tiếp đãi, tôi đi về trước đây.” Nói như vậy hình như quá cường ngạnh rồi, nhưng Phương Tư Hàng cho rằng cô và anh thật sự không thân thiết, huống chi anh còn là cấp trên của cô, nếu quá thân mật sẽ gây ra những lời đàm tiếu không hay, như vậy thì sẽ rất phiền phức cho cô.


Hầu Mặc Khiêm dừng bước, quay lại nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia khó nắm bắt được, anh gật đầu một cái, “Được”


Phương Tư Hàng cảm thấy Hầu Mặc Khiêm rất kỳ quái, anh đưa ra lời mời, nhưng sẽ không ép buộc cô phải làm theo, anh đối với cô tốt như vậy là vì cô là bạn thân của Hầu Quả Quả sao?


Phương Tư Hàng sẽ không tự mình đa tình, trước kia cô đã ngu ngốc một lần, lần này nhất định cô sẽ không như vậy nữa, người khác đối tốt với cô một chút, cô liền tự cho rằng đối phương có ý với cô, lại nói, cô cũng không phải là cô gái vạn người mê, cô không dịu dàng như những cô gái khác, có lẽ anh vì Hầu Quả Quả nên mới đối tốt với cô thôi!


“Tôi đưa cô về.” Hầu Mặc Khiêm đi tới bên cạnh cô, khoảng cách không xa cũng không gần, duy trì khoảng cách tự nhiên nhất.
Lần này cô không từ chối nữa, “Được”


Từ sau buổi tối hôm đó, Phương Tư Hàng không gặp lại Hầu Mặc Khiêm, cô cũng không để ý, ở công ty hay ở nhà cô đều suy nghĩ về ý tưởng cho tác phẩm tham gia cuộc thi sắp tới.


Chủ đề của cuộc thi đã được công bố, đó là “mỹ”, khi nhìn thấy cái chủ đề này Phương Tư Hàng thật sự muốn cười to, khái niệm về cái đẹp rất rộng, mỗi người đều có những ý tưởng khác nhau, xem ra sẽ có rất nhiều tác phẩm độc đáo, bởi vì nếu chỉ có “mỹ” thôi thì nhất định không đủ, còn phải có nét riêng của các nhà thiết kế nữa.


Chủ đề này rộng như vậy, thật ra lại rất khó thiết kế, Phương Tư Hàng mím môi suy nghĩ rất lâu, cô có vẽ thử vài bản phác thảo, nhưng không có tác phẩm nào làm cô hài lòng, cuối cùng đành dừng lại, giờ tan sở đã sớm trôi qua, bây giờ đã là bảy giờ tối rồi.


Cô đứng dậy vươn vai, duỗi cái lưng mệt mỏi, dọn dẹp lại bàn làm việc, sau đó đeo túi xách đi ra ngoài, cô không về thẳng nhà mà đi vào một quán bar.


Cô ngồi ở quầy ba, gọi một ly cocktail có nồng độ cồn thấp rồi từ từ uống, nhìn người ta đi qua đi lại, có rất ít người biết cô có thói quen đến quán bar uống rượu, bởi vì bạn bè của cô chỉ có một mình Hầu Quả Quả, mà Hầu Quả Quả là một cô gái ngoan, Phương Tư Hàng sẽ không dẫn cô ấy tới những nơi như thế này.


Phần lớn thời gian Phương Tư Hàng đều ngồi một mình ở quầy bar, lẳng lặng nhìn dáng vẻ của những người khác, trước mặt cô bỗng nhiên có thêm một ly rượu nhẹ, cô nhíu mày nhìn về phía người pha chế.
“Vị khách đẹp trai kia mời.” Phương Tư Hàng nhìn sang, ánh mắt kinh ngạc, là Hầu Mặc Khiêm!


Không ngờ một tổng giám đốc một ngày kiếm được bạc tỷ, khi đêm xuống cũng không kiềm chế được mà trở nên phong lưu, mười phần mị hoặc, những lúc như thế này anh luôn để tóc rũ xuống, phá vỡ dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày, càng tăng thêm cảm giác thần bí.


Hầu Mặc Khiêm ngồi trên sô pha, bên cạnh anh có mấy người đàn ông, có vẻ như anh đang họp mặt với bạn bè.
Phương Tư Hàng nhìn về phía anh nâng ly rượu lên quơ quơ, sau đó lại tiếp tục đắm chìm vào suy nghĩ của mình.


Gần một giờ đồng hồ, cô không bắt chuyện với ai, chỉ ngồi im ở đó, cho dù người pha chế thấy cô đáng thương, thỉnh thoảng lại nói với cô vài câu, cô cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại.


Cô hoàn toàn khác biệt với những cô gái ở đây, họ đều mặc những bộ quần áo đắt tiền, nhìn rất xinh đẹp, để lộ ra vài chỗ, còn cô, toàn thân bọc kín, một chút thịt cũng không lộ ra ngoài, gương mặt cũng không có nét gì được xem là quyến rũ, cho nên, mặc dù cô ngồi ở đó nhưng bốn xung quanh lại giống như bốn bức tường vô hình ngăn cách cô với thế giới ồn ào trong quán.


“Cô gái xinh đẹp, có muốn uống rượu cùng với anh không?” Một người đàn ông tự cho mình là siêu phàm ngồi xuống ghế bên cạnh ghế của cô.
Phương Tư Hàng liếc anh ta một cái, tiếp tục uống rượu, nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười giờ rồi.


Người đàn ông kia hậm hực rời đi, anh ta nói với bạn của mình rằng cô là người đồng tính luyến ái, anh ra nói rất lớn, thanh âm này truyền vào trong tai Hầu Mặc Khiêm.
Lông mày Hầu Mặc Khiêm nhíu lại thành một cục, bên cạnh cũng có người nghe thấy, hỏi anh: “Thế nào?”


Hầu Mặc Khiêm đứng lên, đi tới bên cạnh người đàn ông kia, khóe miệng nhếch lên: “Cô ấy là đồng tính luyến ái?”
“Đúng thế” Người đàn ông kia nhìn người lạ mặt trước mắt.


Hầu Mặc Khiêm cười, mắt cô gái bên cạnh người đàn ông kia chợt sáng lên, người đàn ông này thoạt nhìn rất ưu tú, cô gái kia bắt đầu đá lông nheo với anh, Hầu Mặc Khiêm cũng không rảnh để ý đến cô ta.


“Nếu như cô ấy đi theo tôi…….” Hầu Mặc Khiêm nhẹ nhàng xoay tròn chiếc nhẫn trên ngót út bàn tay trái, nhỏ giọng nói.


“Ha ha, nếu như cô ấy đi theo anh, hôm nay tôi sẽ bao hết quán này.” Người đàn ông kia chịu không nổi sự khiêu khích của anh, hơn nữa, vừa rồi anh ta còn nói xấu Phương Tư Hàng trước mặt bạn bè của mình, nếu như anh ta không tiếp nhận sự khiêu chiến của anh thì anh ta làm sao còn mặt mũi mà ra vào nơi này nữa chứ?


Người đàn ông kia cũng chú ý thấy bạn gái đang ngồi bên cạnh mình, sau khi nhìn thấy Hầu Mặc Khiêm liền không ngừng đá lông nheo với anh, anh ta lại càng tức giận hơn nữa, thậm chí giận dỗi nói: “Chỉ cần cô ấy đi theo anh, từ nay về sau tôi không tới quán bar này nữa.”


Hầu Mặc Khiêm thong thả ung dung cười: “Cũng không cần phải đến mức đó đâu.” Ánh mắt của anh chợt trở nên lạnh lẽo: “Tôi chỉ muốn để cho anh biết, cô ấy không để ý đến anh là bởi vì anh không có mị lực, cô ấy không phải là đồng tính luyến ái.”


Bạn bè của người đàn ông kia bắt đầu ồn ào bàn luận, còn người đàn ông kia giận đến đỏ mặt: “Anh làm được đi rồi hãy nói.”
“A Khiêm, lúc nào thì cậu có hứng thú với những chuyện này vậy?” Bạn của Hầu Mặc Khiêm cũng đi tới bên này, trong mắt có chút giễu cợt.


Hầu Mặc Khiêm cười, anh không nói gì, xoay người đi về phía quầy bar.
Anh thật sự rất tò mò, rốt cuộc Phương Tư Hàng là một cô gái như thế nào, anh cho là cô sẽ không tới những chỗ như thế này, không ngời lại gặp cô ở chỗ đây, hơn nữa cô lại còn tới đây một mình.


Phương Tư Hàng nhìn thấy Hầu Mặc Khiêm xuất hiện ở đây cũng không để ý lắm, cô chỉ miên man suy nghĩ vấn đề của mình, cô cũng không bận tâm, nếu anh tới đây tán gái thì ánh mắt của anh sẽ đặt trên người những cô gái xinh đẹp kia, không phải cô.


Phương Tư Hàng không hợp với không khí ở đây, trên người cô vẫn là bộ quần áo công sở, vĩnh viễn là áo phối với quần dài, cô hình như không có nhiều lựa chọn, mà cô chỉ có một điểm duy nhất khiến người khác chú ý, đó chính là cô cao 1m70, Hầu Mặc Khiêm chỉ nhìn thấy cô khẽ cau mày, nhìn ly rượu đến ngẩn người, dáng vẻ mong manh đến cực hạn.


Một bàn tay tùy ý khoác lên vai Phương Tư Hàng, cô nhăn mày, đang muốn phát tiết mắng người, quay đầu lại nhìn, a, là tổng giám đốc của cô!
“Tổng……..” Khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cô, cô kịp thời thu lại lời sắp nói ra, bây giờ đã hết giờ làm việc rồi, “Hầu Mặc Khiêm.”


Cô gọi tên của anh mà giống như đang gọi tên của kẻ thù ấy, Hầu Mặc Khiêm bật cười, anh vẫn không thể tưởng tượng được tình trạng nửa sống nửa chín của hai người, sao cô không gọi anh là “Khiêm” hay “Mặc Khiêm”, hoặc học Quả Quả gọi anh là “anh”.


“Cô không ngại nếu tôi ngồi ở đây chứ?”
Phương Tư Hàng thờ ơ nhún nhún vai, Hầu Mặc Nghiêm ngồi xuống ghế bên cạnh ghế cô.
Hầu Mặc Khiêm dường như có thể nghe được hơi thở truyền tới từ cách đó không xa, “Cô thường tới đây sao?”


“Ừ, thỉnh thoảng cũng sẽ đến.” Quán bar đối với người khác mà nói là nơi thư giãn, còn đối với cô mà nói, cô đến quán bar là để xem náo nhiệt.
Hầu Mặc Khiêm nhìn mảnh khăn giấy bên dưới cái ly, trên đó có những nét vẽ lộn xộn, “Đến nơi này tìm kiếm linh cảm sao?”


Không biết có phải là ảo giác hay không, Phương Tư Hàng cảm giác anh ở rất rất gần cô, gần đến mức cô có thể ngửi được hương vị của rượu Whisky trong miệng anh, nhưng khi cô quay đầu lại, Hầu Mặc Khiêm vẫn ngồi yên ở vị trí của anh, cô tự nhủ, chắc mình uống nhiều quá rồi.


“Cũng không hẳn là tìm kiếm linh cảm, chỉ tùy tiện vẽ một chút thôi.” Cô có thể vẽ ở bất cứ đâu, nên cô thường mang theo giấy bút bên người, vừa rồi phát hiện giấy đã dùng hết, liền thay bằng khăn giấy.
“Lần này cô muốn thiết kế trang phục của nam.”


“Cuộc thi không quy định là trang phục của nam hay nữ, cho nên tôi muốn thiết kế trang phục của nam.” Phương Tư Hàng không phủ nhận nói.
“Ừ.” Hầu Mặc Khiêm gật đầu một cái, “Chỉ là, công ty luôn lấy trang phục của nữ làm chủ đạo”


Ánh đèn trong quán bar hỗn loạn, nhưng ý nghĩ của Phương Tư Hàng lại vô cùng rõ ràng: “Không sai, nhưng tôi cho là thỉnh thoảng cũng cần thay đổi.”


Lời của cô khiến anh bật cười, không ngờ cô lại có cùng suy nghĩ với anh, từ trước đến này, công ty luôn nhắm vào trang phục của nữ, thành thích cũng rất tốt, nhưng nếu cứ cố chấp, không thay đổi thì lại là khuyết điểm trí mạng trong ngành công nghiệp thời trang.


Hầu Mặc Khiêm dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô, “Tôi rất mong đợi tác phẩm của cô.”
“Cảm ơn anh.” Phương Tư Hàng cười đầy tự tin, cô uống hết rượu trong ly, cau mày nhìn anh: “Tôi không quấy rầy anh nữa, muộn rồi, tôi về trước đây.”


“Tôi cũng phải về rồi, tôi đưa cô về.” Hầu Mặc Khiêm đứng lên, đưa tay ra đỡ cô khi cô nhảy xuống khỏi ghế cao.
Bởi vì Phương Tư Hàng cao 1m7, cho nên động tác này của anh có vẻ dư thừa, cô cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không đẩy tay anh ra.


Tròng mắt Hầu Mặc Khiêm xẹt qua đỉnh đầu cô, nhìn đám người đang ngồi sau lưng cô, anh khẽ mỉm cười rồi sóng bước cùng cô rời khỏi đó.
“Này, anh ta thật sự làm được.”
“Thật không thể tin được.”
“Ai vừa cược vụ này, vừa rồi ai nói sẽ bao hết chỗ này?”


Sau khi hai người rời đi, quầy rượu lại nhộn nhịp hẳn lên.






Truyện liên quan