Chương 7

Thân là một người mới kết hôn, xưa nay Phương Tư Hàng chưa bao giờ được nhiều người chú ý đến như vậy, cũng chỉ vì một buổi trưa nọ, người đàn ông kia đột nhiên chạy tới phòng làm việc của cô, lại còn ngọt ngào nói: “Bà xã, đi ăn cơm đi.”


Thế là từ ngày hôm đó trở đi, mọi người trong công ty ai ai cũng đều biết Phương Tư Hàng là bà xã của Hầu Mặc Khiêm.


Cũng không phải cô cố ý giấu giếm chuyện hai người đã kết hôn, nhưng mà cũng đâu cần phải như vậy chứ? Kết hôn thì kết hôn, nhất thiết phải thông báo cho tất cả mọi người đều biết hay sao?


Với danh phận là vợ của Hầu Mặc Khiêm, cô bắt đầu bị người ta chú ý, dòm ngó rồi bàn tán, cũng may là thường ngày cô đối xử với mọi người rất tốt, mà bọn họ cũng rất khách sáo với cô.


Phương Tư Hàng đang ngồi trong phòng làm việc, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cửa được mở ra, Mỹ Lệ ở phòng kế bên đứng ngoài thò đầu vào: “Đi ăn cơm với tụi mình không?”


Phương Tư Hàng sắp xếp lại các bản vẽ, đặt chúng vào trong ngăn kéo, sau đó khóa ngăn kéo lại mới trả lời: “Được, đi thôi.”


available on google playdownload on app store


Từ khi thân phận của cô được đưa ra ánh sáng, thái độ của các đồng nghiệp đối với cô lại càng tích cực hơn rất nhiều, luôn rủ cô đi ăn cơm với bọn họ, có khi cô sẽ từ chối khéo, có khi cô lại đồng ý , còn Hầu Mặc Khiêm, vì lần trước anh lỡ lời nên bị cô cưỡng chế không cho phép chạy tới phòng làm việc rủ cô đi ăn cơm nữa.


Phương Tư Hàng đi ra khỏi phòng làm việc, “Mọi người đâu rồi?”
“À, bọn họ đi trước rồi.”
“Ừ.”
“Tư Hàng, bài dự thi của cậu hoàn thành rồi sao?” Đột nhiên Hà Mỹ Lệ hỏi cô.
Phương Tư Hàng gật đầu, “Cũng gần như thế.”


Cuộc thi dành cho nhà thiết kế mới yêu cầu mỗi nhà thiết kế phải gửi một bộ sưu tập với chủ đề là “Mỹ” [Đẹp], chất lượng của mỗi tác phẩm dự thi đều có những yêu cầu nhất định, sau đó công ty sẽ chọn ra bốn nhà thiết kế có bài dự thi sáng tạo và ấn tượng nhất.


Bốn bộ sưu tập của bốn nhà thiết kế được chọn sẽ được bán tại bốn chi nhánh của Hầu Thị, sau đó, dựa vào số điểm của bài thi trước đó và số lượng tiêu thụ để quyết định ai là người chiến thắng cuối cùng.


Phương Tư Hàng không khỏi khâm phục kế hoạch tiêu thụ này của Hầu Mặc Khiêm, phương pháp này vừa giúp các nhà thiết kế mới tích lũy thêm kinh nghiệm, vừa nâng cao danh tiếng của họ, vừa tuyên truyền cho công ty, đồng thời cũng giúp công ty đẩy cao doanh thu.
“Cậu thì sao?” Phương Tư Hàng tùy ý hỏi lại một câu.


“Ặc….Mình vẫn chưa vẽ xong, áp lực quá lớn, mình thấy rất nhiều người cũng đã hoàn thành bài dự thi rồi, giờ chỉ còn chờ ngày nộp bài nữa thôi.” Hà Mỹ Lệ liếc nhìn Phương Tư Hàng một cái.


Trong cuộc thi này, tất cả các nhà thiết kế đều sẽ giấu giếm thực lực của mình, bởi vì họ không biết thực lực của những người khác, có thể lúc trước họ tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng ở Hầu Thị, tất cả đều là người mới.


“Ừ, từ từ vẽ, cũng còn mấy ngày nữa mà.” Phương Tư Hàng cười nói.
“Aiz, quả thật áp lực quá lớn.” Mỹ Lệ cũng cười: “Chắc cậu không phải chịu áp lực gì nhỉ, chồng cậu nhất định sẽ chọn bài của cậu mà.”


Phương Tư Hàng tuyệt đối không thích cô ấy nói như vậy, mặt cô hơi xụ xuống, “Anh ấy không phải là người công tư bất phân.”
Hà Mỹ Lệ xấu hổ, cười nói: “Đúng rồi, đúng rồi, mình chỉ tùy tiện nói như vậy thôi, cậu đừng nghĩ là thật nha.”


Khi hai người xuống đến đại sảnh của công ty, Hà Mỹ Lệ đột nhiên dừng lại, “Hỏng rồi, mình quên đồ rồi, cậu ở đây chờ mình một chút.”
“Ừ.” Phương Tư Hàng gật đầu, đứng vào một góc nhỏ của đại sảnh đợi cô ấy.


Hà Mỹ Lệ chạy lên phòng làm việc trên lầu, khi tìm được thứ cần lấy thì thấy một bóng người lén lén lút lút tìm đồ trong phòng làm việc của Phương Tư Hàng.
Hà Mỹ Lệ nhìn thoáng qua, không hiểu chuyện gì, cắn môi đi xuống lầu.
“Cậu tìm được đồ chưa?”


“Ừ, thấy rồi….” Hà Mỹ Lệ do dự nhìn cô.
“Cậu sao vậy?” Phương Tư Hàng cảm thấy hình như cô ấy đang lo lắng cái gì đó.
“Mình….”
“Mỹ Lệ, cậu thấy không khỏe sao?” Phương Tư Hàng quan tâm hỏi.


Hà Mỹ Lệ lắc đầu một cái, quyết định quên đi chuyện cô vừa nhìn thấy, người không vì mình Trời tru Đất diệt, coi như cô giúp Phương Tư Hàng cũng chẳng được lợi gì, huống chi, khi sự việc này bại lộ cũng là chuyện giữa Phương Tư Hàng và Thẩm Giai Nhân, tỷ lệ thắng cuộc của cô trong cuộc thi sắp tới cũng cao hơn.


Điều quan trọng nhất, Phương Tư Hàng là vợ của Hầu Mặc Khiêm, coi như cô ấy không làm nhà thiết kế nữa thì cũng không ch.ết đói được, không giống với cô, cô từ Đài Trung tới đây phát triển sự nghiệp, hoàn cảnh gia đình lại rất bình thường, vì cô muốn kiếm tiền nên mới tới Đài Bắc này.


“Không có việc gì đâu, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Ừ.” Phương Tư Hàng không biết cô ấy có chuyện gì, mong là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Hầu Mặc Khiêm đi từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy Phương Tư Hàng vẫn nghiêm túc ngồi vẽ ở bàn, “Em vẫn còn vẽ sao?”


“Thật ra thì xong hết rồi, em chỉ muốn sửa lại một chút thôi.” Cô nghiêm túc nói.
Hầu Mặc Khiêm lau mái tóc ướt nhẹp của mình, đi vòng ra sau lưng nhìn bản vẽ trong tay của cô, đôi mắt anh sáng lên, mỉm cười nói:
“Rất tốt!”


“Thật sao?” Phương Tư Hàng quay đầu lại, “Anh đừng vì em là vợ của anh, vì nể mặt em nên mới nói như vậy nha.”


“Anh là người như thế sao?” Hầu Mặc Khiêm vứt khăn lông ướt qua một bên, cầm tập giấy vẽ lên lật xem vài tờ, “Anh cứ nghĩ con gái mà thiết kế nam trang sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng bản thiết kế của em nhìn rất có khí chất.”
“Thật sao?”


“Ừ, còn nữa….” Ánh mắt Hầu Mặc Khiêm chuyển sang cô, “Sao anh cứ cảm thấy mấy bộ này rất hợp với anh?”
Một tiếng “Pang”, bút chì trong tay Phương Tư Hàng rơi xuống đất, cô vội vàng nói: “Em thiết kế nam trang, dĩ nhiên là hợp với đàn ông rồi.”


“Ý của anh là, em lấy anh làm mẫu để thiết kế sao?”
Hầu Mặc Khiêm đặt tập giấy xuống bàn, gương mặt tuấn tú ghé sát vào mặt cô, “Có đúng không? Bà xã Tư Tư?”


Phương Tư Hàng nghẹn họng, nhất thời không biết nói thế nào, mặt ửng hồng, cô dùng sức đẩy mặt anh ra, đứng dậy mặt đối mặt với anh, eo liền bị anh ôm, “Sao hả? Không cho em mượn phong cách của anh được hả?”


A! Bà xã của anh thật dễ thương, Hầu Mặc Khiêm bật cười ôm chặt eo của cô hơn, “Không phải không được, mà là…., ừm, anh rất vui, em là bà xã của anh, em thích làm gì anh đều sẽ không để ý.”


Hầu Mặc Khiêm đáp lại, đồng thời cũng ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng hà hơi, mặt cô đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn anh, “Anh…không biết xấu hổ.”
“Đến đây, thân thể ông xã cũng mặc em sử dụng.” Hầu Mặc Khiêm cầm tay Phương Tư Hàng đặt lên ngực mình, vô cùng hào phóng.


“Nhìn này.” Hầu Mặc Khiêm kéo áo choàng tắm xuống lộ ra bờ vai rắn chắc, mờ ám nhìn cô: “Như thế này, có thể kích thích linh cảm thiết kế của em không?”


Hầu Mặc Khiêm rất thích loại cảm giác này, nếu như là cô gái khác mà ảo tưởng về anh, đại khái anh sẽ hộc máu, nhưng Phương Tư Hàng là bà xã của anh, bà xã của anh coi trọng anh như vậy, anh vui mừng còn không hết.


Phương Tư Hàng xòe bàn tay ra, móng tay hung hăng đâm vào bả vai anh một cái, “Nhàm chán.” Sau đó xoay người ngồi xuống ghế.
“Tư Tư, hay là trang phục chú rể của anh cũng do em thiết kế đi.” Hầu Mặc Khiêm cười hì hì ôm cô từ phía sau.
“Em?” Phương Tư Hàng hơi ngạc nhiên.


“Ừ, đúng rồi, anh thiết kế váy cưới cho em, em thiết kế trang phục chú rể cho anh, có muốn chấp nhận khiêu chiến của anh không?” Tay Hầu Mặc Khiêm tiện thể leo lên ngực của cô.
“Nghe cũng được đó.” Phương Tư Hàng bị anh thuyết phục, “Vậy…Ưm!”


Anh hôn môi cô, đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ nhẹ cánh môi mềm, “Quyết định như vậy nhé!”
“Ừ” Đôi tay cô ôm cổ anh, cánh môi đỏ mọng khẽ cong lên, đầu lưỡi của anh dễ dàng tiến vào trong miệng dịu dàng ɭϊếʍƈ hàm răng cô, cùng đầu lưỡi mềm mại ướt át của cô quấn quít không rời.


Thanh âm ɭϊếʍƈ ʍút̼ vang lên, Hầu Mặc Khiêm bế cô lên, anh ngồi xuống ghế, đặt cô ngồi giạng hai chân trên đùi mình, mặt cô đối mặt với anh.
“Ưm.” Mắt Phương Tư Hàng khép hờ, mê ly nhìn anh, “Khiêm.”


“Anh ở đây.” Tay của anh vòng ra sau lưng cô trượt vào bên trong áo ngủ, cởi nút áo ngực, nhanh chóng tiến về trước không ngừng xoa nắn nơi mềm mại đẫy đà của cô.
“Nhẹ một chút, em đau!” Cô nỉ non.
“Sao lại đau?”


“Sắp tới kỳ sinh lý nên ngực sẽ bị căng tức.” Phương Tư Hàng nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, anh xoa nắn nhẹ nhàng hơn một chút, “Như vậy, em còn đau không?”


Anh là một người đàn ông rất dịu dàng, trong cả quá trình hoan ái, anh đều băn khoăn, lo lắng đến cảm nhận của cô, Phương Tư Hàng ngượng ngùng nói, “Ừ.”


Hầu Mặc Khiêm cúi đầu hôn lên gò má ửng hồng, để lại một dấu nước miếng, sau đó lại lè lưỡi ɭϊếʍƈ sạch, ánh mắt mị hoặc rơi trên bờ ngực Phương Tư Hàng, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong trái tim anh.


Hai ngón tay của anh kẹp chặt nhũ hoa non nớt xinh đẹp của cô, các đầu ngón tay còn lại không ngừng mân mê thịt hoa xung quanh , tỉ mỉ không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Phương Tư Hàng híp mắt nhìn dục vọng dấy lên trong đáy mắt anh, thân thể cô cũng từ từ nóng lên.


“Khiêm.” Cô ôm chặt lấy cổ anh, bờ ngực mềm mại dán sát vào người anh, thân thể cô cọ cọ, chà xát lên lồng ngực người đối diện, ngay sau đó cô phát hiện hạ thân có một vật cứng rắn chọc vào.


Hầu Mặc Khiêm nhẹ nhàng thở ra, nâng bắp đùi của cô lên, cởi quần nhỏ trên người cô, ngón tay anh thăm dò vào bên trong hoa tâm, nhẹ nhàng chà xát hai cánh hoa, ngón trỏ xâm nhập vào sâu hơn, Phương Tư Hàng khẽ rên một tiếng, tay kéo áo choàng tắm của anh lộ ra lồng ngực tinh tráng, cô cúi đầu, học anh hôn nhẹ lên nó, lưu lại một dấu hôn ở xương quai xanh của anh.


Hầu Mặc Khiêm nhỏ giọng khen ngợi, “Em làm tốt lắm!”
Phương Tư Hàng ra sức ɭϊếʍƈ lồng ngực rắn rỏi của anh, há miệng ngậm hạt đậu đỏ, đầu lưỡi mềm mại đảo một vòng, cô thấy anh từ từ thở gấp, trong mắt cô lóe lên chút bướng bỉnh.


Bàn tay bé nhỏ chậm dãi đi xuống hạ thân người đối diện, cách áo choàng tắm, cô khẽ vuốt ve dục vọng của anh, dục vọng của anh trong tay cô càng ngày càng cương cứng hơn, cô nhất thời sửng sốt, không ngờ anh lại dễ dàng bị kích thích như vậy.


“A….” Khi Phương Tư Hàng đang sửng sốt, ngón tay Hầu Mặc Khiêm bắt đầu luật động trong hoa tâm của cô, càng luật động xâm nhập lại càng sâu.


“Khiêm.” Phương Tư Hàng dựa vào vai Hầu Mặc Khiêm, gương mặt nhỏ nhắn hơi hoảng hốt, đầu ngón tay của anh trong hoa huy*t của cô không biết nặng nhẹ, chỉ lo xâm nhập sâu vào trong khiến hoa dịch không ngừng được tiết ra, vườn hoa của cô nhanh chóng ướt nhẹp.


Hầu Mặc Khiêm nắm mông cô, đặt hoa huy*t của cô bên dưới dục vọng của anh, ngón tay không ngừng xâm nhập vào sâu trong hoa tâm, lúc lên lúc xuống, ngao du triền miên, bàn tay còn lại cũng không ngừng vuốt ve lưng của cô.


“Ưm…A…” Cô thở gấp khiến dục vọng của anh càng trướng to hơn, không ngừng kêu gào dưới áo choàng tắm muốn được giải thoát.


Phương Tư Hàng đỏ mặt, mặc cho Hầu Mặc Khiêm xoa nắn mông của mình, nhắm mắt lại, cảm thấy anh tách hai cánh môi nhỏ của hoa tâm ra, chậm rãi tiến vào trong hoa huy*t , hơi thở của cô cũng nặng dần, hoa huy*t bắt đầu co rút lại.


Hầu Mặc Khiêm tiến sâu vào trong đột nhiên dừng lại, cô nhìn anh, anh thong thả cởi hết quần áo còn sót lại trên người cô, cô trần truồng ngồi trong ngực anh, hai bàn tay anh ôm hai bên đầy đặn của anh, lôi kéo, xoa nắn nó giống như chơi đồ chơi, một lúc thì kéo ra, một lúc lại vân vê, cô khó nhịn rên lên một tiếng “ưm”.


Phương Tư Hàng nhẹ nhàng lên xuống, phái nam cứng rắn không ngừng ra vào trong hoa tâm, cô thoải mái rên lên từng tiếng, giống như tìm được bí quyết có thể khiến mình vui vẻ, lúc mới đầu cô cẩn thận từng li từng tí nhấp nhấp lên xuống, dần dần, khát vọng trong cơ thể cô giống như cái động không đáy, cô không khỏi muốn nhiều hơn nữa, cô nâng mông mình lên thật cao, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, hoa tâm ôm trọn vật nam cứng rắn của Hầu Mặc Khiêm.


Động tác như vậy khiến cô mệt rất nhanh, cô dừng lại, nhưng thân thể cô vẫn rất nóng, khát vọng lại tràn đầy mà không được thỏa mãn, cô đưa tay trêu chọc lồng ngực Hầu Mặc Khiêm, nỉ non với anh, “Khiêm, giúp em.”
Cô không thể không có anh được, dục vọng của cô sắp thiêu cháy cô rồi.


“Gọi anh là gì?” Hầu Mặc Khiêm nhẹ nhàng trêu chọc hoa tâm cô, cô ngửa đầu ra sau rên rỉ.
“Ông xã.”


“Ngoan…Bà xã” Anh hôn môi của cô, bàn tay nắm chặt mông của cô, hạ thân nặng nề, dục vọng cứng rắn nhanh chóng luật động trong cơ thể cô khiến từng đợt, từng đợt khoái cảm đánh úp về phía cô.


“Thật thoải mái.” Phương Tư Hàng thì thầm, dựa người vào trước ngực của anh, đôi tay quàng qua cổ anh, lấy nhũ hoa của mình chà xát hạt đậu đỏ của anh, cô biết anh thích cô làm như vậy.


Quả nhiên, dục vọng của anh trong cơ thể cô trở nên lớn hơn, thậm chí chạy nước rút càng ngày càng mãnh liệt, cô mơ hồ cảm thấy hoa dịch của cô vây lấy dục vọng của anh rồi tràn ra ngoài.


“Khiêm, Khiêm…” Phương Tư Hàng mất hồn gọi Hầu Mặc Khiêm, cả người ngập trong khoái cảm, không có sức chống đỡ, chỉ có thể giống như nước chảy bèo trôi.


“Tư Tư.” Gương mặt tuấn nhã của Hầu Mặc Khiêm cũng đỏ ửng, anh cũng giống như cô, thoải mái rên rỉ ra tiếng, hoa huy*t của cô ôm chặt lấy dục vọng của anh, anh vừa rút ra không nhịn được lại muốn đi vào, muốn cô nhiều hơn nữa.


Cứ như vậy, cho đến khi hoa huy*t của cô bắt đầu liên tục co rút lại, anh nhấp mạnh hơn, hôn môi cô, đầu lưỡi quấn lấy nhau cũng mạnh mẽ như động tác ở hạ thân, không ngừng trêu chọc, nước miếng màu bạc từ khóe miệng cô chảy xuống.


Khoái cảm không ngừng đánh úp về hai người họ, Phương Tư Hàng nức nở vì quá nhiều vui thích, Hầu Mặc Khiêm hừ nhẹ, anh nhấp mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, cuối cùng rút dục vọng của mình ra.


Cô mơ màng rên một tiếng, đã lên tới cao triều, cô dựa vào vai anh thở dốc, tay phải của cô bị anh đưa xuống nắm lấy dục vọng của anh, sau đó không ngừng ma sát, không lâu sau từ đỉnh dục vọng phun ra ngoài một chất lỏng nhớp nháp.


Phương Tư Hàng vì hành động này của anh mà mỉm cười, vì anh đã đồng ý với cô tuyệt đối không để cho cô bụng lớn mặc áo cưới, nhưng anh thường nhất thời kích động mà quên mang bao cao su, cho nên bình thường vào thời điểm này anh sẽ rút ra ngoài.


Hầu Mặc Khiêm cúi đầu, dịu dàng hôn lên má cô, “Tư Tư”
Cô mệt mỏi không muốn cử động, để mặc cho anh giúp cô lau người, sau đó bế cô đặt lên giường, hai người ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.






Truyện liên quan