Chương 4: Lớn quá, không vào được!
“Không cần!” Mộ Thiển Thiển chỉ tới kịp hô lên hai chữ, hai cái đùi đã bị Đông Lăng Mặc hoàn toàn nắm trong tay.
Theo hai cái đùi thon dài tinh tế của nữ tử bị đẩy ra, cánh hoa hồng nhạt tức khắc hiện ra ở đáy mắt Đông Lăng Mặc.
Cánh hoa khép kín, phía trên còn có ngọc lộ ướt át, ở dưới ánh sáng của dạ minh châu châu, phát ra một tầng ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Dụ hoặc nhất vẫn là cửa u huyệt bị cánh hoa ngăn trở, hiện tại, cửa huyệt nho nhỏ này, chính vì chủ nhân đang hoảng sợ bất an mà không ngừng mấp máy, lúc đóng lúc mở.
Cửa huyệt rất nhỏ rất nhỏ, Đông Lăng Mặc thật sự có chút hoài nghi, địa phương nhỏ như thế, thật sự có thể cất chứa được cự vật đang dâng trào của mình hay không.
Hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, tưởng tượng đến lát nữa liền có thể nếm thử tư vị ƈôи ȶhịȶ nóng bỏng như sắt của mình đưa vào u huyệt, thế nhưng lại giống như mao đầu tiểu tử, hưng phấn đến cả đôi mắt đều đỏ lên.
“Thất công chúa, là ngươi tự tìm.” Âm thanh khàn khàn biểu hiện giờ khắc này hắn rất kích động, bởi vì động tình, ở thái dương cùng khuôn mặt tuấn tú đều nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt như vậy, ngay cả minh tinh đẹp nhất trên TV đều kém hơn.
Mộ Thiển Thiển nâng lên nửa người trên, vốn là định xin tha, nhưng khi nhìn đến mồ hôi trên mặt hắn, không biết vì sai, lại có chút bị mê hoặc, đã quên muốn lui về phía sau, cũng quên mất giãy giụa.
Nam nhân kéo xuống đai lưng bên hông chính mình, nhanh chóng đem vật cứng sớm đã sung huyết bành trướng móc ra, làm nó không hề che lấp mà hiện ra trong tầm mắt Mộ Thiển Thiển.
Cự vật màu da kia…… So với cánh tay trẻ con còn thô hơn, tuy rằng không có tận tay chạm vào, nhưng cũng không khó để cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng của nó, nhìn phía trên nó bởi vì nam nhân động tình mà nổi lên gân xanh, cùng với một giọt trong suốt ngọc dịch trên đỉnh quy đầu kia, Mộ Thiển Thiển hít hà một hơi, sợ tới mức thiếu chút nữa ch.ết ngất đi qua.
“Không……” Khi Đông Lăng Mặc tận lực hướng hai bên áp xuống chân nàng, chính mình vươn người về trước, dùng hắn cực đại quy đầu để ở cửa u huyệt của nàng, Mộ Thiển Thiển cuối cùng nhịn không được kinh hoảng thất thố mà hét lên: “Không cần! Ta…… Ta không phải người mà ngươi thích, không cần! Lấy ra! A…… Không cần, đau……”
Theo hắn đẩy mạnh một cái, nàng cuối cùng cảm thụ cái rõ ràng uy lực của thiết bổng, thật lớn, thật nóng, cứng quá…… Hắn thậm chí còn chưa cắm vào, nàng cũng đã đau đến sắp rơi nước mắt.
“Không cần, hầu gia, không cần…… A! Không cần! A! Đau quá…… Ô ô…… Đau……”
Nữ nhân run rẩy thân thể tuyết trắng non mịn, hai cái ɖú no đủ bởi vì nàng run rẩy mà không ngừng đong đưa, vẽ ra từng vòng ánh sáng đẹp, một màn này Đông Lăng Mặc nhìn thấy càng thêm môi lưỡi khô, lại càng thêm khó chịu.
U huyệt của nàng sao lại nhỏ như vậy? Cự vật mà chính mình luôn lấy làm tự hào, cư nhiên ở ngay lúc này bị kẹt chặt, cắm lâu như vậy, mà ngay cả quy đầu đều chen vào không lọt.
Hít sâu một hơi, làm hô hấp chính mình hơi thuận một chút, Đông Lăng Mặc bỗng nhiên vung lên bàn tay to.
Mộ Thiển Thiển chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, xiêm y bị xé thành mảnh nhỏ đã hoàn toàn rời xa nàng thân hình.
Mảnh vải cột trên cổ tay nàng cũng không biết ở thời điểm nào đã bị hắn dùng nội lực xé nát, thân thể mềm mại của nàng bỗng nhiên bị người ôm lên, xoay người một cái, nàng đã mặt đối mặt ngồi ở trên người hắn.
Đông Lăng Mặc chịu đựng xúc động muốn hung hăng thao u huyệt của nàng, tiếp tục xé tan xiêm y trên người mình, cùng nàng trần trụi đối mặt, cầm lấy đầu nàng, cúi xuống đặt một nụ hôn.