Chương 11

Cắt Tóc
“Tôi nói nè Duẫn Thiên Khuyết, tóc cậu thật sự quá dài, lúc nào đó bị cấm thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!” Lạc Kính Lỗi hảo tâm không hảo báo, sau khi tiếp nhận mười cái nhìn xem thường vẫn cố gắng làm một quản gia tốt, công lực mạnh mẽ không ai sánh bằng.


Giải bóng trung học toàn tỉnh đã bắt đầu khai mạc, giành chức vô địch, đối với trường trung học Hoa Nam đã thắng liên tiếp mười bảy trận mà nói, thì căn bản không là vấn đề. Hơn nữa năm nay lại có Duẫn Thiên Khuyết là trợ thủ đắc lực, Lạc Kính Lỗi lại cảm thấy như hổ thêm cánh. Ôi ha ha ha ha! Xưng bá cả nước đã không còn là giấc mộng xa vời rồi, năm nay tôi nhất định sẽ biến nó thành sự thật. Ha ha ha ha!


“Đội trưởng, cẩn thận!”
“Boong!”
“Ôi!”
Sau một loạt âm thanh liên tiếp, Lạc Kính Lỗi chỉ có thể chạy trối ch.ết. Đầu cậu bị cột điện hung hăng “yêu” một cái, lập tức nổi lên một “cục lớn” hồng hồng.
“Đã nói cậu cận thận mà!”


“Cậu cmn sao không đợi tớ quy thiên rồi nói luôn!”
“Là mắt cậu không nhìn đường, rõ ràng cột điện lớn như vậy, cậu còn cố tình đâm vào.”
“Cậu đừng có cãi, cẩn thận tôi mang một đống giày ném cho cậu.”
“Hừ! Quan báo tư thù.” Khắc Lâm khinh thường cậu.


“Sao nào, ai bảo tớ là đội trưởng! Tôi đứng cao hơn cậu, nằm dài hơn cậu, ném bóng cao hơn cậu, thân thể cường tráng hơn cậu, tôi đều có thể áp ch.ết cậu.”
“Cậu, cậu—” Khắc Lâm đã muốn tức giận đến cả người phát run, răng nanh run lên.


“Được rồi, đừng đùa nữa. Các cậu thật nhiều chuyện, đúng là hai đứa nhóc.” Đại Cao đứng ra sắm vai thầy giáo dạy dỗ.


available on google playdownload on app store


“Hừ!” Lạc Kính Lỗi quyết định không cùng tiểu nhân so đo, tiếp tục chuyển lực chú ý lên người Duẫn Thiên Khuyết. “Duẫn Thiên Khuyết, cậu rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện hay không? Tóc cậu phải cắt ngắn. Ở trường học, thầy cô có thể mắt nhắm mắt mở với cậu. Nhưng đó là giải đấu cấp tỉnh, những người cổ hủ đó sẽ không khách khí với cậu. Có nghe không, ngày mai phải cắt!!”


Về chuyện Duẫn Thiên Khuyết, Lạc Kính Lỗi từ chỗ Lương Thánh Nặc có nghe đươc một ít thông tin rời rạc. Thân thế Duẫn Thiên Khuyết hẳn những người thường như bọn họ sẽ không có cách nào đắc tội được! Có một người bạn là con của ông trùm mafia lớn nhất Nhật Bản, người bình thường cũng sẽ không có dũng khí làm vậy nhỉ! Ở Trung Quốc nhà hắn còn có một vài chi nhánh công ty dầu khí thô lớn, phát triển mạnh mẽ. Cho nên có thể hiểu được vì sao lãnh đạo nhà trường lại khoan dung với hắn như vậy. Cho nên cậu cũng không tính nói thân thế của Duẫn Thiên Khuyết cho mọi người, tránh để bọn họ khủng hoảng không cần thiết. Khiến sự tự tin và dịu dàng của Duẫn Thiên Khuyết thật vất vả mới tạo được (tuy là ít đến đáng thương) hoàn toàn bị phá vỡ, đó là tình cảnh cậu không muốn thấy nhất. Mẹ ruột của Duẫn Thiên Khuyết hình như là người Trung Quốc, cho nên hắn mới có thể ở lại Trung Quốc mà lớn lên! Cậu không phải không hiểu Duẫn Thiên Khuyết vì mẹ mới nuôi tóc dài, nhưng cậu thật sự không hi vọng những ký ức đau khổ này vẫn còn dây dưa với hắn. Nhưng xem ra hiệu quả cũng không lý tưởng, mặc kệ cậu cứng rắn lôi kéo hay dụ dỗ ép buộc, Duẫn Thiên Khuyết cũng không hề nhúc nhích. Mái tóc dài kia vẫn ương bướng trên đầu của cái tên ngoan cố đó.


Lạc Kính Lỗi chưa bao giờ biết lời nói của mình có bao nhiêu huyên náo, rốt cuộc đã chọc giận Duẫn Thiên Khuyết, cho cậu một ánh mắt oán giận, một câu “phiền ch.ết”, ngạo mạn giơ túi sách lên, bước nhanh rời khỏi đội ngũ bọn họ.


“A, Duẫn Thiên Khuyết, cậu đứng lại cho tôi. Này…” Vì sao lần nào cậu cũng bị bỏ lại. Đáng giận, làm bạn với Duẫn Thiên Khuyết, thật đúng là chuyện hoàn toàn mất mặt. Quên đi, ai bảo đây là lựa chọn của mình! Người luôn luôn không có lực miễn dịch với những thứ xinh đẹp như cậu cũng chỉ đành phải nhận phần không hay ho về mình! Haiz.”


“Lạc Kính Lỗi, vĩnh viễn bên tôi, cậu không hối hận sao?”


Duẫn Thiên Khuyết, mặc kệ tương lai chúng ta có thể bị chia cách hai chân trời hay không, cả đời này, tôi cũng sẽ không hối hận vì đã quen cậu. Trở thành bạn của cậu là chuyện kiêu ngạo và đáng giá nhất trong cuộc đời này của tôi. Vĩnh viễn ở cùng cậu, đã trở thành hi vọng xa vời của tôi.


Đợi cho đến khi chúng ta con cháu đầy đàn, liệu có thể cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, chơi cờ, đánh trận bóng rổ chỉ có hai chúng ta không?
Cứ như vậy, thích thú bên cậu hết cả một đời.
Duẫn Thiên Khuyết, bạn thân cả đời, cậu không muốn sao?
Sân vật động số một của tỉnh.


“Lương Thánh Nặc?” Lạc Kính Lỗi giống như phát hiện một châu lục mới mà hưng phấn chạy đến bên cạnh, cùng Lương Thánh Nặc kề vai sát cánh. “Sao cậu lại ở đây?” Gần đây cậu mới phát hiện người này thật sự không tệ, lòng đầy nhiệt tình, giàu nghĩa khí, trọng chữ tín, rất đáng giá làm bạn bè (cùng người nào đó hoàn toàn bất đồng). Nhớ tới ngày bọn họ quen biết, thật sự là không hoà thuận. Vì thế họ thường ngồi cùng nhau, nâng cốc cười nói, cười xoá hận thù.


“Hôm nay Hoa Nam các cậu đấu trận thứ ba đúng không! Đừng quên, đối thủ sau đó của các cậu là chúng tôi, trung học Phú Tây, tôi tất nhiên phải đến để biết người biết ta rồi! Đánh cho tốt, nếu bị thua, chúng ta sẽ không có cơ hội chạm trán đâu.” Lương Thánh Nặc cười nói.


“Cậu yên tâm, chức vô địch của tỉnh đã sớm về trong bàn tay Hoa Nam chúng tôi, tôi căn bản chẳng để vào mắt. Tôi muốn được xưng bá cả nước. Về Phú Tây các cậu, xem giao tình giữa hai chúng ta, tôi sẽ không thắng quá nhiều, thưởng cho các cậu vị trí thứ hai.” Kiêu ngạo vỗ vỗ ngực Lương Thánh Nặc, Lạc Kính Lỗi dõng dạc nói.


“Đồ cuồng vọng.” Lương Thánh Nặc tức giận, ấn đầu cậu xuống, vò vò không ngừng, cho đến khi một cái “tổ chim” xuất hiện.
“Kính Lỗi thật sự bị điên, mọi người đều phải làm quen thôi.” Nhìn bộ dáng bọn họ đùa giỡn, Đại Cao bội phục lắc đầu.


“Thật sự là kỳ quái, đội trưởng duyên với người khác phải kém như vậy, sao lại cứ hấp dẫn từng người từng người cùng giới tính đến. Còn ánh mắt tốt thế nào mà lại chọn toàn những người là vưu vật thế gian này mà phóng điện. Những người này rốt cuộc là làm sao vậy, em vì sao lại không phát hiện Lạc Kính Lỗi có cái gì hấp dẫn người chứ?” Khắc Lâm có chút sâu xa nói.


“Mị lực cá nhân đi!” Đại Cao luôn luôn trung thực nói ra câu này, lại khiến Khắc Lâm trố mắt hồi lâu.


Lương Thánh Nặc sau khi tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng bắn phá của Duẫn Thiên Khuyết, cũng không có chút nào yếu thế mà trừng lại, cho đến khi người kia cảm thấy không thú vị mà rời đi, hắn mới thu tầm mắt lại. “Duẫn Thiên Khuyết hôm nay cũng sẽ ra sân sao?”


“Tôi an bài cậu ta đến hiệp hai mới vào sân, tích luỹ kinh nghiệm trước, mới có thể đánh toàn trận được.”


“Thật chờ mong nhìn thấy bộ dáng – Duẫn Thiên Khuyết chơi bóng rổ.” Hắn vốn muốn nói bộ dáng làm chuyện ngu xuẩn này, nhưng nhìn đến gương mặt trẻ con của Lạc Kính Lỗi – kẻ yêu bóng rổ như mạng sống mình, lời đến miệng lại cấp tốc thu trở về. Gương mặt trẻ con kia khi tức giận không biết liệu có trở thành mặt than đen hay không, ít lộn xộn vẫn là tốt hơn.


Ở phút thứ tám của hiệp ba, lượt tấn công của đối phương.
Thật tốt quá! Lạc Kính Lỗi nhìn sai lầm của cầu thủ đối phương khi lừa bóng, đang chuẩn bị giơ tay bắt bóng, không ngờ người nọ cố ý phạm quy ác ý, hung hăng đánh cậu ngã xuống.


“A!” Giọt mồ hôi lạnh rơi từ trên trán xuống. Lạc Kính Lỗi cắn răng nhịn đau đớn mà bật ra tiếng rên rỉ. Không được rồi! Không đứng dậy được. Không có cách nào đứng lên! Va chạm lần này, khiến xương bánh chè ( ) của cậu bị thương nghiêm trọng. Máu chảy tràn trên sàn, cậu chỉ có thể ôm đầu gối té trên mặt đất, từng đợt sóng đau đớn khủng khiếp nhanh chóng đánh úp lại, trong đầu lại vì không có khả năng tiếp tục trận đấu mà cảm thấy tiếc nuối.


“Cậu thế nào, có muốn—” Trọng tài chạy đến, câu hỏi còn chưa nói xong, đã nghe được “bụp” một tiếng, một thân ảnh cao lớn trong nháy mắt ngã xuống đất. Máu đỏ tươi phun ra từ miệng, cùng một chiếc răng nanh trắng.


Thời gian như nghẹt thở trong không gian yên lặng, ánh mắt Lạc Kính Lỗi chỉ có thể nhìn thấy nắm đấm gắt gao và bóng dáng thân thể run run của Duẫn Thiên Khuyết. Chuyện phát sinh tiếp theo khiến cho cậu ngay cả khí lực hô “dừng tay” cũng không có, rời xa ý thức và lâm vào hôn mê. Cuối cùng, chuyện duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến là – thiếu niên điên cuồng này, thật sự có khả năng, sẽ giết người kia.


“Cậu không biết Duẫn Thiên Khuyết lúc ấy có bao nhiêu đáng sợ đâu. Khi hắn đấm người đó một cú, cả đám đều bị dọa choáng váng. Ngay cả trọng tài cũng quên thổi còi. Sau đó hắn lại tiến lên, đấm vài cú vào bụng người đó, hơn nữa còn dùng chân đá. Sức lực rất lớn, cơ hồ khiến người kia tàn phế. Sau đó bọn tớ, cùng cầu thủ đối phương hợp lực lại, mới kéo hắn ra được. Lời nói cùng đe doạ của trọng tài đối với hắn căn bản không có một chút hiệu quả. Cho đến khi người kia hấp hối ngừng giãy dụa, hắn mới buông tha, chậm rãi đi đến bên cạnh cậu, ôm cậu lên cáng, cũng không quản trận đấu đang tiến hành mà rời đi cùng cậu. Cậu không thấy được, gương mặt hắn lúc ấy, thật sự so với Hulk ( ) còn đáng sợ hơn. Sau đó tớ liếc nhìn cầu thủ khiến cậu bị ngã kia, bị văng những ba cái răng đó! Máu chảy không ngừng, tình cảnh kia thật sự có thể dùng từ khủng bố mà hình dung. Dọa ch.ết người. Tớ từ nhỏ nhìn qua nhiều vụ đánh nhau, cũng chưa nhìn thấy ai tàn độc và nạn nhân nào thê thảm như vậy.” Khắc Lâm ngồi đối diện giường bệnh Lạc Kính Lỗi, miêu tả sinh động như thật những chuyện đã phát sinh ngày hôm đó.


Lạc Kính Lỗi cũng kinh ngạc vì hành vi quá khích kia của Duẫn Thiên Khuyết, nhưng hiện tại chuyện càng làm cho cậu lo lắng là, sự kiện bạo lực lần này sẽ khiến đội bóng cậu bị cấm thi đấu, nên sốt ruột hỏi. “Đội bóng thế nào rồi, hiệp hội định xử lý chuyện này như thế nào?”


Đại Cao có thể lý giải tâm tình của cậu, cúi thấp người, kéo chiếc chăn đã bị tuột lên cho cậu. “Cậu yên tâm, đội bóng không có việc gì, có thể tiếp tục trận đấu. Cậu nha, quan tâm chính mình một chút được không, bác sĩ nói chân cậu không có trở ngại gì, bôi thuốc xong, qua vài ngày sẽ ổn. Cậu sở dĩ té xỉu, chính là bởi vì quá mức mệt nhọc cùng quan tâm, hơn nữa còn ngủ không đủ giấc. Kính Lỗi, có phải cậu ở nhà luyện bóng một mình hay không? Xem đi, bị quá tải rồi.”


Hiện tại Lạc Kính Lỗi không thể quản được việc đó. “Không có việc gì? Gây chuyện lớn như vậy làm sao có khả năng không có việc gì?”


“Ngay từ đầu đội chúng ta cũng rất lo lắng, nghĩ đến trận đấu này coi như đi tong. Không nghĩ tới sau đó lại hiệu trưởng nói rằng biết đội bóng sẽ không bị chuyện này ảnh hưởng, có thể tham gia trận đấu kế tiếp. Chính là, một mình Duẫn Thiên Khuyết bị xử phạt cấm ra sân một năm. Hơn nữa đối phương cũng không có nhắc việc kiện tụng, chuyện này coi như đã chấm dứt một cách không minh bạch.”


“Là như vậy sao?” Đội bóng không có việc gì, nhưng Duẫn Thiên Khuyết lại bị cấm đấu một năm. Thật không biết đây là tin tức nên vui hay nên buồn. Hắn thật vất vả mới có một chút hứng thú chơi bóng rổ, xem ra cũng bị ch.ết non rồi. Duẫn Thiên Khuyết, sao cậu lại xúc động mạnh như vậy chứ? Thật không nghĩ đến một lần khinh địch lại —


“Nghe chú phóng viên tiết lộ, hình như một tập đoàn tài chính gì đó đã gây rất nhiều áp lực, mới có thể dễ dàng giải quyết chuyện này như vậy.”


Lạc Kính Lỗi nghe đến đây mới nghĩ đến Duẫn Thiên Khuyết có người cha đầy thế lực, chuyện ấy đối với hắn căn bản không phải là vấn đề gì. Chính là, người như ông ta vì sao lại phải bảo vệ một đội bóng trung học nhỏ bé? Chẳng lẽ, là Duẫn Thiên Khuyết đi cầu xin cha hắn…


“Hắn không bị buộc tội mà vào tù hay bị đưa đến trại cải tạo, thật sự là mạng lớn. Cũng không có bị khai trừ ra khỏi đội bóng rổ, xử phạt này với hắn thật sự là quá nhẹ! Đội trưởng, tôi thấy Duẫn Thiên Khuyết đối với cậu thật sự quá tốt! Cậu phải nói cho hắn, loại phạm quy này khi chơi bóng rổ là chuyện thường có. Cho dù tức giận thế nào, cũng không được ra tay đánh người! Còn đánh người đến ch.ết khiếp, tớ có đến phòng bệnh thăm nguời kia, toàn thân gãy xương hơn mười chỗ, vỡ lá lách, gãy xương hốc mắt, quả thật chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung. Quan trọng nhất là, chỉ sợ đời này hắn không thể chơi bóng rổ được nữa. Hắn phạm quy ác ý, khiến cậu bị thương, quả thật rất đáng giận. Nhưng trừng phạt như thế, có phải quá nghiêm trọng hay không? Duẫn Thiên Khuyết làm như vậy, khiến cho nhiều người bắt đầu sợ hắn.” Khắc Lâm lo lắng nói.


“Tớ biết rồi.” Trừng phạt này thật sự rất nghiêm trọng, nhất là từ nay về sau khiến người ta không thể chơi bóng rổ nữa. Nếu đổi lại là cậu, nhất định không thể chấp nhận được. Lạc Kính Lỗi một bên thực cảm kích Duẫn Thiên Khuyết vì cậu mà ra tay, nhưng một bên – cậu cảm thấy sợ hãi, Duẫn Thiên Khuyết bạo lực như vậy khiến cậu sinh ra cảm giác sợ hãi nhè nhẹ. Duẫn Thiên Khuyết, cậu rốt cuộc vì cái gì?


“Được rồi. Khắc Lâm, cậu bớt nói hai câu đi. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, trong lòng Kính Lỗi cũng không dễ chịu. Duẫn Thiên Khuyết chỉ là hơi xúc động một chút. Hắn rất tốt với Kính Lỗi, chúng ta ai cũng thấy. Từ lúc Kính Lỗi hôn mê đến bây giờ đã là hai ngày một đêm. Hắn thậm chí không thèm chợp mắt mà canh giữ ở bên cậu ấy. Chỉ cần thấy cảm tình hắn đối với bạn bè như vậy, cho dù hắn có làm sai chuyện gì, chúng ta thân là bạn, cũng có thể tha thứ hắn, không phải sao?” Lời Đại Cao thấm thía khuyên giải an ủi làm Khắc Lâm có chút xao động.


Lạc Kính Lỗi hiểu được, khi mở hai mắt ra cậu đã nhìn thấy đôi mắt đang chờ đợi lo lắng của Duẫn Thiên Khuyết, liền hiểu được Duẫn Thiên Khuyết đối với mình rất tốt. Hồi tưởng lại hành vi xúc động của hắn, cho dù muốn mắng cũng thật sự không mở miệng được. Hai mắt hắn đỏ hồng, tóc tai hỗn độn, dung nhan tiều tuỵ, làm sao có thể mắng được! Vì thế cậu nén giận, thật vất vả mới khuyên hắn về nhà ngủ hai ngày, cho nên mới có cơ hội cùng Đại Cao, Khắc Lâm nói chuyện nhiều như vậy. Chuyện này làm sao có thể nói trước mắt Duẫn Thiên Khuyết được!


Cậu thật sự rất mừng vì Duẫn Thiên Khuyết rốt cục bắt đầu quan tâm người khác. Nhưng về phương diện khác, cậu lại phải đối mặt với một nan đề – khuynh hướng bạo lực của Duẫn Thiên Khuyết. Phỏng chừng trong thời gian ngắn cũng chưa chắc giải quyết được! Haiz!


Duẫn Thiên Khuyết, tình bạn “thâm hậu” này, tôi nên lấy cái gì trả lại cậu đây?
Trong mơ hồ dường như nghe được có người không ngừng gọi tên của cậu, vì vậy cậu tỉnh dậy.


Lạc Kính Lỗi mở to mắt nhìn bầu trời u ám tối đen, đồng hồ trên tường chỉ vào bảy giờ. Khắc Lâm bọn họ đã đi hai tiếng trước! Cậu cũng cứ như vậy mà ngủ hai tiếng. Hiện tại tỉnh lại, mới có chút cảm giác đói bụng.


Trong mộng vẫn có người không ngừng gọi to tên cậu, nghe được giọng nói kia, hình như là Duẫn Thiên Khuyết. Có phải lúc mình được trị liệu không tỉnh lại, cũng nghe được âm thanh lo lắng của Duẫn Thiên Khuyết? Một lần lại một lần, quanh quẩn ở bên tai. Chỉ là mi mắt quá nặng không mở ra được, vì thế cậu đành bỏ cuộc, tiếp tục ngủ say. Duẫn Thiên Khuyết, cậu nhất định không thể tin được, cậu cư nhiên lại xuất hiện trong giấc mộng của tôi.


Lạc Kính Lỗi quay đầu, một thứ gì đó tối như mực hấp dẫn chú ý của cậu.
Trời ạ! Tóc dài, đây chẳng phải là Duẫn Thiên Khuyết sao? Sao lại như vậy? Hắn không phải chỉ rời đi được bốn tiếng sao? Sao lại quay lại rồi? Hắn muốn làm gì chứ!


Lạc Kính Lỗi nhẹ nhàng ngồi dậy, tận lực không đánh thức hắn. Nhìn hắn ghé vào bên giường ngủ say, khiến cậu nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp mắt. Lúc này hắn cuộc tròn như chú mèo con bên người cậu, thiên sứ thanh bình có chút mệt nhọc cùng tiều tụy. Lạc Kính Lỗi đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài, vừa nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu nói.


“Duẫn Thiên Khuyết, cậu là đồ ngốc, ở nhà ngủ không tốt sao? Vì cái gì lại chạy tới nơi này, tốt với tôi như vậy để làm chi! Cậu cũng không phải con gái, nếu không nhất định tôi sẽ bị cậu cảm động.


Duẫn Thiên Khuyết, tóc của cậu rất đẹp, thậm chí so với tóc dài của những cô gái khác còn đẹp hơn! Nhà cậu có tiền như vậy, nhất định là dùng sản phẩm chăm sóc tóc cao cấp nhất. Nhưng mà, Duẫn Thiên Khuyết, cậu có thấy nó rất nặng hay không, có phải rất áp lực hay không. Vô số phiền não và cừu hận, cậu không biết nó rất giống một sợi dây thừng ư, luôn luôn trói ở cổ cậu, lại không ngừng siết chặt, siết chặt vô cùng, chặt đến mức cậu không thở nổi, chặt đến mức khiến đôi mắt cậu không thể nhìn thấy bất cứ người nào. Duẫn Thiên Khuyết, cắt nó đi không tốt sao? Tôi biết, cái ch.ết của mẹ đả kích cậu rất lớn, cũng như việc cha cậu tự tay giết ch.ết bà. Cậu hận ông ta, hận cực độ, nhưng ông ta dù sao cũng là cha của cậu, là một người mà cậu không thể nào thoát khỏi. Cậu chỉ có thể lựa chọn trầm mặc kháng nghị, lựa chọn nuôi tóc dài khóc thương người mẹ đã mất. Duẫn Thiên Khuyết, nhưng cậu lại quên một điều, cậu còn sống nha! Cậu vẫn đang thật sự sống ở thế giới này. Chẳng lẽ cậu muốn bóng ma đau đớn ấy vẫn cắm rễ trong lòng, khiến cậu trở thành một người máu lạnh, tàn khốc sao? Người sống cả đời này, có bao nhiêu cái mười bảy năm? Mười bảy năm tiếp theo, tôi muốn cùng cậu vui vẻ mà trải qua. Duẫn Thiên Khuyết, cắt nó, quên nó đi, vứt bỏ, chẳng khác nào ném đi phiền não, gông xiềng mà nghênh đón hạnh phúc. Như vậy cuộc đời mới có ý nghĩa. Tôi nghĩ mẹ của cậu nhất định sẽ đồng ý với ý kiến của tôi.


Duẫn Thiên Khuyết, tôi thật sự cảm kích tất cả những gì cậu làm cho tôi. Nhưng mà, tôi còn phải mắng cậu, cậu rất hồ đồ, rất xúc động, cậu thật sự là—


Thôi! Quên đi, Duẫn Thiên Khuyết, cậu tốt với tôi như vậy, mà tôi lại từng có ý nghĩ không an phận với cậu. Nếu cậu là con gái thì thật tốt biết bao nhiêu. Cậu xinh đẹp như vậy mà lại – Haiz! Nếu cậu nghe tôi nói thế, nhất định sẽ mắng tôi rất thảm, nói không chừng còn đấm tôi vài cái nhỉ!
Ha ha…


Duẫn Thiên Khuyết, cậu yên tâm, từ nay về sau, tôi chỉ xem cậu là bạn tốt cả đời này, là bạn tốt. Không bao giờ có ý nghĩ tà niệm gì nữa. Chúng ta cùng nhau chơi bóng, nơi nơi tạo ra cuộc đời tốt đẹp nhất đi!”
“Reng reng reng.”
“Vào lớp.”
Một thiếu niên tuấn mỹ tóc ngắn đứng ở cửa.


“Cậu, cậu, cậu là Duẫn Thiên Khuyết?”
———–
Chú thích:
C 12
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
6 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì






Truyện liên quan