Quyển 2 - Chương 3: Cuộc sống đâu lường trước điều gì
Hạ Tuyết Duyên rất ít khi bị bệnh, nhưng một khi bị bệnh thì hai tuần cũng chưa khỏi.
Và đây là lần bệnh dai dẳng đó. Hôm qua dầm mưa chưa đủ, cô còn ngâm nước gần một tiếng đồng hồ. Sáng nay đã nằm bẹp dí trên giường.
Hạ Đông Vũ gõ cửa mấy lần mà cô không ra mở, nên đành tự ý xông vào. “Chị! Dậy đi, mai sinh nhật mẹ, hai chị em mình cùng mua món quà đi!” Đông Vũ lay nhưng Hạ Tuyết Duyên không phản ứng lại. Bình thường cô chẳng bao giờ ngủ nướng, vậy mà hôm nay lại nằm lì ở đó, đúng là chuyện khó tin.
Hạ Đông Vũ lay thêm mấy lần nữa, thấy cô không nhúc nhích, mới chậm rãi kéo mền ra khỏi mặt chị gái. Cậu nhóc run rẩy đưa tay lên mũi chị, cảm nhận còn hơi ấm phát ra mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức phát hiện tình trạng chẳng mấy khả quan của chị, bèn gọi hàng xóm tới giúp.
Cô Lý bắt taxi, ôm Hạ Tuyết Duyên đến bệnh viện. “Cháu ở nhà coi khóa cửa cẩn thận, gom cho chị mấy bộ quần áo, rồi cố liên lạc với người lớn. Tình hình thế nào cô gọi báo cháu sau. Chắc không sao đâu!” Cô Lý dặn dò tỉ mỉ đủ thứ, bảo Hạ Đông Vũ đừng quá lo lắng, phải bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện, xong xuôi rồi hẳn vào viện. Hạ Đông Vũ chẳng nghe lời ai, vậy mà lần này lại làm theo lời cô Lý dặn.
Bác sĩ khám cho cô chẩn đoán rằng cô chỉ bị sốt, kèm theo biểu hiện của suy nhược thần kinh, sau đó kêu cô Lý làm giấy tờ nhập viện.
Vì phải điền một số thông tin cần thiết để làm xác nhận bảo hiểm, mà cô Lý lại không rõ, nên phải gọi điện cho Hạ Đông Vũ.
“Có một số thông tin cô không biết rõ, cháu xem có ai quen kêu họ đến bệnh viện ngay nhé! Trên này người ta hối dữ lắm!”
“Cháu vẫn chưa liên lạc được với ba cháu, không biết phải làm sao nữa! Cô bảo người ta cho chị cháu nhập viện trước, rồi cháu chạy lên liền!” Hạ Đông Vũ lo lắng, ngắt máy gọi cho ba. Cậu nhóc gọi suốt từ nãy đến giờ mà vẫn không liên lạc được, mẹ cậu thì ở quá xa, có gọi cũng chỉ khiến bà thêm hoảng loạn.
Đúng lúc cứu tinh xuất hiện. Hạ Đông Vũ trông thấy Trần Trình đứng trước cổng thì mừng khôn xiết.
“Chúa phù hộ! May quá! Anh mau đến bệnh viện huyện liền đi, giúp chị em với!” Giọng Hạ Đông Vũ gấp gáp.
Trần Trình không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Anh trấn an Hạ Đông Vũ rồi hỏi sự tình thế nào. Sau khi nghe xong, anh lập tức xách theo túi đồ Hạ Đông Vũ chuẩn bị sẵn, leo lên xe chạy vội đến bệnh viện.
Theo lời của Hạ Đông Vũ, anh tìm đến chỗ bàn thủ tục, tìm người tên là Lý Thuần. Gặp được Lý Thuần, anh chào hỏi qua loa, kế đó làm thủ tục nhập viện cho Hạ Tuyết Duyên.
Cô Lý dẫn anh đến chỗ giường bệnh của Hạ Tuyết Duyên. Thấy cô nằm chung giường với một người phụ nữ khác, bất tỉnh không biết gì, dây dợ thì cắm tùm lum trên người. Anh cảm thấy xót nên nhờ y tá chuyển cô sang nằm phòng đặc biệt, dù chi phí có hơi đắt một tí, nhưng người bệnh cần sự thoải mái.
“Cậu là gì của con bé?” Cô Lý hỏi.
“Cháu là... anh họ của em ấy!” Trần Trình ấp úng.
“Thế ở lại chăm sóc nó nhé, cô còn có việc, phải về trước. Có cần giúp gì thì cứ gọi cô, đừng sợ phiền!” Trần Trình gật đầu với cô Lý.
Sau khi tiễn cô Lý về, Trần Trình quay trở lại phòng bệnh của Hạ Tuyết Duyên, anh kéo ghế ngồi bên cạnh giường cô.
Chỉ sau một đêm, gương mặt cô tiều tụy, nhợt nhạt hẳn. Anh tự trách bản thân, lẽ ra không nên để cô dầm mưa về một mình như thế. Bây giờ anh chẳng biết làm gì ngoài việc túc trực bên cạnh cô.
Hạ Tuyết Duyên mở đôi mắt nặng trĩu ra, nhưng cố hết sức cũng chỉ hé được nữa mắt. Cô không nhận ra mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy rất rất lạnh, cả cơ thể như bị đông cứng, muốn nhúc nhích một ngón tay cũng không được. Chẳng bao lâu sau cô đã bị cơn mệt mỏi đánh gục trở lại.
Khoảng nữa tiếng sau, Hạ Đông Vũ hớt hải chạy đến, theo sau là ông Hạ.
“Chị!” Hạ Đông Vũ vừa đến đã gọi chị, đến bên giường nắm lấy bàn tay nóng hổi của cô.
“Bác sĩ nói con bé bị làm sao?” Ông Hạ nhìn Trần Trình, hàng lông mày chau lại, hình thành vết nhăn ở trán.
“Sốt cao, suy nhược thần kinh!” Trần Trình trả lời, mắt anh vẫn không rời khỏi cô.
“Hôm qua con thấy chị lạ lắm, đội mưa về, xong lại còn khóc trong phòng tắm nữa, khóc rõ lâu!... Có khi nào chị ấy thi trượt nên hành hạ bản thân không?” Hạ Đông Vũ nhìn ông Hạ, nhướng một bên mày lên. Ngay cả bản thân cậu còn không tin suy luận của mình, nói gì đến người khác.
“Thằng điên!” Ông Hạ cốc đầu Hạ Đông Vũ, “Có mày rớt thì đúng, chị mày học giỏi như thế mà rớt được à! Con với cái. Chỉ giỏi múa miệng!” Ông Hạ đẩy con trai ra chỗ khác, ngồi vào vị trí đó, đưa tay lên trán con gái kiểm tr.a nhiệt độ. “Sao lại sốt cao thế này!”
“Bác đừng lo quá, bác sĩ nói may mà đưa vào kịp, nằm viện vài hôm là về được thôi!” Trần Trình an ủi. Xách túi đồ của Hạ Tuyết Duyên bỏ vào tủ, rồi đóng lại.
“Cháu không biết đấy thôi. Con bé mà đã bệnh là nằm nửa tháng cũng chưa chắc khỏi. Làm sao mà không lo được?” Ông tặc lưỡi, xót xa vuốt tóc con gái.
Đến gần tối, cơn sốt của Hạ Tuyết Duyên giảm xuống đôi chút, cô đã có thể mở mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ vài giây, rồi lại nhắm tịt mắt hôn mê.
Ông Hạ và Hạ Đông Vũ muốn ở lại, thay phiên nhau chăm sóc Hạ Tuyết Duyên vì không muốn làm phiền Trần Trình.
“Không sao đâu, bác còn phải đi làm, Đông Vũ còn đi học, cháu lại không phải làm gì. Dù sao cũng chỗ thân thiết, bác cứ yên tâm về nhà nghỉ ngơi đi, cháu chăm Tuyết Duyên được mà!” Trần Trình đẩy ông Hạ về, còn dúi cho Hạ Đông Vũ ít tiền để về xe. “Mọi chuyện ở nhà em cố thu xếp nhé!”
“Dạ, làm phiền anh quá!” Hạ Đông Vũ cúi đầu chào.
Quay lại ngồi cạnh giường bệnh, Trần Trình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Tuyết Duyên. Cô từ từ mở mắt ra, ánh điện quá chói khiến cô nheo mắt lại, đưa cánh tay đang được Trần Trình nắm che lại.
Trần Trình tinh ý liền chạy đi tắt đèn lớn, chỉ để lại cây đèn mờ bên cạnh giường.
“Đỡ hơn chút nào không? Anh đi mua cho em ít cháo nhé!” Trần Trình cúi mặt sát mặt cô.
Hạ Tuyết Duyên không trả lời, môi cô khô cứng đến nổi sức lực yếu ớt của cô không thể tách chúng ra được.
Vừa mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Trần Trình khiến cô muốn nổ tung. Anh phải biết rằng mình không nên ở đây, càng không nên nhìn thấy bộ dạng ch.ết dở này của cô. Cô quay mặt đi, chả còn hơi sức đâu mà cầu xin lòng thương xót của anh.
“Vậy em ngủ đi, khi nào đói cho anh biết!” Trần Trình đắp lại mền cho cô, lấy chén nước bên cạnh, dùng bông thấm nước chấm lên môi cô.
Đôi môi khô khốc được thêm nước thì mở ra, nhưng cô chẳng muốn nói. Cho dù là một chữ cũng không muốn.
Hai hôm sau, nhiệt độ của cô giảm dần, sức lực cũng lấy lại đôi chút nên tỏ ra cáu gắt với Trần Trình.
Khi ba và em trai vào thăm, cô vẫn là đứa con gái ngoan, là người chị trưởng thành. Chỉ khi có mặt Trần Trình, cô mới trở nên cộc cằn. Mọi thứ anh mang đến cô đều hoặc là ném đi hoặc là không đụng tới.
Ông Hạ và Hạ Đông Vũ thấy lạ, nhưng nghĩ vì cô đang bệnh nên không hỏi lí do. Chỉ có Trần Trình hiểu rõ và âm thầm chịu đựng.
“Lần này đỡ hơn lần trước đấy! Bác sĩ nói hai hôm nữa là chị được xuất viện rồi! Anh Trình chăm giỏi quá mà!” Hạ Đông Vũ cười lớn, nhưng ngay khi bị chị gái nhìn một cái liền im bặt.
Hạ Tuyết Duyên nhìn ông Hạ, hé mở đôi môi nhợt nhạt. “Ba, con nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học K rồi. Người ta bảo cuối tháng lên làm thủ tục đăng kí!” Cô cố nở một nụ cười.
Cả ông Hạ và cậu Hạ đều tỏ ra mừng rỡ khôn xiết, nhưng vừa nghĩ tới khoản tiền tiết kiệm không đủ cho con gái đi học, ông Hạ lại thấy nặng lòng.
Hạ Tuyết Duyên nhìn ra tâm sự của ba, cô thủ thỉ: “Ba đừng lo quá, mẹ bảo sẽ gửi học phí cho con, với lại con học giỏi như vậy, chắc sẽ kiếm được học bổng thôi!”
Trong đôi mắt hằn rõ dấu vết của thời gian, những vết nhăn lo lắng trên gương mặt ông Hạ dần giãn ra. Ông quay mặt sang chỗ khác, nén dòng nước mắt.
Trần Trình đột nhiên lên tiếng. “Công ty của ba anh có nhận thực tập sinh, lương cũng khá, nếu muốn em có thể đăng kí thử!”
Ông Hạ nghe thế thì mừng rỡ, hỏi anh đủ thứ, từ quy trình đăng kí cho đến phúc lợi cơ bản. Hạ Tuyết Duyên cảm thấy chán ghét nên lấy cớ muốn nằm nghỉ để đuổi mọi người ra ngoài.
Đến tối, Trần Trình túc trực bên cạnh Tuyết Duyên, vì cô không chịu ăn nên anh phải xúc từng muỗng ép cô ăn cho bằng được.
Hai người không ai nói gì với ai. Cho đến tận khuya, Trần Trình ngồi bên cạnh giường, anh không biết cô đã ngủ hay chưa, vì anh gọi cô mấy lần mà cô không trả lời, hoặc là cô cố tình không muốn trả lời.
“Hạ Tuyết Duyên. Nếu em còn thức, làm ơn ngồi dậy nghe anh nói được không?” Trần Trình nói, giọng anh khẩn thiết, nhưng cô vẫn nằm im không nhúc nhích.
Trần Trình kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng, thấy cô vẫn cố chấp như vậy, anh lại không muốn cô ghét mình thêm, nên để lá thư lên bàn, rồi lặng lẽ bước đi.
Nhưng Trần Trình không biết, cô thực sự đã ngủ rồi.
Sáng hôm sau, sau khi đưa mắt xung quanh tìm không thấy Trần Trình, Hạ Tuyết Duyên mới bật dậy. Phát hiện có lá thư đặt trên bàn, ngoài bìa đề tên cô, nên cô mở ra xem.
"Hạ Tuyết Duyên!
Chào buổi sáng, cô gái bướng bỉnh của anh. Thực ra anh có rất nhiều chuyện muốn nói cùng em, muốn ôn lại chút kỉ niệm xưa với em, nhưng xem ra em không muốn.
Hôm nay nhớ ăn nhiều một chút, anh nhờ y tá mang cháo vào cho em rồi, ráng ăn đi nhé!
Và còn ti tỉ thứ anh muốn dặn dò nhắc nhở em, nhưng thời gian hạn hẹp, anh không thể nói ra hết được!
Vớ vẩn vậy đủ rồi, anh vào vấn đề chính đây!
Hạ Tuyết Duyên của anh thân mến! Em hỏi anh xem em là gì của anh? Anh trả lời "em gái", em giận, và anh nghĩ anh biết lý do tại sao. Nhưng anh xin lỗi, anh không thể tiến xa hơn.
Em có giận anh cũng chịu, vì em chưa hiểu rõ tình cảm của mình đấy thôi! Sau này em lớn lên, em sẽ nhận ra yêu anh là quyết định sai lầm, và ở bên cạnh anh là điều em hối hận nhất.
Em còn nhỏ, sẽ còn gặp nhiều người tốt hơn anh, đừng vì được người khác đối xử tốt mà ngộ nhận đó là tình yêu, điều đó không tốt cho em.
Anh thừa nhận, bản thân có thích em, nhưng nó chỉ dừng lại ở đó, không hơn không kém, ở bên anh, em sẽ không cảm nhận được hạnh phúc, anh không thể mang lại điều đó cho em. Không thể. Bây giờ em giận anh, em trách anh, không sao cả, rồi sau này em sẽ nhận ra, lí do tại sao anh từ chối em.
Và khi em đọc lá thư này, anh đã đi rất xa rồi, không còn lãng vãng trước mặt em nữa, em sẽ lại yêu đời ngay thôi! Rồi khi vào Đại học, em sẽ yêu một chàng trai trong đội bóng rổ mà quên mất anh cho xem.
Điều cuối cùng. Hạ Tuyết Duyên. Hãy đẩy anh hoàn toàn ra khỏi cuộc đời em!!
Tạm biệt cô gái, anh biết em luôn mạnh mẽ, hãy luôn như thế!
Ngày 12 tháng 6
Trần Trình."
Cô ôm lá thư vào ngực, bật khóc nức nở như đứa trẻ.
Gặp lại nhau sau mười năm, anh đến rồi đi đều bất chợt như thế, hệt như cơn mưa chia ly năm đó...