Chương 21

“Jung Yunho, tôi nói cho anh biết, miếng ngọc này không phải của tôi…ngọc của tôi tám trăm năm trước đã vỡ nát rồi!”
Junsu nhìn về phía tôi, không thốt được một lời, ánh mắt tràn đầy hiềm nghi kinh ngạc.


“Kim Junsu, chính cậu nói với gã đàn ông này ngọc bội là của tôi đúng không? Ha ha, thật nực cười, vì thoát khỏi hắn ta, lời trí trá thế nào cậu cũng bịa đặt ra được. Nếu đã quyết định từ bỏ hắn, tội gì vừa mới chạy về đã phải lẻn nhảy lên giường người ta?! Còn biết liêm sỉ hay không?! Chẳng nhẽ là vì Park thiếu gia không cần cậu, cậu mới nghĩ đến còn có kẻ ngu xuẩn thống thiết yêu mình?!”


Junsu nhìn tôi, chầm chậm lắc đầu, nước mắt dâng lên.
“Một đứa hạ lưu, một đứa thấp hèn, các người đúng là đôi trời sinh.” Tôi nói cười khinh miệt.


Mặt Junsu trắng bệch ra, gắt gao cắn chặt môi đang run rẩy, thần sắc phức tạp, vẻ như muốn nói với tôi điều gì, nhưng cuối cùng lại vẫn không mở miệng.
Yunho nhìn Junsu, lại quay sang nhìn tôi, cau mày hỏi, “…Em nói, ngọc bội này là của Junsu?”


“Đó chẳng phải điều anh hy vọng?” Tôi nói, ngày trước không phải anh xác định Junsu là chủ nhân ngọc bội nên mới đưa cho nó hay sao? Tôi căm phẫn nhìn Yunho, tay giơ lên, ngọc bội bị ném ra ngoài. “Cho nên – ngọc này bổn thiếu gia không thèm!”


Một thanh âm thanh thúy vang lên, ngọc thạch xanh biếc đâm xuống nền đất, nứt vỡ thành hai mảnh. Miếng ngọc bội tôi từng gửi gắm bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu hy vọng thậm chí là cả trái tim tôi đã bị tôi hung hăng đập vỡ.


available on google playdownload on app store


Tình yêu cái quái gì?! Lời thề cái quái gì?! Cái gì là bách niên giai lão?! Tất cả mau gặp quỷ đi thôi!!
Tôi vừa lao ra khỏi phòng, Yunho liền đuổi tới, túm chặt cánh tay tôi.
“Em định đi đâu?!”
“Can chó gì đến anh!!”
Ánh mắt Yunho giống như sắp phun ra hỏa đến nơi, càng bóp chặt tay tôi.


“Em không thể đi!”
“Buồn cười!! Tại sao không thể đi?!”
“…Vì…vì…bởi vì…” Yunho nhìn tôi, không biết nên nói gì.


“Bởi vì sao?!” A, tôi cắt lời, lạnh lùng cười. “Có phải vì nếu tôi rời khỏi đây, chuyện bịp bợm của anh sẽ bại lộ, những người trung thành sống ch.ết với nhà họ Kim sẽ khởi nghĩa vũ trang phải không?!”
Yunho có chút giật mình, nhìn tôi. “…Làm sao em biết được…”


Tôi nhìn hắn, biểu tình bi thương. Yunho, cậu có thể không yêu tôi, có thể coi thường tôi, dù sao người yêu cậu trước là tôi, nhưng cậu không nên lợi dụng tôi. Gia sản nhà họ Kim tôi không cần, cậu thích bao nhiêu thì cứ đi mà lấy hết, nhưng vì sao…vì sao phải phụ tôi…


“Nếu đã biết, vì sao còn ở lại? Em không sợ anh giết em?”
“Ha ha, ch.ết ư? ch.ết với tôi mà nói là một cách giải thoát.” Tôi nói, ngừng một chút, xoay người. “Bây giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, bóp ch.ết tôi ngay tại đây hoặc là để tôi đi.”


Yunho dần buông tay tôi ra, hắn nói, Jaejoong, em xa anh, sẽ phải sống như thế nào?
Tôi cười nói, cậu quả xem thường tôi quá rồi.


Vì thế trong ánh nhìn lạnh lùng của Yunho, tôi một lần nữa lại rời khỏi nhà họ Kim, mang theo người cha già đau ốm ánh mắt vô thần không còn cử động được của mình. Trước khi cỗ xe ngựa chở tôi và cha mất hút trên con đường bằng phẳng, Yunho vẫn đứng trước cửa sổ tầng hai lẳng lặng nhìn theo.


Chỉ đến mấy ngày sau, mối hiểm họa mà Yunho ngày đêm lo lắng đã xảy ra, sự ra đi của tôi được xem như phát súng mở đầu huyết chiến huynh đệ tương tàn, đám quần hùng trong nhà họ Kim – phàm là những kẻ chưa bị Yunho tiêu diệt tận gốc lập tức vùng lên chống đối, họ tôn Bae quản gia làm thủ lĩnh và nhanh chóng tụ lại bên phía tôi, trở thành một lực lượng vô cùng mạnh mẽ ủng hộ tôi. Đối với biến sự này Yunho không phản ứng, hoặc có thể nói là bất lực. Chú tư tôi lo sợ thiên hạ không đại loạn, lại thấy Yunho không có động tĩnh gì đã sốt ruột đứng lên, khóc lóc than thở, lên án hành động nồi da nấu thịt của anh em nhà họ Kim làm ô danh dòng họ.


“Sản nghiệp Kim gia là do bọn ta đổ biết bao máu và nước mắt mới cực khổ gây dựng nên, nó đáng lý phải thuộc về chúng ta!! Cho dù không tính công lao thì cũng có khổ lao!! Thế mà giờ đây một gia nghiệp vĩ đại như vậy lại bị hai thằng nhãi con lòng muông dạ thú dày xéo tranh giành, đẩy bao nhiêu người vào chỗ ch.ết, thảm cảnh này thật sự làm cho ai ai chứng kiến cũng phải đau lòng rơi nước mắt!! Chính vì lẽ đó mà hôm nay lão phu tình nguyện đứng ra, tuyệt không vì lòng tham của cải, lão phu không có một tâm nguyện nào khác ngoài tâm nguyện không thể nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh cơ nghiệp anh em ta một tay dựng nên bị hủy hoại như vậy. Cho nên dẫu muôn đời sau phải mang tiếng bất nghĩa lão phu cũng cam tâm tình nguyện!”


Vì thế chú tư chính nghĩa nghiêm nghị tuyên bố mình độc lập tách khỏi tập đoàn họ Kim, mang theo mấy lão già ủng hộ hắn bắt đầu sống cuộc sống cực lạc. Đã có lời hịch trước sĩ tốt, tự nhiên sẽ có kẻ đi theo, tre già măng mọc. Càng ngày càng có nhiều thế lực nhỏ lẻ như măng mùa xuân đua nhau nổi dậy, gióng trống khua chiêng tuyên bố phải độc lập, bọn người bị Kim gia áp bức hừng hực quyết tâm thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Yunho chậm một bước mới hành động, vẫn sử dụng thủ đoạn đẫm máu tàn nhẫn giống như khi tiêu diệt vây cánh của họ Park. Nhưng các thế lực quyết tâm dâng cao không chút nào sợ hãi, cho dù đổ mạng như côn trùng vẫn ngoan cường chiến đấu, lớp này chưa ngã xuống, lớp khác đã đứng lên.


Việc đầu tiên các thế lực tách ra làm là nhanh chóng củng địa bàn của mình, bọn họ chủ trương không giao thiệp với nhau. Vậy mà khi Yunho phát lệnh tiêu diệt hết lũ phản bội, vì bảo toàn sinh mạng, bọn họ đã hội quân với nhau và tôn chú tư lên làm đầu lĩnh, tạo thành một lực lượng liên minh không thể khinh thường, bắt đầu chống trả dữ dội. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hùng mạnh như Yunho cũng không làm gì được bọn họi.


Giữa hai bên hình thành trạng thái giằng co tranh chấp.


Cùng lúc đó, Yuchun nhận được tin báo đã chạy ngay dến chỗ tôi, hắn nói “Jaejoong, lần này quyết không thể bỏ lỡ cơ hội.” Tôi gật đầu đồng tình, cùng hắn vỗ tay chúc mừng vụ hợp tác thành công. Tôi không muốn phải sống trong cảnh thân cô thế cô, không muốn lại sống trong cảnh rúc đầu chui nhủi nữa. Tôi muốn đối đầu Yunho, nhưng thế lực thì quá yếu, cho nên mới phải bức thiết cần có thêm bè đảng. Liên kết với Yuchun tôi nghiễm nhiên có được chỗ dựa vững chắc của người Anh, đồng thời cũng chọn đúng kẻ chỉ một lòng muốn tiêu diệt Yunho là hắn, thủ đoạn Yuchu chẳng hề thua kém Yunho, lại thêm được Anh quốc hỗ trợ chúng tôi như hổ mọc thêm cánh, thế cho nên, Yunho trước sự công kích liên tục của chúng tôi buộc phải liên tiếp thoái lui.


Một bên là phe cánh của tôi và Yuchun thế mạnh như hùm hổ, một bên là liên minh các thế lực họ Kim từng bước lớn mạnh như tằm ăn rỗi, lực lượng của Yunho dần dần bị tiêu hao phân tán. Tôi liền khinh địch chặn ngay họng của hắn. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Jung Yunho từng không ai địch nổi sắp bị tôi dẫm nát dưới chân, tôi đã không kìm nổi sung sướng – thế là cũng có một ngày tôi tự tay xé nát cái bản mặt tự phụ kiêu ngạo của hắn.


Sau khi tiếp tục hạ gục thành công một vây cánh khác của Yunho, Yuchun tổ chức ăn mừng, bao trọn một nhà hàng xịn nhất Thượng Hải mở tiệc chiêu đãi. Ngày đó không ít người đến dự tiệc, Yuchun vì thế được nở mày nở mặt, mặt mũi hớn hở. Có điều việc không ai lường trước được chính là Jung Yunho đột nhiên xuất hiện ngay giữa buổi tiệc. Hắn thoạt trông có chút tiều tụy. Hắn nói, Jaejoong, chúng ta nói chuyện. Tôi hơi sửng sốt, nhìn về phía Yuchun. Hắn cười tỏ vẻ không thèm để ý, kẻ đang nắm chắc thắng lợi như hắn cũng không vội vàng đem Yunho bắn giết. Không biết vì sao tôi lại nổi giận, trước vẻ khẩn thiết của Yunho hạ lệnh trục khách. Vậy mà hắn không biết cảm kích, cứ thà ch.ết không chịu đi, dây dưa đèo bám làm trò cười cho thiên hạ.


Tôi càng thêm tức giận, tàn nhẫn nói với hắn. “Jung Yunho, mày ít mẹ nó dùng khổ nhục kế ở đây!! Vẻ không ai bì nổi của mày đâu? Tự tôn kiêu hãnh của mày đâu?!” Tôi từng không dưới một lần ảo tưởng một ngày nào đó Yunho sẽ ăn nói khép nép cần cạnh tôi, vậy mà khi nó thật sự xảy ra, lại chỉ thấy thất vọng.


Yunho nhìn tôi, cười khổ nói: “Em nghĩ anh đến đây vì muốn cầu xin em buông tha?”
“Nếu không thì vì cái gì nữa?!” Tôi tức giận ác ôn hỏi hắn, “Mày còn định diễn trò xiếc này bao nhiêu lần nữa hả?! Kim Jaejoong ở trong mắt mày thật sự chỉ là thằng khờ thế sao?!”


Yunho lắc đầu, hắn nói: “Jaejoong, chúng ta cần nói chuyện. Anh sẽ ở nhà hàng Pháp đặt mừng sinh nhật em chờ em, vẫn sẽ chờ em, đến khi nào em tới.”
Yunho nói xong liền rời đi, sau đó Yuchun nhích lại gần tôi, hỏi, cậu mềm lòng rồi phải không, muốn tới đó hay không.


Tôi trầm mặc một lúc lâu, phẫn hận nói: “Hôm nay lão tử mà đi thì sẽ gọi họ Park cậu bằng ông nội!”
Yuchun vừa lòng cười, nâng chén với tôi, nói, vì thắng lợi của chúng ta.


Đêm đó, tôi nốc rất nhiều rượu, chỉ hy vọng có thể say bất tỉnh nhân sự luôn, nhưng càng uống lại càng tỉnh táo. Tinh thần Yuchun rất cao, quá lâu rồi, hắn mới thắng Yunho được đắc chí thỏa dạ như lần này, cho nên khó tránh khỏi thất thố, kéo tôi đi uống hết nhà hàng này đến nhà hàng nọ đến tận sáng hôm sau. Nhưng tôi vô luận uống bao nhiêu rượu vẫn cứ không thể gạt ra khỏi tâm trí lời Yunho nói sẽ vẫn chờ tôi.


Buổi sáng khi bước ra khỏi nhà Yuchun, một cơn rùng mình thình lình ập tới, rét lạnh tận xương tận tủy. Trận mưa đêm qua vẫn còn không ngừng rả rích, tôi lo lắng không thôi, tự nắm tóc vò đầu, nói với chính mình, Yunho không có khả năng vẫn ở đó, càng không thể dầm mưa đợi tôi.


“Hắn nhất định không đợi ta…Jung Yunho loại người bạc tình quả nghĩa này…” Tôi gật gật đầu, liều mạng tự nói với mình ngàn vạn lần không được mềm lòng, mềm lòng sẽ bại trận, mà bại trận thì mất tất cả. Nhưng tôi không cách nào chế trụ được chân mình không chạy tới chỗ Yunho, tôi chạy như điên, mặc cho gió sớm như roi quất mạnh vào mặt mình đau rát.


Quả nhiên, Yunho không có ở nơi đó.
Những ngày tháng kế tiếp, tôi ngày càng trở nên tiêu cực nhụt chí, có lẽ la do mưa liên miên mấy ngày nay. Mưa to gió lớn làm đầu óc tôi sinh ra ảo giác, ảo giác Yunho một mình nơi đó dưới trời mưa xối xả đến bình minh.


Yuchun tinh tế nhìn ra được sự khác thường của tôi, hắn hỏi tôi, Jaejoong, cậu không phải đang hối hận đấy chứ?
Tôi trầm mặc không nói.
“Chẳng lẽ đến bây giờ cậu còn tin rằng hắn có tình cảm với mình sao?!” Yuchun cảm thấy được rất khó tin.


Tôi lắc đầu, hắn đối với tôi không có tình yêu, chỉ có một loại dục vọng chiếm hữu không giải thích được, mà tôi biết đó chẳng phải là tình.


“Như vậy, Jaejoong, không được mềm lòng, tuyệt đối không được mềm lòng, để đi đến nước này tất cả mọi người đều không dễ dàng.”


Yuchun nói người Anh đã bắt đầu sốt ruột rồi, tôi gật đầu, quyết định sau giờ ngọ, phát động chiến dịch quyết sát cuối cùng. Nhưng mà đúng lúc này đây, tất cả bắt đầu không suôn sẻ, tôi và Yuchun liên tục nhận được tin báo người mình bị ngoại lai tấn công.


“Kẻ địch tiến công rất ác chiến và mau lẹ, chuyện chưa từng xảy ra đã xảy ra, chỉ trong vài ngày ngắn ngủn chúng đã ngầm chiếm được một phần ba địa bàn của chúng ta.”


Tôi và Yuchun đối mặt nhìn nhau, cảm thấy thông tin này hoang đường quá mức, ở Thượng Hải còn có thế lực nào mà chúng tôi lại không biết mạnh như thế?! Và trên thực tế, quả thật có một thế lực như vậy tồn tại và hiện đang đối nghịch với chúng tôi. Nhưng kẻ đó rốt cuộc là ai mới được? Tâm trí tôi cuốn vào dòng suy luận, và rồi trong đầu đột nhiên nảy ra một khuôn mặt quen thuộc, tôi lắc đầu, tự nhắc bản thân chuyện này tuyệt đối là không thể, người đó không có lý do gì đối nghịch với chúng tôi. Các kết luận không ngừng được đưa ra rồi lại không ngừng bị phủ định, mãi đến khi tin tức Kawamura thâu tóm toàn bộ liên minh nhà họ Kim truyền tới tôi mới bàng hoàng cả người.


Chuyện gì đang xảy ra?! Sao Kawamura có thể nhúng tay vào việc này?! Chẳng nhẽ hắn định nhân cơ hội này đục nước béo cò?! Hay là do đầu óc thiển cận, lóa mắt vì lợi nhuận trước mắt?


Vô số trường hợp đã được tôi suy diễn ra, nhưng nguyên nhân thực tế đáng sợ nhất và khó tin được nhất thì tôi lại không sao nghĩ tới– Kawamura và Yunho liên thủ với nhau. Khi hai tên này đồng thời xuất hiện công khai chiến lược hợp tác và liên minh giữa họ, tôi, Yuchun và cà người Anh có vẻ như đã ăn mừng quá sớm đều trợn tròn mắt.


Tôi tìm đủ mọi cách tiếp cận Kawamura một lần nữa, tôi hỏi hắn vì sao lại liên minh với Yunho. Không ngờ tên Nhật Bản lại cười nói: “Tôi thật sự đã được kiến thức năng lực của Jung thiếu gia, cho nên bây giờ chỉ muốn dùng hết khả năng trở thành bạn bè mà không phải kẻ địch của cậu ấy.”


Thoạt nghe thì có vẻ như ngày trước Kawamura đã bị Yunho giáo huấn cho một trận nên thân và phải kiềng nề từ đấy. Nhưng trực giác mách bảo tôi rằng sự việc lần này chắc chắn có uẩn khúc gì đây, nếu tên Kawamura ấy mà chịu giúp đỡ Jung Yunho vừa bị chúng tôi đánh cho thừa sống thiếu ch.ết như thế thì lý do tuyệt đối sẽ không đơn giản như lời hắn nói đâu. Tôi hy vọng có thể thu được càng nhiều tin tức tình báo, vì thế giở trò cũ.


“Không biết ngài Kawamura đây có bằng lòng mời tôi tới nhà làm một ly rượu không?”
“Kim thiếu gia nói vậy là muốn ám chỉ với tôi điều gì chăng?”
Kiểu cách nói chuyện quanh co lòng vòng của Kawamura thật là đáng ghét, tôi chửi thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả lả cười.


“Nếu tôi nói là phải, thì ngài Kawamura sẽ ưng thuận chứ?”
Kawamura nhìn tôi, chậm rãi nói:


“Kim Jaejoong, cậu quả thật mê hoặc như loài yêu tinh vậy, khiến cho người ta tâm can ngứa ngáy thần hồn điên đảo, giống như là thuốc phiện chỉ cần hơi hít một chút thôi là sẽ bắt nghiện ngay tức khắc, không còn biết cảnh giác.”
“Vậy nên sao?” Tôi cười đến là xinh đẹp.


Kawamura nở nụ cười, tôi nghĩ rằng hắn sẽ phải vồ lấy sự mời mọc của tôi, mà chẳng ngờ đến hắn sẽ cự tuyệt, và điều này càng củng cố mối nghi ngờ của tôi. Jung Yunho, hắn chắn chắn đã đồng ý với Kawamura điều gì đó mà tôi tạm thời chưa thể tưởng tượng ra được, không chỉ có thế, hắn thậm chí đã tính toán và lên kế hoạch rất kĩ về phản ứng và nhất cử nhất động của chúng tôi sau khi biết bọn họ liên thủ với nhau rồi.


Bị giáng đòn kế tiếp bọn tôi thực lao đao, một Jung Yunho đã lấy lại nghiêm túc thật sự rất đáng sợ, thậm chí thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn so với những gì tôi hiểu về hắn, hắn sẽ không để cho kẻ địch của mình có cơ hội thở dốc. Trong khi người trong cuộc là tôi đây không biết chiến tranh phải kéo dài đến bao giờ thì người bên ngoài thi nhau dự đoán thắng thua không biết mệt. Bất kể chung cuộc có ra sao thì chúng tôi cũng sẽ trở thành đề tài đàm tiếu nơi trà dư tửu hậu.


Người Anh không còn nhẫn nại nữa rồi, ban đầu chúng tôi đinh ninh rằng không cần đến hai tháng là có thể san bằng tất cả trở ngại, thế nhưng kể từ khi bắt đầu kế hoạch đến nay cuộc chiến kéo dài những nửa năm chưa chấm dứt, lượng tài chính và quân binh dốc vào nó đã vượt quá con số trong dự định rồi mà đường đến hồi kết vẫn quanh co mờ mịt. Yunho và người Nhật kìm kẹp chúng tôi gắt gao, như đang thực hiện kế đánh tỉa, cả hai bên vừa làm tiêu hao sinh lực địch vừa đợi chờ thời cơ để chớp lấy, điểm mấu chốt quyết định thắng bại chính là thi xem kẻ nào sức cùng lực kiệt ngã xuống trước.


Yuchun an ủi tôi, bảo rằng không cần lo lắng, hắn quả quyết người Anh rất đáng tin tưởng. Và rồi trong vòng chưa đầy hai tư giờ kể từ sau câu đó của Yuchun, sứ giả người Anh đến gõ cửa chúng tôi, tuyên bố hủy bỏ tất cả các hình thức viện trợ. Nguyên nhân rất đơn giản, vụ làm ăn này chỉ có lỗ chứ không có lời, mà người Anh thì không bao giờ làm vụ nào lỗ vốn cả






Truyện liên quan