Chương 26: Phiên ngoại 2 : Nian chun truyện

Tôi là đứa trẻ lang thang không cha không mẹ, thậm chí không có cả tên. Tôi không biết mình từ đâu đến, cũng không biết phải đi về đâu. Từ khi sinh ra đã luôn phải cô độc một mình, ngay cả lúc ch.ết đi cũng sẽ không có ai khóc vì tôi. Lưu lạc khắp đầu đường xó chợ, tới từng nhà gõ cửa xin ăn tôi chờ vận mệnh đổi dời.


Một người phụ nữ tìm đến tôi và hỏi tôi có bằng lòng đi theo bà ta không, thấy tôi gật đầu không chút do dự bà ta hơi kinh ngạc, hỏi tôi, vì sao không sợ hãi. Tôi cười nói rằng, trên đời này không có gì đáng sợ bằng đói rét.


Vì thế tôi được bà ta dẫn về và cho ở trong một căn phòng vừa to vừa đẹp, lần đầu tiên trong đời mặc chiếc áo bông mới tinh đẹp tuyệt đến thế, ăn thức ăn thơm ngon nóng hổi đến thế và ngủ trên một chiếc giường mềm mại ấm áp đến thế. Những người xung quanh bắt đầu gọi tôi là “Nian Chun”. Bọn họ nói từ nay trở đi đó là tên của tôi. Tôi không biết cái tên “Nian Chun” này có tốt hay là dở, nhưng có tên thì vẫn tốt hơn là không có tên rất nhiều.


Nơi tôi sống hàng ngày có rất nhiều người lui tới, đến tối lại ầm ĩ quấy phá. Tôi nghe mấy vị tỷ tỷ cùng sống với tôi bảo rằng tốt nhất là nên quen với cảnh này, bởi vì một ngày nào đó tôi cũng sẽ phải giống như họ. Khi ấy tôi còn quá nhỏ, không hiểu được nỗi bi thương sâu kín ánh lên trong mắt các chị. Nhưng rồi ngày qua ngày, tôi dần dần hiểu được nơi mình đang sống – một nơi người ta thường hay nhắc đến – Kỹ viện, nơi đàn bà chiều chuộng đàn ông, nơi đàn ông thỏa mãn đàn ông.


Không nhớ rõ lần đầu tiên mình tiếp khách là năm bao nhiêu tuổi, nhưng lúc ấy tôi nhớ rất rõ cái cảm giác đau đớn này, đau đến mức thà ch.ết đói đi còn hơn. Thế nhưng sau khi đã quen rồi lại dần dần không sao cả. Mỗi ngày trong khi phục vụ bọn người đàn ông tôi còn có thể chuyện trò vui vẻ được, sống một cuộc sống buông thả phóng túng. Tôi nghĩ mình sẽ sống như vậy cho đến khi tuổi già đến hương sắc phai tàn.


Nhưng tôi lại gặp một người – một trong những người thừa kế tương lai của tam đại gia tộc ở Thượng Hải, công tử Park Yuchun.


available on google playdownload on app store


Park thiếu gia đi đến đâu cũng được tung hô đến đấy. Sự xuất hiện của Park công tử làm cho mọi người điên cuồng, người muốn nịnh bợ muốn lấy lòng hắn nhiều như sao trời, thế nhưng người đó lại cố tình chọn tôi. Công tử nói đó là do tôi rất giống một người. Vì thế kể từ đó trở đi tôi bắt đầu không cần phải tiếp những người đàn ông khác. Park thiếu gia trở thành ân khách duy nhất của tôi. Rất nhiều người đã cho rằng tôi như vậy là đã chim sẻ một bước biến thành phượng hoàng, cùng park thiếu gia răng long đầu bạc. Nhưng sự thật thì không phải như thế, bởi vì người thật sự làm cho Park thiếu gia nhớ thương là một người khác. Bao nhiêu năm đợi chờ của Park thiếu gia cuối cùng cũng được báo đáp, dẫn người trong tim mình đi đến chân trời góc bể.


Khi đó tôi đã nghĩ rằng hết thảy cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng chỉ sau không quá mấy tháng ngắn ngủi, Park thiếu gia đã trở lại, mang theo vẻ mặt tang thương cùng nước mắt. Việc thiếu gia tới tìm tôi làm cho tôi cảm thấy rất vui sướng, còn cố ý trang điểm thật đẹp. Nhưng hắn lại muốn tôi giúp mình một việc, tuy có hơi thất vọng nhưng tôi vẫn gật đầu.


“Em không hỏi tôi muốn em giúp làm việc gì sao?”
Tôi lắc đầu.
“Tại sao không?”
Tôi lắc đầu như trước.


Công tử muốn tôi đi tiếp cận một người đàn ông tên là “Jung Yunho”, tôi gật đầu. Cái tên “Jung Yunho” đã là người ở Thượng Hải thì không ai không nghe qua không ai không biết tới, người này thậm chí còn quyền thế hiển hách hơn cả Park thiếu gia. Muốn tiếp cận hắn có lẽ sẽ có chút khó khăn, nhưng may nhờ cơ trời, chẳng ngờ Jung Yunho ấy cũng có lúc đặt chân tới một nơi như kĩ viện, cho dù việc đó chỉ vì xã giao đi nữa.


Không thể phủ nhận, Jung Yunho so với Park thiếu gia càng thêm thu hút, khiến cho người ta khó có thể quên được, dù chỉ im lặng ngồi một chỗ thôi cũng đã có thể khuấy đảo tâm thần người khác. Nhưng hắn và Park thiếu gia giống nhau, giữa một đống người rực rỡ sắc hương vẫn chọn duy nhất một mình tôi. Ai cũng nói tôi có phúc lớn, nhưng tôi lại không nghĩ vậy mà chỉ thắc mắc chuyện xảy ra như thế đến tột cùng là vì nguyên do gì. Thế cho nên tôi cũng lại hỏi Jung Yunho cùng một câu như với Park thiếu gia, “Vì sao ngài lại chọn em?” hắn nói, “Bởi vì cậu rất giống một người.”


Khi đó tôi rốt cục hiểu được, vô luận là Park thiếu gia hay Jung Yunho đều yêu cùng một người, mà người này chính là Kim nhị thiếu gia – Kim Junsu.


Lần này tôi được mang về Kim gia, bước chân vào dinh cơ đồ sộ đó – nơi được nhắc đến là nơi tập trung quyền lực tối thượng ở đây. Nhưng Jung Yunho chưa từng một lần chạm qua tôi, có đôi khi hắn sẽ chỉ lẳng lặng đứng nhìn tôi từ xa với cặp lông mày gắt gao nhíu lại. Ban đầu tôi còn tưởng thân phận mình đã bại lộ, nhưng không phải như vậy, Jung Yunho chỉ là xuyên thấu qua tôi ngắm nhìn một hình bóng khác, một người mà hắn cho dù có dốc tất cả sức mình ra cũng không cách nào có được. Thời điểm đó, tôi thừa nhận mình bắt đầu ghen tị, ghen tị người con trai có tên Kim Junsu cùng một lúc có được tình yêu của hai người đàn ông này.


Nhưng có một việc ngoài ý muốn đã phát sinh, trong câu chuyện xuất hiện một người khác – Kim đại thiếu gia- Kim Jaejoong. Cái người mà vừa trở về một cái đã bị Jung Yunho khẩn cấp ném vào phòng tận đến ngày hôm sau cũng không thể bước ra cửa.


Tôi bị làm cho hồ đồ cả người, Jung Yunho ấy đến tột cùng là yêu ai, Kim Junsu hay là Kim Jaejoong? Vấn đề này, có phải ngay chính bản thân hắn cũng không từng hiểu rõ không? Nhưng mà, điều duy nhất tôi có thể xác định được chính là Jung Yunho khát vọng thân thể Kim Jaejoong, khát vọng đến nỗi bệnh trạng rồi. Có lẽ chính hắn cũng không biết, nhưng ánh mắt mỗi khi hắn nhìn Kim Jaejoong mới tham lam làm sao, mới tràn ngập ham muốn và dục vọng độc chiếm làm sao. Chỉ cần người khác hơi liếc mắt nhìn Kim Jaejoong một cái hắn cũng đã không vui nhíu mày, hô to tiểu uống, cho dù kẻ đó có là Kim Junsu đi nữa.


Điều này làm cho tôi tò mò, cuộc đời tôi lần đầu tiên đã nảy sinh hứng thú bên ngoài sinh tồn của bản thân.


Kim Jaejoong rốt cục là người như thế nào? Vì sao Jung Yunho lại vì hắn mà điên cuồng đến thế? Sống bên ngoài thế giới của người khác như tôi thực thoải mái nhàn hạ, vì thế tôi bắt đầu quan sát. Chẳng ngờ kết quả thu được lại rất khiến lòng người thất vọng. Kim Jaejoong chẳng phải kẻ ba đầu sáu tay, cũng chẳng phải hạng kì nhân dị sĩ, càng chẳng phải kẻ khuynh quốc khuynh thành gì. Thậm chí đôi khi bụng dạ rất hẹp hòi, tính tình cũng không tốt, nói chuyện thì khó nghe, đối đãi với người xung quanh rất cay nghiệt, quả thực chẳng có chỗ nào hay ho. Đương nhiên, ngoại trừ khuôn mặt của hắn, tôi phải thừa nhận đó là một khuôn mặt tuyệt đẹp, tiếc rằng tạo hóa đã sinh nhầm trên thân một người đàn ông.


Tôi mỗi ngày lánh mình trong chỗ tối quan sát Kim Jaejoong, chứng kiến hỉ nộ ái ố của hắn, ân oán tình thù của hắn, nhìn thấy hắn yếu đuối và chấp nhất. Sau đó tôi bắt đầu rơi lệ, đau buồn không hiểu vì sao đau buồn. Cười vì hắn cười, khóc vì hắn khóc, tôi biết mình đã xảy ra chuyện nhưng lại không biết vì sao lại như vậy.


Đúng vào thời điểm tôi tâm phiền ý loạn, mệnh lệnh Park thiếu gia lại tới đây – khiến cho ba anh em họ Kim tương tàn chém giết, càng triệt để càng tốt.
“Công tử muốn tôi phải làm thế nào?”
“Em ở bên cạnh họ lâu như vậy, nhất định biết phải làm thế nào.”


Vì thế vào một buổi tối khi Jung Yunho uống rượu say mèm, tôi kéo Kim Junsu đã bị đánh thuốc mê đặt lên giường của hắn. Thủy tinh đồ sứ bị quăng đập vỡ tan tành, cửa phòng bị đạp mạnh đến nỗi trời rung núi chuyển, Kim Jaejoong thành công bắt kẻ thông *** ngay tại trận. Sau khi làm ầm ĩ hồi lâu hắn ném vỡ miếng ngọc bội bình thường vẫn đeo trên người không rời nửa bước, cũng không quay đầu lại mà đi. Đợi đến khi mọi người rời khỏi hết tôi mới lén vào phòng Jung Yunho, ra sức dò lần và tìm được mảnh ngọc bội bị vỡ vừa rơi xuống, thật cẩn thận cất vào trong bóp tiền. Còn chưa kịp thoát khỏi hiện trường thì đã bị ấn chặt hai chân hai tay xuống đất. Jung Yunho đi đến, từ trên cao nhìn xuống tôi, hắn nói, “Nian Chun, cậu không nên làm như vậy.”


Thời điểm đó, tôi rốt cuộc hiểu được, nguyên lai người hắn không thể buông tay từ trước đến nay duy nhất vẫn chỉ có một mình Kim Jaejoong.


Chính vì thế sau một thời gian trôi qua, khi Jung Yunho tới trước mặt tôi và muốn tôi thay thế Kim Jaejoong để tới chỗ một người đàn ông nào đó, tôi tuyệt không cảm thấy ngạc nhiên. Jung Yunho nói đây là cơ hội cuối cùng của tôi, thay thế Kim Jaejoong ngủ với người đàn ông kia một đêm, sau đó sẽ được thả tự do. Tôi nở nụ cười, nói với hắn rằng tôi không cần tự do.


“Vậy cậu muốn cái gì?”
Tôi không trả lời Jung Yunho, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mảnh ngọc thạch nhỏ: “Ngài yêu hắn không?”
Jung Yunho không nói lời nào, nhíu mày nhìn tôi.
“Kim Jaejoong, ngài yêu hắn không?”


Jung Yunho như trước không trả lời, thứ tôi nhận được lại là điệu cười khinh miệt của hắn. Mãi cho đến cuối cùng, tôi vẫn không thể có được đáp án như mong đợi, nhưng tôi đã thuận theo điều kiện của Jung Yunho.


Trước khi xuất phát, tôi chăm chú nhìn hình ảnh của chính mình trong gương, khuôn mặt Kim Jaejoong trong đầu tôi như ẩn như hiện. Một khắc kia, tôi đột nhiên phát hiện hình ảnh trong gương của mình, mỗi điệu cười mỗi nét giận nếu nói rằng giống với Kim Junsu thì không chuẩn xác bằng nói càng giống với Kim Jaejoong nhiều hơn.






Truyện liên quan