Chương 20
Choáng ngợp với căn biệt thự to lớn mà nó ở có mỗi một mình (t/g: sao ai nhìn cũng thấy choáng thế nhỉ !?!?!?) bước theo con đường mòn dải đầy ánh hoàng hôn chói loà , nhỏ khép đôi mi dài cong vút và cảm nhận .
Nhỏ mở cửa bước vào trong 1 cách tự nhiên vô điều kiện , lục tìm cái laptop và xấp tài liệu cho nó .
Đi ngang qua phía kệ sách nhỏ chăm chú ngắm nhìn bức ảnh chụp lúc nó 5 tuổi ; hạnh phúc luôn tràn ngập trong nó , có lúc vui , có buồn nhưng nó rất hay cười .
!!! Nhỏ khẽ cười nhạt lẩm bẩm :" đau đến như vậy sao không nghe theo ba , tập cách quên đi chứ ôm mãi trong lòng mà có ích j đâu ; nhỏ từ bé đã rất thương nó , hai con người hai tính cách khác nhau một trời một vực mà có thể thân thiết với nhau vậy quả là một kì tích , nhỏ chỉ cười nhạt nhẽo than trách số phận nghiệt ngã tại sao không buông tha nó , để nó sống như một con người bình thường , k hận thù mà sống vui vẻ .
Bất công thật !! Gửi xong số vật dùng mà nó cần mà nhỏ thấy uể oải , lết cái thân cà khổ lên lầu ba , xếp gọn quần áo rồi ngâm mình trong bồn , nước mát như xoa dịu đc cái nóng ran trong lòng nhỏ luôn lo lắng cho nó .
Sau một tiếng thoả thích , nó bước ra với chiếc váy dài tới đầu gối in hình con chuột , đôi chân trắng nõn giỏ vào đôi dép bông màu hồng hình con thỏ rất đáng yêu , mái tóc vàng nhẹ ướt át được lau qua .
Nhảy tót lên chiếc giường yêu quý , thực hiện công việc trọng đại "lướt face ";nhìn qua mấy tấm ảnh nhỏ đăng mà được hơn nghìn like , nhỏ thik thú mơ mộng tự nhoẻn miệng cười .
Phá tan cái mộng tưởng của nhỏ là tiếng reo của cái điện thoại đáng ghét , toan định cầm máy vứt xó nhưng sợ nó tức vì con iphone này là do nó tặng k nên đắc tội .
Bắt máy nghe nó cất giọng tức giận .
"Alo"- nhỏ .
Mình là người hồi chiều nè , nhớ chứ -hắn .
Là thằng cha nào , không quen - nhỏ Đi chơi k - hắn .
K - nhỏ Đi ăn k - hắn ; vừa nghe thấy chữ ăn , mắt nhỏ sáng rực như đèn "pha" oto liền gật đầu lia lịa .
Đợi chút , 5 phút tại nhà hàng ý nhá , nhỏ vội cúp máy chọn lấy chiếc váy xoè cúp ngực mà trắng , mái tóc vàng được sấy khô buộc gọn lên đầu ,lái con xe mui trần màu đen của nó ra ngoài đường (t/g: trùi ui , xe của chị Băng mới chôm đc ở bang đó ) 5 phút sau đã thấy bóng nhỏ ở đằng xa, hắn lấy tay vẫy nhỏ .
Chạy lon ton tới phía cái bàn , ngồi phịch xuống ghế , nhỏ nở nụ cười toe toét cất 1câu hỏi ngu ngơ :" hai anh là ai vậy " Hai thằng cha giờ nghệt mặt ra nhìn nhỏ trong đầu thầm bái phục sự đãng trí của nhỏ.
Hắn típ lời mik là Tùng Lâm , còn đây là Hồng Minh vừa nói chỉ tay ra phía thằng bạn , tụi mik là .
Chưa kịp nói hết câu hắn bị nhỏ nhảy vào chặn họng.
Rồi tôi bik 2 anh là công tử ròi , khỏi khoe , lát nói giờ tui đói k có tâm trạng nghe .
Nhỏ vớ lấy quyển menu trên bàn liếc ngang liếc dọc rồi gọi chị phục vụ .
Cho em 1 mỳ Ý bò bằm , 2 đá bào , macaron , 1piza, 2 bánh ngọt , trái cây tô dầm , 1 phô mai , 1soda- nhỏ nói lien miệng còn chị phục vụ chăm chú ghi , bọn hắn thì trố mắt nhìn nhỏ .
Vừa khuất bóng chị phục vụ hắn la lên : Bộ cô là heo hay sao mà ăn lắm thế - hồng minh .
Ơ hay cái anh này vớ vẩn ak - nhỏ .
Vớ vẩn chỗ nào - hồng minh .
Tôi ăn thì có ảnh hưởng j tới gia tài nhà anh không .
Cái cô này ăn lắm vậy tiền đâu ra trả .
Nhỏ chăm chú nhìn HM nói một cách vô tư chỉ vào hắn :" anh này trả , mắc j tới anh .
Hắn bật cười :" thằng bạn này trả,hắn chỉ sang thằng minh.
Nó hơi ngạc nhiên nhưng lấy lại vẻ tự tin nó ns :" tôi không bik , xin lỗi mà tại mấy anh kêu tôi đi ăn thì trách nhiệm tui là ăn thoi chứ đâu có làm trái được .
- nhỏ cười cười làm thằng Minh tức muốn thổ huyết .
Suốt cả buổi tối cả không gian yên lặng bị phá dối bơi tiếng chí choé của nhỏ và Minh , nhỏ thì tức nổ mắt vì bị Minh cướp mất ly đá bào ngon tuyệt cú mèo còn thằng Minh thì cười ặt ẽo vì trả thù được nhỏ .
Bữa ăn đã tạo thành kí ức đẹp trong nhỏ và Minh , nhưng không ai bik được rằng điều j sẽ tới với nhỏ và minh trong tương lai đang chờ đón họ .