Chương 22

“Nhạc Diễm, mau buông Tiểu Du ra.” Ta đi lên ngăn cản Nhạc Diễm, chẳng may Tiểu Du xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với người nhà Tiểu Du, đặc biệt là ba cùng dì Thiệu, không được, ta phải ngăn hắn lại.


“Ngươi nghĩ ta sẽ đối với nàng thế nào?” Nhạc Diễm nhếch mày nhìn ta, nhưng cũng không có ý buông Tiểu Du ra.


“Có cái gì ngươi cứ hướng vào ta, đừng tìm Tiểu Du gây phiền toái.” Dù sao nàng cũng vì ta mà đắc tội với Nhạc Diễm, là một nam tử hán, ta phải một mình gánh chịu, tuyệt đối không thể liên lụy đến người khác.


“Được, ngươi giỏi lắm, đi theo ta.” Nhạc Diễm nghe thấy thế liền buông Tiểu Du ra, sau đó túm lấy ta kéo đi.
“Mộ Phàm ca.” Lần này đến lượt Tiểu Du ở đằng sau gọi ta, vừa quay đầu lại, ta liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng.


“Tiểu Du, em yên tâm, anh không sao đâu.” Mặc dù bị kéo đi, hơn nữa sắc mặt Nhạc Diễm cũng không tốt lắm, nhưng ta nghĩ, chỉ cần nhẫn nại, mọi việc sẽ qua. Nếu như Tiểu Du cũng bị hắn đối xử như vậy thì…


Trong đầu ta bỗng hiện lên hình ảnh Nhạc Diễm cười lạnh nằm lên người Tiểu Du, khiến trái tim ta cho chút run rẩy. Tại sao, tại sao người ta để ý không phải là Tiểu Du mà lại quan tâm người đè lên nàng là Nhạc Diễm?


available on google playdownload on app store


Loại ý nghĩ hoang đường này thoáng hiện trong óc, ta liều mạng lắc đầu, tận lực muốn cái ý nghĩ này biến đi, nhưng vô ích.
Cứ như vậy, ta ngơ ngác bị Nhạc Diễm kéo vào khách sạn, thẳng đến khi nghe tiếng đóng cửa, ta mới giật mình tỉnh lại.


“Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Không phải là đang nhớ đến tên Triệu Anh Kiệt đó chứ.” Sau khi đóng cửa lại, Nhạc Diễm đến trước mặt chất vấn ta.


“Đúng thì sao?” Làm sao ta có thể nói ta đang nghĩ về hắn được chứ. Nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, ta không nhịn được mà nói dối, nhưng lại không chú ý đến tay hắn đang nắm rất chặt.


“Không được phép, ta không cho phép ngươi nghĩ đến hắn.” Ánh mắt Nhạc Diễm trở nên vô cùng nghiêm trọng, nắm tay cũng nâng lên, ta còn tưởng rằng hắn muốn đánh ta, không ngờ hắn lại buông tay xuống.


“Ta là người, cũng là một nam nhân, chẳng lẽ ta nghĩ về ai cũng không được phép?” Từ lúc bắt đầu đến giờ, ta vẫn một mực cường điệu mình là một nam nhân, ta không hy vọng Nhạc Diễm hiểu lầm gì đó.


“Ngươi là của ta, ngươi chỉ có thể nghĩ đến ta.” Nhạc Diễm bỗng ôm chặt lấy ta, hại ta thiếu chút nữa bị ngạt thở.


“Ta nói một ngàn lần, một vạn lần, ta thuộc về chính ta, không phải của ngươi, mời ngươi nhớ cho rõ.” Nếu ta không bị hắn ôm thật chặt, chắc ta đã gõ đầu hắn, cho hắn tỉnh táo lại rồi.
“Không, ta yêu ngươi như vậy, sao ngươi không thuộc về ta chứ.”


Cái gì? Cái gì? Nhạc Diễm nói hắn yêu ta Trời, ai nói cho ta biết đây là một giấc mộng đi, một người nam nhân trong cùng một ngày được hai người nam nhân khác tỏ tình, thật không biết là may mắn hay xui xẻo.


“Không, ta không tin, ngươi lại gạt ta.” Một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng, bị Nhạc Diễm lừa không biết bao lần, khiến ta thật sự khó mà tin tưởng lời hắn nói, hơn nữa từ đầu tới đuôi trông hắn chẳng có gì giống thích ta, luôn luôn ép buộc ta, sao tự dưng lại nói yêu ta?


“Ta thật sự yêu ngươi, từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã yêu ngươi rồi, ngươi là người đầu tiên có dũng khí giật lấy điếu thuốc của ta, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc lúc đó của ngươi đến giờ ta vẫn nhớ kỹ, ngươi không biết vẻ mặt lúc đó của ngươi mê người đến mức nào đâu.” Nhạc Diễm nói xong liền giơ mặt ta lên, ép hai tròng mắt ta nhìn thẳng vào hắn.


“Ngươi nhìn vào đây, bên trong mắt ta có tia lừa gạt nào không? Ngươi phải tin tưởng ta.” Trong đôi con ngươi đó, quả thật ta chỉ thấy cảm tình nồng hậu, ta không thể không thừa nhận tình cảm đó làm trái tim ta nhảy lên kịch liệt.


“Mộ Phàm, ngươi nhìn rõ rồi chứ?” Nhạc Diễm thấy ta ngẩn người, nhẹ nhàng lắc lắc, câu hỏi này làm ta bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, thoáng cái đã đẩy hắn ra.
“Ta không thấy gì hết.” Ta tránh né cái nhìn của Nhạc Diễm, rồi ngồi xuống ghế, không thèm nhìn hắn.


“Ngươi đừng trốn tránh nữa, ta biết ngươi cũng có cảm giác với ta.” Nhạc Diễm ngồi xuống theo, kéo ta ngã ra, hắn nhìn ta đầy thâm tình, làm hại ta ngay cả khí lực giãy giụa cũng không có, cảm giác cả người như chìm vào ánh nhìn của hắn, không thể thoát ra.


“Xem, ngươi rõ ràng có cảm giác với ta mà.” Nhạc Diễm thấy ta không giãy giụa, liền đưa tay luồn vào áo ta nhẹ nhàng vuốt ve hai điểm mẫn cảm trước ngực: “Tim ngươi đập thật nhanh.”


“A!” Ta xấu hổ đổ mặt, mặc dù trái tim ta đập thình thịch là do hắn tới gần, nhưng tiếng rên rỉ này lại là do hắn vuốt ve mà phát ra, hơn nữa ta còn ưỡn người, hy vọng hắn càng tiến thêm bước nữa. Nhưng lý trí của ta vẫn còn, cho nên dù cơ thể có phản ứng, ta vẫn mạnh miệng nói: “Không được, chúng ta không thể.”


“Thật sao? Không được?” Nhạc Diễm đắc ý cười cười, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy hạt đậu trước ngực, khiến ta cảm thấy khô nóng không thôi: “Không, đừng.”


Ta buồn bực đẩy tay Nhạc Diễm ra, nếu còn tiếp tục, chỉ sợ ta sẽ bị hắn ăn sạch mà không biết chuyện gì xảy ra, chỉ dựa vào một câu ta yêu ngươi, làm gì có chuyện ta sẽ tùy tiện giao thân cho hắn. Lúc này kỳ thật trong lòng ta đã tiếp nhận Nhạc Diễm rồi, chẳng qua ta coi trọng thể diện hơn thôi.


“Thế nào? Lại muốn chạy.” Nhạc Diễm chứng kiến ta đẩy hắn, liền tách chân ngồi lên đùi ta, bắt đầu kéo dây lưng ta ra.


“Này, mau dừng lại.” Nhìn thấy dây lưng sắp bị tháo, ta liền túm chặt quần dài, cố gắng bảo vệ phía dưới, nhưng đồng nghĩa phía trên lại thất thủ, Nhạc Diễm giơ cằm ta lên hôn xuống. Ta không phòng ngự, bị hắn tấn công, nhưng ta vẫn liều ch.ết cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi hắn tiến vào. Nhạc Diễm thấy ta không chịu mở miệng, bắt đầu duỗi tay đến ngực ta xoa nắn, dần dần ta cảm thấy ngực có chút sưng lên, đầu óc cũng choáng váng.


“Ư.” Trong vô thức ta mở miệng ra, tùy ý Nhạc Diễm tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi, ngay cả tay cũng không biết tự khi nào đã bò lên quấn quanh cổ hắn. Hắn ngẩng đầu phát hiện ánh mắt mê man của ta, miệng khẽ nhếch, rồi vừa cười vừa hôn, cứ như vậy ta càng lúc càng mờ mịt, lại còn vươn đầu lưỡi vào miệng hắn dụ dỗ, ta cũng không biết sao mình biến thành như vậy, có phải là do chịu ảnh hưởng quá lớn từ Nhạc Diễm không?


“Ngươi thật nhiệt tình nha.” Nhạc Diễm ngẩng đầu híp mắt nhìn ta, ta liền tỉnh táo lại, nhớ tới việc mình vừa làm, mặt ta đỏ bừng lên, lúc ta nghĩ muốn thoát ra, nhưng lại bi ai phát hiện quần của ta đã bị vứt trên mặt đất, mà phân thân ta cũng bị Nhạc Diễm nắm trong tay.


“Thứ này của ngươi còn nằm trong tay ta đó.” Nhạc Diễm giật nhẹ, khiến ta thở dốc một chút.
“Nếu như ngươi không muốn làm thì nói, ta sẽ đi tìm Tiểu Du.” Hình như hắn biết ta rất quan tâm đến an nguy của Tiểu Du, cho nên mới cố ý nói vậy. Mà ta cũng không chịu thua kém nói: “Được, ta làm.”


Nghĩ tới Tiểu Du bị đối xử thế này, khiến ta cảm thấy trái tim có chút co rút.


“Đây là ngươi nói nha.” Không đợi ta ngẫm nghĩ, Nhạc Diễm bắt đầu chỉ huy: “Nếu ngươi muốn, vậy thì bắt đầu đi.” Hắn chỉ chỉ vào dây lưng của mình ngầm bảo, ta không thể không cởi giùm hắn. Sau đó ta kéo quần của hắn xuống, mặt đỏ bừng bừng nhìn cự vật to lớn của hắn nhếch lên khỏi qυầи ɭót.


“Nhìn gì mà nhìn, tiếp tục đi.” Nhạc Diễm ý bảo ta tiếp tục cởi quần áo, ta nhớ trước kia đều là do hắn chủ động, cho nên quần áo cũng là do hắn cởi, lần này đến phiên ta chủ động, ta cảm thấy vô cùng khẩn trương, thiếu chút nữa đã xé rách qυầи ɭót của hắn.


“Nhìn ngươi kìa, sao nôn nóng thế.” Nhạc Diễm buồn cười nhìn động tác ngu ngốc của ta: “Đừng xé rách quần áo của ta là được, coi chừng ta bắt ngươi bồi thường đó.” Nói xong hắn liền không chờ được mà đè ta xuống.






Truyện liên quan