Chương 7: Trở nên thân quen
.....
Thời khắc môi chạm má, đôi bạn trẻ lần đầu tiên có chung một thế giới quan. Đó là, quái, thời gian có phải hay không đã ngừng trôi rồi?
Ông trời ơi, ông cũng thật biết trêu ngươi đi!
Giờ sao đây, cô nên quay đi trước hay để anh chủ động?
Giờ sao đây, anh nên phản ứng thế nào? Trêu chọc cô chữa thẹn? Hay làm như không có chuyện gì? Hay...
Tuy đại não của hai người suy nghĩ khác nhau, nhưng hành động đều là....không có hành động gì, là bất động.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết Lục Minh Minh đã chớp đến hỏng cả mắt, Đồng Tiểu Nghị rốt cuộc cũng tự động rời khuôn mặt hoàn mỹ khỏi đôi môi mềm mại của cô.
Anh đứng thẳng người dậy, tắt bếp, đặt đĩa thịt xuống, nheo mắt châm chọc:
“ Ồ, thầy chỉ là dạy nấu ăn thôi, có cần cảm kích mà tặng món quà bất ngờ như vậy không? “
Anh cười gian tà, vỗ vỗ cái đầu đang cúi gằm của cô, lại khom lưng xuống áp sát cô, trỏ trỏ vào bên má còn lại:
“ Hay là tặng thêm lần nữa cho cân hai bên đi. Nha?”
Cân cân cái đầu nhà anh! Tôi đang nóng đây, mặt đỏ sắp chiên được trứng rồi!
Lục Minh Minh trừng mắt, bặm môi lấy tay đẩy gương mặt Đồng Tiểu Nghị ra xa: “ Anh có thể biến thái hơn được không, quả là bề ngoài lừa người! “
“ Dọn cơm đi, đói muốn ch.ết rồi! “ Đồng Tiểu Nghị tháo tạp dề, vừa đút tay vào túi quần vừa quay lưng đi về phía bàn ăn. Có trời mới biết vừa rồi anh hồi hộp như thế nào! Đường đường là một diễn viên, vậy mà trước mặt cô gái này lại thật khó để che giấu cảm xúc.
Lục Minh Minh bĩu môi, quay ngoắt lại giơ lên ngón giữa. Thế nhưng cô nhìn thấy bờ vai của anh, cứ thế,từ phía sau, nhô lên rồi hạ xuống, rất nhẹ.
Lục Minh Minh tin vào khoảnh khắc vừa rồi, tựa hồ có một chiếc lông vũ vô cùng nhẹ nhàng mà chạm vào đáy lòng cô.
Phải, cô không có hoa mắt. Đồng Tiểu Nghị vừa thở phào một cái, chính anh cũng bối rối, chỉ là cố tình trêu chọc cô để xóa đi không khí gượng gạo giữa hai người, rất nhanh giúp cô không còn xấu hổ nữa.
Lục Minh Minh không rõ cảm giác vừa dâng lên trong lòng là gì. Anh quá tâm lý! Cô hạ mắt nhìn đĩa thịt trước mặt, đôi môi đỏ tủm tỉm cười.
“ Cô còn làm gì ở đó vậy, thật là chậm như rùa.” Tiếng người nào đó bên bàn ăn bất mãn vang lên.
“ A, tới đây tới đây, thầy nấu nhiều món ngon quá, nhìn đã thèm rồi. Hôm nay trò phải ăn gấp đôi mới được! “ - Cô gái vừa rồi còn giơ lên ngón giữa giờ phút này lại quay sang mà nịnh bợ anh.
Đáp lại cô là một cái liếc mắt đầy nghi ngờ, anh hất mặt: “ Cô có bị chập điện ở đâu không đấy? Thái độ quá tốt rồi? “
Lục Minh Minh nhăn mũi mà liều mạng lắc đầu, cô thật lòng cảm kích.
Hai người cứ người một câu ta một câu, kết thúc bữa ăn đầu tiên hầu như là anh nấu cho cô.*****
Những ngày tiếp theo Lục Minh Minh bận tối mắt. Ngày thì dọn dẹp nhà cửa, đi siêu thị cùng anh mua đồ học nấu ăn. Cẩm nang nấu ăn của cô nhanh chóng tăng cấp, cái đó khi nào phải khoe với mẹ mới được.
Còn đêm đến thì cô đích thực giống như một con cú mà lao vào học bài, quả thật vô cùng gian nan. Vì thế mà gần đây thường thấy một bạn gấu trúc với đôi mắt thâm cuồng, thần trí lơ mơ, quần áo ngủ nhăn nhúm ra mở cửa mỗi lần Đồng Tiểu Nghị qua cùng ăn sáng.
Anh lắc đầu cười cười, túm cổ cô đẩy vào phòng tắm, chống tay vào hông mà chế giễu: “ Con gái mà ngày nào cũng ngủ nướng như con nít vậy, đến chịu cô! “
Lục Minh Minh ở trong bên trong mà lảm nhảm: “ Còn không phải là vất vả cả ngày cả đêm sao? Tôi có nhàn nhã như anh sao? Anh giỏi thì qua học khuya giùm tôi luôn đi? “
Đồng Tiểu Nghị luôn luôn là người phải lên tiếng cắt đứt bài ca thê lương đó. Lẽ ra không nên chọc vào cô, nhưng dường như đã trở thành thói quen của anh mỗi sáng.
Cũng đã có lần Lục Minh Minh quá căng thẳng,sau khi nghe anh phàn nàn thì đã lớn tiếng: “ Anh không thích thì đừng qua đây nữa, anh biết nấu ăn mà, tôi tự lo được! “
Khi ấy,cô thở hổn hển mà ngẩng lên nhìn anh. Đồng Tiểu Nghị cũng hạ mắt, hai người yên lặng một lúc lâu, đôi mắt anh đẹp tĩnh lặng nhìn sâu vào viền mắt đỏ hoe của cô gái trước mặt.
Một lúc sau, anh thở dài một cái, véo má cô xin lỗi rồi đi thẳng vào bếp làm bữa sáng. Không qua đây nữa ư? Không được, vì anh hình như đã bắt đầu trở nên thân quen rồi.
*****
Trung tâm thành phố S.
Vũ Bằng từ cuộc họp đi ra ngoài, cầm điện thoại giơ lên. Anh đi đã lâu như vậy mà cô bé tiểu Minh không hề nhắn tin gọi điện, không khéo lại bị tên Tiểu Nghị kia cướp mất rồi.
Mấy lần nói chuyện với Đồng Tiểu Nghị, cứ hỏi thăm về cô anh chỉ như cười như không đáp: “ Cô ấy vẫn ổn. “
Nghĩ đến đây, Vũ Bằng có vẻ hơi mất tự nhiên, anh phải mau chóng quay về, lấy lại một chút quan tâm của cô mới được.
Trở về khách sạn, anh tắm rửa một chút, mặc áo tắm đi về phía đầu giường cầm lấy điện thoại, bấm dãy số của Lục Minh Minh.
Bên này, có hai người đang đấu khẩu trong bữa ăn, chợt tiếng kêu điện thoại vang lên. Lục Minh Minh rời bàn ăn, nhấc cái điện thoại, vừa nhìn vào màn hình cô đã phấn khích reo lên, gương mặt rạng rỡ một nụ cười tươi tắn. Cô không chần chừ ấn vào nút nghe: “ Ôi, Bằng ca, lâu lắm rồi không thấy anh, em nhớ anh ch.ết đi được! “
Vũ Bằng cũng cười tỏa nắng, nụ cười của anh có thể đốn tim bất kỳ cô gái nào: “ Nhớ anh mà không thèm liên lạc với anh, chắc mải chơi cùng Tiểu Nghị rồi? “
“ Em cóc thèm đâu, đáng ghét lắm “ Cô vừa bĩu môi vừa nguýt Đồng Tiểu Nghị. Trong một khắc, anh bỗng cảm thấy mình giống như người thừa ở đây vậy. Cô chưa bao giờ bày ra biểu cảm đó trước mặt anh. Vậy mà lại đang làm nũng với quản lí của anh, anh trai kết nghĩa của anh.
Hai người kẻ tung người hứng, muốn ồn ào bao nhiêu có ồn ã bấy nhiêu.
Đồng Tiểu Nghị nhìn bàn ăn, tự nhiên khó chịu mà ném đôi đũa xuống, đi ra sô - pha mở ti vi âm lượng to hết cỡ, to tr.a tấn lỗ tai người khác. Đến nỗi chỉ qua cái điện thoại thôi mà Vũ Bằng phải nhíu mày hỏi: “ Có chuyện gì vậy?”
Lục Minh Minh nhắm tịt mắt hét lên: “ Anh bị bệnh hả, không thấy tôi đang nói chuyện sao? “
Đồng Tiểu Nghị tắt ti vi, lần này lại bước đến giật lấy điện thoại từ tay cô, day day trán mà cất giọng nhàn nhạt: “ Hai người đã nói chuyện hơn một giờ rồi còn chưa chán sao? Cúp máy đây, cô ấy còn phải học bài! “
Nói rồi còn chưa để Vũ Bằng kịp phản ứng, anh đã tắt máy ném sang một bên.
Lục Minh Minh há hốc miệng tức điên lên, nhưng lời chưa kịp nói ra đã ngay lập tức nuốt vào trong, vì anh nheo mắt lại, thì thào bên tai cô đe dọa sẽ bắt cô hậu tạ việc dạy nấu ăn bằng nụ hôn như hôm trước!
Lục Minh Minh cảm thấy vành tai có một luồng tê rần lan đi khắp cơ thể.Từng từ anh nói ra mang theo hơi gió phả xuống, khiến nó đỏ lựng lên. Cô xấu hổ mím môi, vỗ vỗ lên vai anh cùng gật nhẹ đầu ra hiệu đã thua, Đồng Tiểu Nghị mới thỏa mãn mà rời khỏi.
Nhìn bóng lưng anh hài lòng ra về, cô bỗng thắc mắc tại sao anh lại phản ứng mạnh như vậy. Chợt có một chữ “ ghen “ lởn vởn trong đầu khiến cô rùng mình lắc đầu, không còn tức giận nữa mà chuyển sang cười nhạo bản thân quá ư là ảo tưởng.
Vũ Bằng sau khi bị cúp điện thoại thì thở dài. Tính cách Tiểu Nghị anh biết rõ, chỉ với những người thân quen anh mới bộc lộ tính cách thật, bằng không sẽ chỉ luôn thấy một diễn viên lạnh lùng và cao ngạo.
Vì vậy tất nhiên có rất nhiều kẻ đố kị với Đồng Tiểu Nghị. Trong đầu Vũ Bằng nghĩ đến một người, chính hắn gây ra hiểu lầm lớn giữa Tiểu Nghị và công ty lần trước, đột nhiên có dự cảm không lành....
*****
“ Shit! “
Ở một tòa nhà trong thành phố, có một thân ảnh cao lớn, đôi mắt độc ác dưới hàng lông mày rậm rạp đang đỏ ngầu lên vì giận dữ. Hắn đạp một tên đàn em áo đen giữa một hàng người đang quỳ gối khiến hắn ngã sấp trên đất mà gầm lớn: “ Một lũ ăn hại! Tìm một thằng nhãi nhép mà cũng không ra! Tự chúng mày nhận hình phạt đi!”
Những tên mặc đồng phục màu đen cúi gằm mặt, bàn tay gắt gao nắm thành quyền, khốn khổ kêu van, xin ông chủ thêm một cơ hội để lấy công chuộc tội. Người đàn ông dựa lưng vào ghế xoay, hít một hơi thuốc lá rồi nhả khói vào không trung, gằn từng tiếng: “ Phải tìm ra nó trước khi nó đóng bộ phim tiếp theo, nếu không các người biết kết quả rồi đấy, nghe rõ chưa?! “
Ba chữ cuối cùng thanh âm của hắn như phóng đại đến cực hạn, khiến ai cũng giật mình kinh sợ, không rét mà run.
“ Vâng! Xin ngài yên tâm! “ - Tiếng hô đồng thanh vang lên, những bóng đen to béo cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông nhịp nhịp ngón tay lên thành ghế, cười nửa miệng, tỏa ra sát khí ch.ết người: “ Mike này, cứ chờ rồi xem, mày mãi mãi không yên ổn được với tao đâu. Ha ha ha...”
Tiếng cười ghê rợn vang vọng khắp căn phòng tối.
____________________