Chương 39: Một bé trai kháu khỉnh
" Hmm..." Đồng Tiểu Nghị chậm rãi mở mắt, nhưng do ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ, Lục Minh Minh lại mặc áo sơ mi mỏng manh nên nơi thanh xuân nào đó lấp ló hiện ra trước đồng tử màu đen của anh. Nhớ đến nhiều tháng trước đây, cái đêm Lục Minh Minh bị sốt anh ở lại chăm cô, buổi sáng hôm sau cô mặc áo ba lỗ thể thao ngắn đến nửa người nằm kế bên quấn lấy anh, lại còn ra sức dụi. Khi ấy anh thế mà lại có phản ứng, luôn thầm mắng chính mình phải kiềm chế để không chạm vào hai con thỏ bông nhỏ nhắn kia... Thật không ngờ định mệnh đã an bài, cuối cùng cũng có một ngày con nhím vô tư ấy không còn xù lông khi ở chung với anh, hơn nữa còn rất tự nhiên ăn mặc như có như không leo lên giường anh!
" Còn không mau...." Lục Minh Minh nổi đóa, vừa quay sang đã thấy Đồng Tiểu Nghị ngây người nhìn vào nơi nhạy cảm nào đó của mình, cô chợt nhớ tới đồ bản thân đang mặc, vội vã dùng chăn trùm kín lên tận cổ.
" À...ừm... vì không có đồ mặc cho nên... á! "
Lục Minh Minh đỏ bừng mặt ấp úng giải thích, nhưng chưa kịp nói xong Đồng Tiểu Nghị đã kéo chăn của cô ra và ngồi lên bên cạnh cô. Lục Minh Minh kịch liệt phản kháng, mặc dù chuyện xấu hổ nhất cũng đã làm rồi nhưng vẫn cảm thấy rất mất mặt.
" Anh... anh còn chưa mặc quần áo... "
Lục Minh Minh quay mặt ra cửa sổ để tránh đụng phải nửa thân trên quyến rũ của Đồng Tiểu Nghị. Anh cúi xuống liếc qua mình một chút rồi bất ngờ ôm lấy Lục Minh Minh vào ngực, xấu xa nói khẽ bên tai cô.
" Xấu hổ cái gì chứ, không phải đêm qua đã thấy hết rồi sao? "
" Anh! " Lục Minh Minh cắn môi không nói lên lời, chống tay đẩy anh ra, " Em không đùa đâu. "
Đồng Tiểu Nghị mỉm cười nâng cằm Lục Minh Minh lên đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
" Mặc kệ người ta nói như thế nào, trong mắt anh người phụ nữ của anh là xinh đẹp nhất. Tin tưởng anh nhé sâu ngủ ngốc! "
" Em...." Lục Minh Minh ngập ngừng không biết phải nói như thế nào. Yêu anh, cần một dũng khí lớn để đối mặt với thế giới đầy rẫy thị phi ngoài kia. Đồng Tiểu Nghị thăm dò chạm môi vào môi Lục Minh Minh, lông mi đen dày khẽ run lên, chầm chậm khép lại. Dù có khó khăn đến mấy, cô cũng sẽ cố gắng vì tương lai của hai người. Đồng Tiểu Nghị vươn tay ôm lấy vai Lục Minh Minh, dùng nụ hôn để khẳng định tình cảm của bản thân. Môi lưỡi hòa quyện cùng một chỗ, tình yêu giống như cánh đồng cỏ khô bỗng dưng bén lửa, không dễ dàng ngăn lại được.
Đôi môi nam tính nóng bỏng phủ lên đôi môi anh đào của Lục Minh Minh, bàn tay anh lần mò tới hàng cúc bấm trên chiếc áo quen thuộc của mình gỡ bỏ chướng ngại vật đến với ngọn đồi tuyết trắng xinh đẹp. Trái tim trong ngực Lục Minh Minh nhảy lên theo âm thanh từng chiếc cúc được tháo ra, cuối cùng biến thành loại nhịp điệu không tiết tấu khi Đồng Tiểu Nghị đặt cô dưới thân...
Bên ngoài, ánh bình minh chan hòa. Trong phòng, cảnh xuân sắc ngập tràn.
-----
Đảo F. Bầu trời trên đảo có thể mê hoặc lòng người bởi màu xanh không một nét gợn của nó. Lục Bình xúc động bế thiên thần nhỏ mà Trương Mỹ đã phải vượt qua điều trị stress khó khăn để có thể đưa bé con đến với cuộc sống này.
" Mọi chuyện đều đã tốt đẹp rồi. Một bé trai thật kháu khỉnh. Bây giờ anh chị có thể về nhà rồi! "
Y tá phụ trách chăm sóc bé trai xúc động nhìn hai vợ chồng Lục Bình và Trương Mỹ đang ôm đứa con bé bỏng. Sau chín tháng chống chọi với bệnh trầm cảm để không bị sinh non, cuối cùng đứa bé cũng được đón ánh sáng từ thế giới bên ngoài. Nhưng vì cậu nhóc quá yếu ớt vì mẹ đã lớn tuổi, lại bị bệnh trong khi mang thai nên các bác sĩ nhất quyết giữ bé con lại nuôi trong lồng kính suốt ba tháng để theo dõi. Lục Bình và Trương Mỹ ngày ngày chỉ có thể ngắm con trai của mình qua cửa kính. Nhìn con ngủ, bàn tay nhỏ nhắn nắm lại, hai người lại thấy sống mũi cay cay. Đồng thời trong lúc đó, Lục Bình cũng toàn tâm chăm sóc Trương Mỹ đề phòng bệnh trầm cảm sau sinh.
" Chúng ta gọi điện cho Minh Minh thôi. Con bé biết em trai sắp về chắc mừng lắm. " Lục Bình nhìn con trai, lại nhìn bà xã. Mặc dù ở trên đảo nhưng không ngày nào ông không nhớ con gái. Bởi vì người ta thường nói " con gái là người tình kiếp trước của bố" nên tình cảm giữa hai bố con luôn khăng khít như vậy.
" Mà hôm trước ông bảo nó đặt tên cho em là gì cơ? " Trương Mỹ chợt nhớ ra vấn đề tên cho con trai, vừa gấp đồ vừa hỏi chồng. Lục Bình huýt sáo gọi bé con đang mở đôi mắt đen tròn to lúng liếng nhìn mình, nghe Trương Mỹ nói vậy ông mới nhớ ra.
" A phải rồi. Chị Minh Minh của con đã đặt tên cho con đấy nhé! Tên của con là Lục Triết Hy. "
Ba tháng trước, ngày Trương Mỹ chuyển dạ, Lục Bình cuống quýt gọi cho Lục Minh Minh. Khi ấy cô đang ở cùng một chỗ với Đồng Tiểu Nghị, gấp đến phát khóc, chân tay run rẩy. Đồng Tiểu Nghị phải nắm tay động viên cô. Hiện tại Lục Bình đã rất lo lắng rồi, cô còn như thế càng làm ảnh hưởng đến tâm trạng bố.
" Không sao đâu bố, mẹ và em chắc chắn sẽ an toàn mà. Vâng... Vâng, con đợi tin của bố. "
Lục Minh Minh cúp máy, nhưng mồ hôi lạnh cứ túa ra. Đồng Tiểu Nghị ôm lấy Lục Minh Minh vỗ về, hai người cùng nhau chờ đợi và cầu nguyện. Đến khi em trai an toàn chào đời, Lục Minh Minh sung sướng phát khóc, chỉ muốn bay ngay đến đảo F cùng em, tuy nhiên cô không thể bỏ dở việc học. Lục Bình hỏi cô tên em nên đặt là gì, lúc đó Lục Minh Minh quá vui nên không suy nghĩ được gì, chỉ thuận miệng nói ra tên Lục Triết Hy. Vậy là nhanh chóng quyết định, chị gái Lục Minh Minh, em trai Lục Triết Hy.
-----
Reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức người trong chăn. Lục Minh Minh cuốn chăn ngồi dậy, cảm thấy phần dưới cử động có chút khó khăn, vì sáng sớm nay lại cùng Đồng Tiểu Nghị mây mưa một lần nữa...
" Alo... dạ...vâng ạ.... "
Lục Minh Minh mơ màng bắt máy, nhưng khi nghe lời truyền đến từ đầu dây bên kia thì nhanh chóng tỉnh hẳn, sau khi cúp máy nhanh chóng kích động goi Đồng Tiểu Nghị.
" Tiểu Nghị, mau giúp em mua quần áo đi, bố mẹ và Triết Hy đang trên đường từ đảo F về phố A rồi, em phải mau chóng về phố A mới được! "
*** 15/12/2017***