Chương 24

Không giống như phần đông học sinh kia, hôm nay mặc dù đi sớm nhưng Thanh Thanh không thể ngoan ngoãn, chăm chỉ như mấy bạn kia. Chỉ vì cái chân ch.ết tiệt, tối qua do đi lại nhiều nên hậu quả là sáng nay nó không nhẹ đi mà còn có phần sưng thêm. Dì Lan một mực bắt tài xế đưa đi, không cho cô đi xe đạp, làm cô không có cớ chờ bọn kia đi học cùng, đành phải lủi thủi đi học sớm.


Băng Giang mới bước đến cửa lớp đã thấy con bạn “trời oánh” của mình nằm trườn ra mặt bàn…đọc sách. Cô đưa tay lên dụi mắt xem mình có nhìn nhầm không rồi đi nhanh về phía chỗ Thanh ngồi.


- “ Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”……… “Cốp” Trời ơi, thế mà con tưởng hôm nay trời đi vắng nên chị Thanh mới đến sớm để học bài chứ. Hóa ra đọc mấy cái truyện ngôn tình vớ vẩn………..hazziiiii – Băng Giang còn tiện tay gõ vào đầu Thanh một cái rõ đau, chỉ vì sáng sớm mà làm cô tưởng bở.


- Đau mày, tao đang là bệnh nhân đấy nhé – Thanh đặt "bộp" quyển sách xuống bàn xoa đầu mình, hết nhăn mặt rồi nhíu mày làm như đau lắm.
Giang nghe và nhìn cái hình động quá “lố” đấy của Thanh thì mở lòng “liếc” nhìn cái chân của nó một cái.


- Cho sướng, cái tội đi xe ngu……Mà nói thế có hơi quá nhỉ…..Do ăn ở cả đấy.


- Mày, lúc nào cũng ăn ở, câu đấy cũ rồi con ạ.........Haziiiiii…….Chán quá mày ơi, chả có gì đọc cả. Dạo này phim cũng chả có, mày xem tao còn phải cày lại cái truyện từ đời nào rồi đây này – Thanh "trưng" cái bộ mặt thảm hại của mình ra nhìn Giang như cầu cứu gì đó.


available on google playdownload on app store


- Nhìn tao làm gì. Chán thì học bài đi, sắp thi rồi đó mẹ, ngồi đấy mà than vãn rồi đến cái lúc bị nhét xuống lớp khác thì ………hẵng kêu.Ok - Lời nói của Giang nghe như khuyên nhủ nhưng lại là chậu nước nóng dội vào người Thanh trong cái thời tiết chảy mỡ này.


- Thui thủi cái mồm mày…Cũng tại cái thằng anh trời đánh của mày mà tao mới thảm như này nè. Chứ có phải tao không muốn học đâu, do điều kiện không cho phép đấy chứ, cái chân thế này thì học hành sao nổi – Thanh lại nằm trườn ra bàn than vãn đủ điều, làm như mình oan ức lắm, chỉ mong nhận được sự hảo tâm của con bạn bên cạnh mình mà khổ nỗi nó vốn cái thể loại "bất cần đời" ngấm vào máu, muốn sửa cũng không sửa nổi.


- Dẹp. Diễn sâu quá đấy bà nội. Cái chân thì nó liên quan đến cái tay với cái đầu mày à. Oan ức cái nỗi gì, cứ kiếm cớ này nọ mà trốn thôi, sau này đừng trách bạn bè không nhắc trước nha con…….


- Liên quan chứ ( ngồi thẳng dậy) . Cái chân nó là một phần trong cơ thể tao. Chân mà đau thì mấy cái kia cũng đau …..nên…..cái tay nó buồn cho cái chân suy ra nó cũng bị lười, còn cái đầu mới quan trọng nhất nhá, nó là nơi điều khiển hoạt động của cơ thể con người mà, nên chắc nó thấy cái chân tao thành ra như vậy nên không khỏi lo lắng, khiến tao không tập chung nổi.…..Đấy liên quan chặt chẽ mà – Thanh hào hứng xổ ra một tràng, nhưng sau khi kiểm duyệt lại thấy nó hơi sai sai thì lại quay lại tư thế cũ....chữa quê.


Băng Giang ngồi bên cạnh nghe Thanh giảng giải mà thấy đau hết cả tai mà chẳng ra một cái thể thống gì
- Lí sự cùn, thế sao mày còn lết được cái xác đi học?
- Thì hôm nay tao đi ô tô mà – Chu mỏ cãi lại luôn
- Ý tao là vào lớp cơ……- Giang nở nụ cười nửa miệng châm chọc


- Thì……thì……..Mày quá đáng ……toàn bắt nạt tao…….Aizzzz, không chơi với mày nữa – Thanh giận dỗi quay mặt sang phía kia…….đọc truyện tiếp
Băng Giang nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
- Cứ tự nhiên. Tao chống mắt lên xem được mấy phút nhé – Rồi lại học bài tiếp.


Cùng lúc đó, đi vào lớp là Nam và Nhật. Nhật chưa thấy mặt đã thấy tiếng
- Sao hai bọn mày suốt ngày chí chóe thế, đau hết cả đầu
- Ờ - Đồng thanh.


Nhật nghệt mặt ra khi thấy cái thái độ không quan tâm này. Cậu thở dài rồi về chỗ mình. Đảo mắt quanh lớp một vòng, tay chân Nhật bỗng nổi hết da gà da ngan.


- Uề, sao chỗ nào cũng thấy học với học thế. Bọn này bị tẩu hỏa hết cả rồi à? Từ cổng trường vào toàn thấy đứa ôm cả chồng sách vở, rồi đến cái lớp mình cũng vậy luôn. NỂ
Thanh đang chán nghe được chuyện vui cũng quay xuống tám cùng Nhật.


- Một lai (like) cho mày. Tao cũng nể vì sáng sớm mà bọn nó đã học rồi. Hazi, không biết cái bọn mọt sách này dậy từ mấy giờ chứ…- Cũng tỏ vẻ lắc đầu như ai, tay còn mân mê vuốt cằm này nọ. Nói chung nhìn Thanh rất ngầu.
Nhật Nam đang nghịch điện thoại cũng xen lời vào


- Người ta tìm cảm hứng học từ sách vở, còn mày từ tiểu thuyết ngôn tình. Nể là phải – Giọng còn pha chút châm chọc.
“bộp” Băng Giang đặt mạnh quyển vở xuống bàn, quay sang bắt tay với Nhật Nam, mặt cười tươi
- Chuẩn. Không hổ danh đồ đệ tao, đúng là bao nhiêu công dạy dỗ cũng phải ra trò mà…..Ke ke


- "Cốp" Đồ đệ này. Tao còn chưa hỏi tội mày đã nói cái gì với bé Ỉn đâu nhá. – Sẵn cái thước trên tay, Nam gõ vào đầu Giang một cái, vừa nhẹ mà vừa mạnh. Nói chung anh chàng này vẫn còn có cái gọi là thương hoa tiếc ngọc. Mà càng thương lại càng phải đập mới gọi là đúng.


- Cái gì mà hỏi tội cơ. Đó là một sự thật hiển nhiên, một chân lí không bao giờ thay đổi rồi bạn trẻ à......hứ - Giang xoa xoa cái chỗ bị thằng bạn hâm đánh, lườm nguýt nó một cái rồi quay lên đọc sách tiếp.
Thanh nhìn cảnh tượng này lại thở dài, than vãn


- Sao hai bọn mày toàn hiệp lực bắt nạt tao thế. Đừng thấy tao hiền mà lấn tới nhá. Tao đẹp chứ tao đâu có ngu đâu. À mà lớp trưởng ơi, lớp mình còn phải học chiều hôm nào nữa không? Chứ như hôm qua chắc tao ch.ết mất. Đi học giữa cái thời tiết bốn chục độ, lại còn phải đi lúc 12 giờ trưa nữa chứ, tao ngồi trong ô tô mà cũng thấy mệt theo.


Giang suýt sặc nước bọt khi nghe cái câu "tao đẹp chứ tao đâu có ngu", mặc dù bạn bè lâu năm nhưng quả thực cái câu này nó có lực sát thương rất lớn, kể cả với những người thường xuyên phải nghe nó nổ như tụi Giang.


- Ai biết, cái này mày hỏi cô chứ đừng hỏi tao. Ok – Như nhớ ra gì đó, Giang quay xuống nhìn Nam hỏi
- Mà đúng rồi, hôm nay mày không đèo An đi học à.
- Cậu ấy bảo không cần – Mắt vẫn dán vào cái điện thoại.
- Và rồi mày đi luôn ? – “gật” – Bó tay – Lại quay lên


Thanh Thanh cày xong cuốn tiểu thuyết chán chường lại lôi điện thoại ra nghịch, lướt wed, facebook. Quang Nhật trườn người ra bàn ngủ ngay khi vào lớp, Nam và Giang vẫn đang tập trung vào sự nghiệp của mình.


Khánh An một lúc sau cũng đến lớp. Đến cô cũng giật mình trước thái độ nghiêm chỉnh học tập của lớp này, đến làm trực nhật cũng không làm, ai nấy cũng đang cắm đầu vào ôn bài vở. Đang định về chỗ, có một bạn nữ lên tiếng. Nếu cô nhớ không nhầm thì bạn này tên là Chi


- Ê An, lau bảng giùm tớ với. Thanh kiu – Không quên nở nụ cười xã giao
Thanh Thanh dưới lớp nghe vậy thì nhíu mày, lên tiếng
- Gì đấy Chi, việc ai nấy làm. Không phải bắt nạt ma mới đâu nhé.


Linh Chi đang mải giải bài toán, thấy An vào mới nhờ vì sắp vào lớp. Không ngờ bị lớp phó hiểu nhầm, quay xuống cãi lại cô


- Dù gì chỉ là lau giúp cái bảng thôi mà. Tớ có bắt nạt gì đâu chứ, chẳng nhẽ bạn bè trong lớp không thể giúp nhau mấy cái việc vặt này này à. Sao tự dưng cậu lại thế, chính cậu mới đang thiên vị học sinh mới ý.


Cuộc cãi lộn này gây sự chú ý lớn đến cả lớp, ai nấy đều dừng mọi hoạt động của mình để theo dõi diễn biến. Một số thành phần cũng chỉ liếc mắt lên nhìn một cái rồi lại tiếp tục như biết trước kết quả. Đơn giản trong cái trường này, ngoại trừ Giang và Nam thì còn lại chẳng có ai cãi lộn lại Thanh Thanh cả.


Thanh nghe vậy mà máu dồn lên đầu:
- Cậu……..- Đang định cãi lại thì bị giật mình bởi tiếng hét của Giang
- THÔI. (quay nhìn Chi) cậu quay lên đi. Còn mày , không nói nữa. Tại sao chỉ vì những cái việc vặt như này mà phải bất hòa chứ.


Khánh An chứng kiến cảnh tượng này mà thở dài. Mới sáng sớm mà đã dính phiền phức rồi. Mặc kệ những người đang bàn tán dưới kia, cô lặng lẽ đi lau bảng rồi trở về chỗ.


Mọi người trong lớp ai cũng mắt chữ A miệng chữ O há hốc nhìn An trở về chỗ ngồi mình. Cảm nhận có quá nhiều ánh mắt nhìn mình, An lười biếng ngẩng đầu dạy “tặng” cho mỗi người một cái nhìn lạnh lùng, làm ai nấy phải cũng phải quay lại công việc của mình.


An về chỗ cũng mở sách ra học bài. Thanh Thanh vẫn uất ức, quay xuống trách An
- Mày lau làm gì chứ, kệ nó đi, sao lại có thể để nó dắt mũi như vậy chứ.
Khánh An ngẩng đầu lên cười
- Chân cậu đỡ chưa ? – Cô đang lảng sang chuyện khác, thật sự An không muốn chuyện này nó lại to hơn nữa.


- Hì, nặng hơn xíu – Thanh gãi đầu
- Ngu người – Nhật Nam tưởng đang ngủ gật ai dè lại phát ngôn một câu gây sốc đến mức độ đó. Chắc vụ ẩu đả vừa rồi làm cậu tỉnh giấc, và đang lấy lại cảm hứng để ngủ.
- Ờ - Thanh cũng chả buồn cãi lại, cô lại lôi điện thoại ra lướt tiếp.


Không khí lớp học lại trở về trạng thái ban đầu, họ trao đổi bài, giảng dạy cho nhau hiểu. Điều này càng cho thấy sự quyết tâm của lớp 11A trong kì thi này là rất lớn. Tất cả vì sự nghiệp đi chơi ! Khẩu hiệu đang được viết dưới bảng trắng của lớp cuối phòng học, làm thầy cô nào vào cũng ngạc nhiên xen lẫn buồn cười. Vì vậy mà 11A luôn khác biệt, từ thành viên trong lớp đến cách học tập, vui chơi, luôn là “độc” nhất trong trường.


Tưởng yên ổn được một lúc, Thanh bỗng dưng ngồi thẳng dạy, chăm chú nhìn vào màn hình, hét lên, lay tay mấy đấy bên cạnh


- AAAAa, bọn mày ơi, sắp ra phim Tấm Cám rồi này. Xem nào, đúng lúc thi xong luôn, anh em đi xem đê – Thanh lay tay An, Giang và cả Nhật với Nam làm cả lũ đang tập trung, trong đó có một người đang thiu thiu ngủ cũng phải giật mình.


- Trời ơi, cũng chỉ là cái phim thôi mà, có cần phá giấc ngủ ngàn vàng của tao không. Đêm qua đã phải thức khuya làm bài tập lão bà bà giao rồi. Đúng là cái con lanh chanh mà . Hừ……Để yên cho tao ngủ nghe chưa. Gừ - Quang Nhật sổ ra một chàng làm Thanh chỉ biết đơ chứ không nói được lời nào. Thấy tủi thân, cô đành quay nhìn Giang với An như để vớt vát hình tượng.


Khổ nỗi cả hai cô gái này như nhận ra được điều ấy thì lại càng bơ đi. Thanh nghệt cả mặt, biết là hi vọng mong manh nhưng cũng quay sang Nam……..nhưng chỉ nhận được cái mỉm cười cho có rồi lại là cái khuôn mặt lạnh banh chà bá.


Thanh Thanh nắm chặt bàn tay, gân nổi lên chi chít,trợn mắt nhìn bốn đứa còn lại, đầu bốc khói ô nhiễm hết cả lớp, cuối cùng cũng không nuốt nổi cơn giận.


- “UỲNH” BỌN MÀY BẮT NẠT TAO…………Hừ - Cô đập mạnh tay xuống bàn, rồi cứ thế đi ra khỏi lớp trước cái nhìn “cảm thông” của các bạn còn lại.
- Ê, đi đâu thì đi, 3 phút nữa vào lớp rồi đấy – Giang tốt bụng với theo nhắc nhở.


Thanh Thanh cứ tưởng là bọn bạn kia sẽ đi theo rồi lôi kéo mình quay trở lại, xin lỗi rồi đút lót này nọ, nhưng đời quả không như mơ. Hão huyền đâu mà lại còn bị nó xỏ xiên thế kia nữa.
- BIẾT RỒI – Không quên tặng bạn cái lườm rồi “bay” đi luôn.


Quang Nhật nhìn theo cái bóng của Thanh, không khỏi thắc mắc hỏi Băng Giang
- Có đúng là nó bị què không hả mày? Sao đi còn nhanh hơn cả bình thường thế.
- Thật đấy. Chứ mày nghĩ sao đời nào nó lại đi chịu ngồi ô tô đi học – Giang lắc đầu thở dài...
~ Tiết sinh hoạt lớp ~


Hôm nay là thứ bảy nhưng cô Nhật Hạ chỉ có một tiết ở lớp mình là tiết sinh hoạt vậy nên đến tiết 5 cô trò mới được đoàn tụ với nhau.


- Cả lớp đứng – Vẫn là giọng nói đanh thép của lớp trưởng Băng Giang làm hơn mười mấy cái đầu đang gục xuống bàn và một số thành phần đang nô đùa trong lớp phải ổn định, đứng dậy chào cô.


- Chúng…………em……….kính……chào cô……….ạ - Không giống như mọi bữa, lời chào hôm nay chỉ được phát ra từ một số cái mồm xinh xinh, thành ra câu chào cô mà chả khác nào tặng cô đĩa cơm thiu cả, nó ỉu vô cùng.


Đến cô Nhật Hạ cũng thấy ngạc nhiên trước những cái gương mặt bơ phờ, không thể thảm hơn này. Cô không nói lên lời chỉ giơ tay ra hiệu cho học sinh ngồi xuống.
Thái độ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của các bạn học sinh, tuy không gật gù như đầu giờ nhưng lúc này cũng chả khá khẩm hơn chút nào.


- Trời ơi, sao nhìn mấy đứa thảm thế này? Vừa ra trận về hay sao thế ? – Giọng cô cao vút, mắt to hết cỡ, hết nhìn đứa này rồi nhìn đứa khác.
Thắng trả lời thay các bạn


- Chưa ra trận nhưng bọn em đang tập luyện để ra trận cô ạ. Khổ nỗi đợt tập huấn này nó nặng nề quá…hơ hơ – Đến bạn Thắng thường ngày nổi tiếng sôi động , không bao giờ biết mệt là gì nhưng trông bữa nay còn thảm hơn các bạn khác.


- Hơ……thầy cô ác quá, cho bọn em bao nhiêu bài tập, làm mãi không xong cô ơi……….Em sắp lú rồi – Trang cũng than thở.


Đám Băng Giang nhìn thái độ của các bạn thì cười, riêng cô lớp trưởng lại không quan tâm đến chuyện này cho lắm, cô hiểu các bạn trong lớp quá mà. Tụi này đang làm lố hơn thôi chứ mệt cái nỗi gì. Thôi thì yên cho bọn nó diễn.


- Đừng nói với cô là cái kì thi này biến mấy đứa thành ra vậy nha.
Không ai bảo ai, cả lớp gật đầu ( trừ một vài bạn thôi )
Đồng hành cùng cái lớp này gần hai năm rồi, nghĩ gì mà cô không nhận ra. Nhưng thôi…….


- Khổ thân mấy đứa ghê cơ. Thấy tụi mày chăm học thế cô còn thấy nể đấy, nhớ lại trước đây học thì ít mà phao bơi thì nhiều……..haha
Nghe được câu này, bỗng dưng lớp lại sôi nổi ngay
- Ế, ngày xưa cô cũng dùng phao ạ. Ô mai chúi – Linh Chi khởi xướng đầu tiên


CÔ HẠ nhíu mày, giơ ngón trỏ lên miệng như ra lệnh yên lặng.
- Bậy nào, nghĩ sao mà nói câu đấy hả Chi, cô còn ác liệt hơn kìa, coi phao là cái gì chứ - CÔ Hạ cười tươi rói.
- Ồ ồ ồ - Cả lớp kêu ầm lên , mặt đứa nào cũng đang trong trại thái chờ đợi nghe cô kể tiếp.


- Sao phải phản ứng dữ dội thế. Thì cũng chỉ là đi học muộn, giả vờ ốm xuống y tế ngủ để trốn tiết, bật giáo viên, bôi mắt mèo rồi lá thị ra ghế giáo viên, giả chữ kí phụ huynh, thuê người đóng giả phụ huynh…………nói chung nhiều lắm.
Cô kể ra một tràng, 26 cái mặt dưới lớp đơ luôn.


- Xuất Sắc – Câu nói này vừa mới bật ra đã nhận được sự chú ý của cả lớp. Đồng loạt mấy đứa ngồi bàn trên quay hết xuống dưới nhìn vào đúng một điểm, đó chính là Nhật Nam. Ai ngờ chứ, ai ngờ là một người kiệm lời như cậu ta lại có thể phát ngôn gây sốc đến vậy. Thật là vi diệu.


Nam cũng không quan tâm cho lắm, nhưng hình như số lượng người nhìn hơi nhiều và thời gian nhìn hơi lâu nên cậu phải hất mặt lên trên như ra hiệu “ nhìn gì, quay lên mà nghe cô kể tiếp kìa”. Tất nhiên là chả ai nhìn nữa, đơn giản cậu chỉ là diễn viên phụ, mà không người đi qua đường trong bộ phim này thôi.


- Cô kể tiếp đi cô – Thanh lên tiếng cứu vớt tình thế.
- Thì nói chung là mấy cái trò thời học sinh cô thử hết rồi, còn tới bến luôn cơ .he he. Nên…..e hèm, chớ đứa nào dại mà nghịch ngu giống cô nhé, cô biết hết đấy. Haha.
- Ha ha - Mấy bạn cười xuề, tạo không khí


- Nói thế thôi chứ sau này mới vừa cảm thấy hối hận vừa cảm thấy vui.
- Hối hận gì hả cô ? – Linh Chi sốt sắng
- Vui sao cô ? – Minh bốn mắt cũng tò mò


- Vui thì tất nhiên phải vui rồi. Đúng không. Cô nói thật chứ thời học sinh mà không có mấy cái trò đấy thì chả gọi là tuổi học trò. Còn hối hận ở chỗ………- CÔ còn dừng lại để gây tò mò cho lớp. Bây giờ trong lớp không ai nói một câu gì, mắt đứa nào cũng nhìn chăm chú vào cô


- Hối hận…………..vì không quậy được hơn nữa đó ……haha.
- Òa……..òa…….òa…bá đạo………..quá bá đạo. Lão bà bà quá xuất sắc. Cô thật là thâm hậu cô ơi. CÔ nhận em làm đồ đệ đi cô – Nhật hứng thú đến nỗi đứng hẳn dậy, phái phục cô.


Cô Hạ cũng giơ tay chào nghĩa hiệp.


- Quá khen...Quá khen......... Đấy chỉ là một phần thôi . Do nghịch quá thế là năm lớp 12 bố mẹ bắt cô chuyển trường sang một cái trường rõ quy củ _ chỉ tay xuống mặt đất, mặt nhăn nheo – chính là cái trường này đó. Rồi cô gặp được cái người gọi là khắc tinh . Người đó chính là cô giáo chủ nhiệm của cô và là hiệu trưởng của mấy đứa bây giờ đấy. Vậy là hết nghịch, hết chơi, cũng chả có bạn bè mà quậy cùng. Đâm ra phải trở lại bản chất vốn có, một học sinh ngoan hiền, học giỏi, chăm ngoan………bla bla. Nói chung là lịch sử thời học sinh của cô hào hùng lắm, nói ra thì hơi mệt thật, giờ cô còn thấy sợ đây …..hahaha – Cô Hạ kể xong mà còn thấy mệt, tay còn lau mồ hôi trên trán mặc dù lớp có hai cái điều hòa đang bật.


- Cô hiệu trưởng từng là giáo viên của cô sao...........Òa, cái này còn sốc hơn nè.
- Vậy mà bọn em còn tự tin hiểu cô nhiều lắm..........Ai dè còn nhiều điều về cô tụi em chưa biết quá à - Thảo Mai nhẹ nhàng mân mê mớ tóc nói.


- Ha ha ha ha ha – Không chỉ cô mà cái giọng cười nhạt nhẽo của mấy đứa dưới lớp cũng cho thấy mệt đến mức độ nào. CŨng đúng thôi, chả ai nghĩ cô giáo nổi tiếng hiền lành nết na lại xì tin của mình lại có một quá khứ vang dội đến vậy chứ.
Cô đi về chỗ ngồi của mình, vừa mở cặp vừa nói.


- Này, cô kể cho vui thôi nhé. Cái này bí mật nhé mấy đứa, lọt ra ngoài ngại lắm. Mà mấy đứa chớ dại nhá. Chơi thì chơi nhưng đừng có mà làm quá, lúc to chuyện thì mệt lắm. Khi đấy chỉ khổ cô với lớp trưởng thôi…..haha.


- Vâng tất nhiên rồi cô ……hì hì – Đồng thanh, ngoan ngoãn khoanh tay lên bàn.
Cô cầm một sấp tài liệu trên tay, và đi xuống chỗ của Giang, chia thành bốn cho Nam, Nhật, Giang và Thanh.


- Bốn em giúp cô đăng tài liệu lên trang của lớp cho các bạn đọc nhé. Chia nhau ra không thì trích quỹ lớp đi phô tô cho nhanh Thanh ạ, mấy đứa thế nào cũng được miễn là có cho các bạn là ok.
- Vâng – Đồng thanh.


- Thế thì đi phô tô cho nhanh, nhiều thế này thì cô chia đứa nào thì đứa đấy phụ trách luôn nhé – Giang lên tiếng.
- Ok – Gật đầu rồi cất hết vào cặp.
Cô Hạ mỉm cười trước thái độ và hành động quyết đoán của cái nhóm này, cô lại sải bước lên bục giảng.


“ Bộp bộp” CÔ vỗ tay để gây sự chú ý cho cả lớp, nhắc các bạn ổn định.
- Được rồi không bàn tán nữa. Kể chuyện thôi mà gần 15 phút rồi đó mấy anh chị ạ. Sinh hoạt mà chưa sinh hoạt được cái gì đâu.
Trang đứng dậy.


- Chính xác là tuần này không có gì để sinh hoạt ý cô ạ. Căn bản là các bạn quá ngoan, lớp không bị trừ điểm, không đi học muộn, không trốn tiết đi ngủ giống cô ngày xưa, không trực nhật bẩn ,………
- Stop……..Không phải gẹo cô nghe chưa – CÔ lườm yêu bạn Trang – hì hì – rồi ngồi xuống.


Cô lại ôn hòa


- Vui chơi là một cái tốt. Giống như kiểu học là chính chơi là phụ, cái phụ chưa làm được thì làm sao làm được cái chính ý. Tất nhiên là cô ủng hộ mấy đứa với cái băng dôn “vừa học vừa chơi” dưới lớp nhưng những thời điểm quan trọng như lúc này thì nên tập trung cao độ hơn một chút cho việc học. Vẫn là lên mạng, nhưng mấy đứa có thể sớt tài liệu tham khảo thay vì sớt phim……phải không các bạn nữ (dạ), rồi tìm các đề thay vì làm mấy hiệp liên minh phải không các bạn nam ( vâng). Đó. Phải như vậy thì cái mục tiêu kia kìa – chỉ vào cái bảng ghi chữ “tất cả vì sự nghiệp đi chơi” nó mới thành hiện thực được. Nghe chưa .


- Dạ rồi – Hét ầm ĩ lên.
Cả lớp náo loạn rồi hào hứng đến mức cô bạn giơ tay rồi gõ thước mới chịu ổn định trở lại.
Cô lườm
- Thay đổi như chong chóng ý. Nãy thì chả khác nào cái bánh đa thiu, giờ nhìn các anh các chị xem…….Thiệt là.
- Hì hì


- Tài liệu thêm cho môn văn và anh văn cô đã đưa cho bạn Giang. Liệu tối nay có thời gian đi phô tô luôn không mấy đứa.
- Dạ được ạ - Giang thay các bạn trả lời.
Cô gật đầu


- Ừ, vậy thì tầm sáng mai sẽ có tài liệu cho các em, chú ý về xem các phần cô đã đánh dấu sao nhé, những phần đó có khả năng sẽ có trong bài test của các em. Bên cạnh đó cũng nên xuống thư viện mượn những quyển nâng cao hoặc tìm các đề trước đây nhé.
- Vâng ạ


Cô Hạ gật đầu mỉm cười nhìn cả lớp. CÔ giơ tay trái của mình xem đồng hồ rồi nói.
- Chà, bây giờ mới hết có hai mươi phút, còn những 25 phút nữa mới hết tiết. Liệu từng này giờ có đủ để đi ăn kem không nhỉ - Cô vừa nhìn vừa nén cười.


Cô đã sai lầm khi nói ra câu này. Chỉ một câu thôi đã kích thích 26 cái não non lớp của các thành viên trong lớp. Vụ này cô sạc nghiệp thật rồi.
- CÓ CÓ CÓ CÓ ……….Có cô ơi – Lần này thì cái chợ nó bị vỡ thật rồi, ầm ầm hết cả lên.
- Đi ăn kem cô ơi.


- Kem………..kem……..kem………kem…………kem – Hét thì là cái gì, đây còn đập bàn đập ghế như biểu tình cơ.
Cô Nhật Hạ hết nhíu mày rồi bịt tai. Phải trở lại bàn giáo viên mình gõ thước.


- DỪNG. Làm quá vậy mấy đứa. Người ta mà nói vậy thì chí ít phải lịch sự “thôi cô ơi, lương của cô cũng chẳng là bao, giờ cô cho bọn em về sớm để ôn bài là được rồi ạ” chứ, ai như mấy đứa……..ĐÚng là …


- Dây thần kinh xấu hổ bọn em bị đứt hết rồi cô ơi – Thanh đùa giỡn
- Chai mặt luôn rồi cô nên cô không cần ngại đâu ạ. Cô không muốn tiêu tiền thì để bọn em tiêu giùm cho – Thắng cười nhăn răng, mắt híp lại còn chả nhìn thấy tổ quốc đâu.


Đến cô còn hốt trước thái độ này của mấy đứa. Quả đúng cái câu “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” cấm có sai mà.
- Cô sợ bọn mày rồi đấy. Rồi. Thu dọn sách vở rồi lấy xe đi. Hẹn nhau cổng trường nhé. À quán nào đây, mộc quán nhé.


- Vâng………………….Dzeeeee – Đứa nào cũng tươi rói, nhanh cất sắp vở rồi lao như bay ra lớp học. Mất hết cả cái hình tượng lớp 11 ngôi sao trước đây. Đến nhóm Giang cũng thấy hào hứng trước vụ này. Bỗng An quay hỏi Giang
- ........Không đi được không ?


Băng Giang và Thanh Thanh cũng đang chuẩn bị ra khỏi lớp nghe An nói vậy thì phải dừng bước.
- Sao vậy, An không khỏe à, hay có việc gì bận
- ……….- Cô không trả lời, cúi đầu che đi vẻ xấu hổ của mình.


Hai cô bạn nhìn nhau cười, rồi quay sang nhìn Nam và Nhật. Tất nhiên là họ biết là với tính cách của An thì chắc hẳn cô ấy ngại và không muốn đi cùng. Thôi thì đành lấy thằng Nam làm bàn đạp vậy.


- Thôi mà An, đi cùng lớp đi cho vui. Đây là cơ hội để cậu hòa thuận hơn với lớp mình mà. Cậu nhìn thằng Nam kìa, đến nó mà còn không phản đối mấy cái vụ ăn chơi này cơ mà. Đi mà nha, coi như nể tụi này mà đi nha An, đi đi nha – Hết Giang rồi Thanh năn nỉ, lôi cả thằng bạn thân vào , mặc cái lườm như muốn cháy da của nó.


Nhật cũng lên tiếng.
- Hay An không có xe ? Hình như hôm nay cậu không đi cùng Nam mà
- Tôi có, hôm nay tôi đi xe đạp mà – Trả lời ôn nhu.
Thanh vỗ vai Nhật “đét” một cái rõ đau, làm cậu nhăn cả mặt
- Đó, vậy còn chần chừ gì nữa. Đi thôi, không tụi nó chờ kìa.
- Nhưng…………


- Không nhưng nhị gì nữa……………..Đi – Chẳng để bạn nói hết câu, Thanh với Giang mỗi đứa cầm một cánh tay của An, Nhật ở sau đẩy, còn Nam bơ vơ tay đút túi quần mỉm cười theo sau. Cả đám đến cửa lớp còn không quên quay đầu lại nhắn với cô.


- Tụi em ra quán trước nha cô. Cô nhanh nha cô. Đừng có bùng tụi em đấy …….hí hí – Thanh choe chóe mồm, đúng giọng mải chơi luôn.
Cô đang thu dọn đồ dùng cũng phải nhanh nhẹ hơn, gật đầu lấy niềm tin cho mấy đứa.


- Rồi, cứ ra trước đi. Yên tâm cô không bùng đâu, chỉ để mấy đứa trả tiền giùm thôi.
Nhật chen mồm


- Xì, gì chứ cái này đơn giản. Có mỗi trả tiền thôi cô cũng lười, cô cứ yên tâm đưa tiền cho em, em sẽ giúp cô trao tận tay bà chủ quán ạ. Thôi tụi em đi trước đây, bái bai cô, đợi cô ở quán nhá – Giọng Nhật ngày càng vọng xa.


Cô Nhật Hạ lắc đầu. Có lẽ cô may mắn mới được ông trời gửi gắm đến lớp 11a này, một cái lớp luôn sôi động, giàu tình thương lại rất hòa đồng, đoàn kết. Đến cô còn không nghĩ là sau này mình sẽ làm giáo viên cơ, nhưng đúng là người không chọn nghề mà nghề chọn người. Cái nghề mình đã từng ghét cay ghét đắng khi còn là học sinh, sau này lại chính là cái cần kiếm cơm của mình. Đời không ai biết trước được chữ ngờ mà.






Truyện liên quan