Chương 8: Xuất cung

Cuộc đối thoại vẫn diễn ra rất là hăng say. Trong khi hai cái cây đang cãi nhau thì có một sự cố đã diễn ra:


Cạch!!! Rầm!!! A…A…A… một nhánh cây do bốn người ngồi đã bị gãy. Long Dực ai oán nhìn ba người còn lại. “đã nghe lén rồi mà… còn kêu!!!” Hoàng Liên Phong cũng nhậm thấy có sai lầm không cãi lại. Rất nhanh bóng dáng cả bốn người đã biến mất qua màn đêm.


Trên một cây khác, hai người đã không cánh mà bay, chỉ để lại một người vẫn đang cố gắng leo xuống. Vừa hoạt động lại không ngừng chửi rủa đám huynh đệ xấu xa. Bỗng nhiên một trận gió nhấc bổng hắn lên, người nọ không lưu tình lấy chân đá hắn đi xa. Không dám lề mề nhanh chóng tẩu thoát, đằng sau là tiếng gầm giận dữ của một nam nhân: “Dám nghe lén, các người đợi đấy cho lão tử, ta sẽ chiêu đãi các ngươi đủ đẹp.”


Là xưng “ta” chứ không phải “trẫm”, đây có thể thấy sự khác biệt giữa những người này với mọi người. Hoàng Liên Hạo tức giận nhìn đám bằng hữu này, không biết lên khóc hay lên cười, không cho nháo động phòng thì xem trộm, thật hết cách.


Khi Hoàng Liên Hạo vào phòng thì thấy Lăng Kỳ Hàn tựa trên ghế quý phi. Má hồng, đôi mắt mê ly nhìn hắn. Nàng như quỳnh hoa thanh khiết, lại như anh túc động lòng người làm hắn mê ly. Môi đào khẽ vểnh khiến y phải nuốt một hụm nước miếng. Ặc! Hàn Nhi bây giờ rất rất mê người.Lăng Kỳ Hàn đứng dậy tiến về phía hắn. Đôi môi anh đào chạm nhẹ bạc môi như chuồn chuồn lướt nước. Hoàng Liên hạo giật mình khó tin, nàng chủ động với y sao!?


Lá gan bỗng to hơn nhẹ giọng nỉ non: “ Nương tử, vi phu muốn hôn nàng…”. Lời vừa dứt đã cúi đầu hồn xuống môi anh đào xinh đẹp tuyệt luân.


available on google playdownload on app store


Mới đầu là ôn nhu chạm nhẹ, mơn trớn dịu dàng, sau đó đầu lưỡi bá đạo vô cùng, càn quét trong khoang miệng Lăng Kỳ Hàn, vừa ôn nhu vừa bá đạo, lại triền miên ấm áp, một cái hôn kể ra biết bao nhu tình mật ý, bao thâm tình tựa hải…. từ tốn, dịu dàng, si mê.. cùng ấm áp không nói nên lời,nếu Lăng Kỳ Hàn không trúng mị dược có lẽ nàng sẽ trầm luân vào đó!


Cái gọi là càng muốn càng nhiều, có chăng chính là chỉ vào trưởng hợp lúc này đây? một cái hôn cũng đủ khơi dậy dục hỏa bao nhiêu năm của hắn, một cái hôn nhẹ nhàng mà từ tốn ấy thôi, cũng đủ hắn như si như túy, điên đảo trong đó, muốn càng nhiều, khát khao càng nhiều, cơ thể của hắn thực sự nóng, nóng đến cháy bỏng, mà thân nhiệt của nàng tựa khối mỹ ngọc, thanh lương vô cùng…..là đế vương sự kiềm chế bản thân là rất tốt nhưng ở trước mặt nàng tựa tan biến thành hư vô.


“ Nương tử….” Hoàng Liên Hạo khàn khàn lên tiếng, thanh âm ẩn nhẫn áp tực.
“…Ân…” thanh âm khàn khàn, nỉ non.


“ Ta… muốn làm một số chuyện phi lễ với nàng, nương tử… nàng sẽ không trách ta chứ?!” Mỗ nam tà mị cười, nhưng là có ai biết tim của hắn đang lộp bộp đập một cách bất thường?!Nếu bây giờ không bị trúng dược có thể chắc chắn tên nào đó sẽ bị đá bay xuống giường, nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy người nam nhân này như khối băng vạn năm làm cho nàng rất thoải mái. Lăng Kỳ Hàn khẽ gật đầu, rạng mây khẻ ửng hồng.


“ Nương tử, ta bắt đầu phi lễ nha…” mỗ nam vươn ma trảo lên người nương tử yêu dấu của hắn…lưu lại dấu ấn chỉ thuộc về hắn, chiếm đoạt từng tấc trên người nàng. Nàng là của hắn…mãi mãi…vĩnh viễn đều chỉ là của hắn…(azzz ta không giỏi mấy thứ này sorry )


Nến đỏ lay lắt, như ẩn như hiện hai bóng dáng quấn quýt đan chặt chặt vào nhau, như một vĩnh chẳng phân li
Bên ngoài trời tối đen như mực, đêm mùa thu không khí se lạnh, trong phòng lại ấm áp vô cùng….


Phượng Minh Cung nồng đậm nhu hòa ánh trăng! Xa xa chỉ thấy một nhóm nghiêng đầu dò xét.”Long Dực thuốc có tác dụng chưa?”
Long Dực cho hắn một ánh mắt khinh bỉ ý nói tất nhiên là đã phát huy! Hoàng Liên Phong rất ư là sung sướng tất cả cũng có công của hắn nga!


Bốp! Kèm theo tiếng nguyền rủa:” Đã không được phá động phòng mà còn ở đây nuôi muỗi sao? Ta sắp ức ch.ết, ta nhất định sẽ chèn ép tên hoàng đế kia cho hắn khóc cha đòi mẹ.” Mọi người cho hắn ánh mắt khinh bỉ, ai có thể chiếm được tiện nghi của cái tên kia chứ, tốt nhất đừng nên để tên đó để ý, bằng không…aizz vừa nghĩ đã thấy run người.


Tây Môn Hoành Văn vỗ vai Phương hồ ly, an ủi nói: “ Ngươi cứ việc chúng ta ở đằng sau cổ vũ ngươi, thất bại ta cho ngươi kẹo hồ lô thế nào!” nhìn biểu hiện nghiêm túc của Tây môn đại tướng quân ở trên triều khác biệt hoàn toàn với tên đang đứng trước mặt. Phương Tuấn Hiền tươi cười nói với hắn:” Đúng là huynh đệ tốt của ta. Lão tử không có tên bằng hữu vô lương kia, đúng là thấy sắc quên bạn.” Hắn hoàn toàn đem chuyện bị bằng hữu trốn một mình để hắn bị Hoàng Liên Hạo đá ra sau đầu. Chúng bằng hữu rất đồng lòng “trời đã khuya nên về nhà ngủ”.


Việc động phòng của đôi đế hậu kết thúc vào ba ngày sau. Lăng Kỳ Hàn cảm thấy cả người đau nhức, khó chịu. Càng nghĩ càng thấy giận, đứng dậy tắm rửa cảm thấy dễ chịu hơn. Mặc xong xiêm y đúng lúc Hoàng Liên Phong đến.
“Hoàng tẩu.”Trực tiếp cắt đứt lời hắn “Ta muốn xuất cung”


Hoàng Liên Phong rất khó xử nói: “ngoài kia có rất nhiều ám vệ làm sao đệ dẫn tẩu ra được” vẻ mặt vô tội. Lăng Kỳ hàn mặc kệ hắn đi vào tẩm cung. Một lúc sau, một thiếu niên tuấn mỹ tựa Phan An, chu sa điểm xuyết, cả người bận bạch y thanh thoát, Hoàng Liên Phong thất thần, phải công nhận tên này tuấn mỹ hơn hắn một chút (H: xin lỗi cho anh ấy tự kỉ một chút ), lấy lại tinh thần Hoàng Liên phong quát to “ tên kia ngươi là ai? Tại sao dám từ trong tẩm cung hoàng tẩu ta đi ra”


Lăng Kỳ Hàn cho hắn một ánh mắt xem thường :”hoàng tẩu của ngươi mà cũng không nhận ra sao?”
Ặc! Thiếu niên anh tuấn trước mặt hắn đây là hoàng tẩu sao, aaaaa hắn rất vui vui vẻ vẻ trong lòng vì lý do hoàng tẩu không phải là…nam nhi! O(~ _~’)O Chứ nếu không sẽ chiếm hào quang của hắn nga!


“Hoàng, Liên, Phong!” Lăng kỳ Hàn gằn từng chữ.
“Ân…” Hoàng liên Phong hồi hồn. “đi"
“ Nhưng hoàng tẩu, bên ngoài hoàng huynh sắp sếp rất nhiều ám vệ sao mà đi!” Y khó hiểu nhìn hoàng tẩu của mình.


“ta có cách” lời vừa dứt, trong ống tay bắn ra dải lụa quấn lấy eo của Hoàng Liên Phong, lắc thân biến mất khỏi Phượng Minh cung.


Hôm nay tâm trạng đương kim thánh thượng rất vui vẻ, đại thần cũng được vui lây. Nhưng họ vẫn rất uất ức vị đế vương nào đó không thượng triều cả ba ngày liền công việc chồng chất, đều đặt lên vai bọn họ và nặng nhất là ba vị thừa tướng, đại tướng quân cùng vị phò mã cao quý của chúng ta.


Hoàng Liên Hạo uy nghiên ngồi trên ngai vàng, lạnh lùng nói: “các ái khanh bận rộn rồi”
Ô ô ô hoàng thượng ngài cuối cùng cũng nói ra câu này, chúng ta thật khổ nha! Các vị đại thần cảm động thiếu chút nhảy lên hoan nghênh vị hoàng đế có hậu quên thần






Truyện liên quan