Quyển 2 - Chương 34: Buông tay. Không thả ! 4

Tiểu Vũ là quỷ nghịch ngợm, đã mấy ngày không ra khỏi cửa, ngay tại trong phòng chỉnh Cố Hinh Tuyết cơ hồ muốn lẩn trốn. Không cẩn thận đẩy mỗ nữ nào đó vào trong hồ hoặc là khuya khoắt chạy đến phía bên ngoài cửa sổ mỗ nữ nào đó gõ cửa, còn rất có tiết tấu 1-2-3-4, 2-2-3-4. mặc dù thủ đoạn của Tiểu Vũ tầng tầng lớp lớp chỉ là Cố Hinh Tuyết giả nhân giả nghĩa vẫn giữ vẻ mặt đủ tốt, nghị lực không tồi, nhìn không ra có ý muốn rút lui.


Mỗi ngày làm việc giống như sắp là con dâu của Cung gia, thỉnh an Thành chủ phu nhân, làm món ăn ngon hiếu kính bọn họ, đối với Cung Bắc Thiếu hỏi han ân cần chờ đợi. Đại Nhi nhìn thấy, trong lòng cảm khái vô hạn. Không trách được Cố Hinh Tuyết hành nghề mật thám thuận buồm xuôi gió như vậy, thì ra không thể rời bỏ nổ lực đầy huyết lệ.


An tĩnh như vậy đã qua nửa tháng, Phủ Thành Chủ có một đám khách không mời mà đến, lúc này mới náo nhiệt lên. Chính là sư môn các môn phái ban đầu bị nghi ngờ giết ch.ết Tông chủ Kiếm Tông.


"Thành Chủ Đại Nhân, không phải bọn ta gây chuyện trước, chỉ là muốn đòi lại một công đạo cho Môn chúng đã ch.ết." Chưởng môn phái Dụ Hoa đè nén tức giận mở miệng không khéo, lần này đám đệ tử ưu tú nhất của bọn họ ch.ết đi, trong đó còn có truyền nhân y bát của mình, tham gia bữa tiệc lần đầu gặp phải Tông chủ Kiếm Tông bị giết, bị liên lụy còn chưa tính, mười mấy người trên đường trở về lại bị ch.ết thảm, lúc phát hiện thi thể hắn phun ra một búng máu tại chỗ, mỗi một chiêu hung thủ đều ra tay gọn gàng vô cùng tàn nhẫn, lần này, thứ nhất là xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thứ hai xem một chút có thể tr.a ra manh mối gì hay không, dĩ nhiên bọn họ cũng cho rằng Thần Binh Thành cần giao một phần trách nhiệm, dù sao vừa mới đi khỏi địa giới Thần Binh Thành thì xảy ra chuyện, Thần Binh Thành không nói gì thật sự là không được.


"Chưởng môn bổn phái cũng ch.ết thảm ở trên đường trở về, còn có hơn hai mươi môn chúng không ai thoát khỏi, hung thủ xuống tay tàn nhẫn không lưu nửa điểm dấu vết, hoàn toàn không tìm ra dấu vết. Mục đích thứ nhất của bọn ta là mời Cung Thành chủ hỗ trợ tìm ra hung thủ. Dù sao bọn họ cũng tham gia đại hội thần binh trên đường trở về xảy ra chuyện." Đại đệ tử Tung Lưu Môn Lý Vẫn đại biểu cho Tung Lưu Môn, ngược lại có vài phần đầu óc.


"Thiết nghĩ Cung Thành chủ sẽ không đứng ngoài cuộc, lão phu chỉ có một nhi tử nối dõi như vậy, mặc dù không tuổi trẻ tài cao như Thiếu Thành Chủ nhưng cũng cương trực công chính, ch.ết không rõ ràng bảo lão phu làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông của Lưu gia." Chưởng môn Phái Thành Sơn thiếu chút nữa nước mắt tuôn đầy mặt.


available on google playdownload on app store


"Đúng vậy, Cung Thành chủ nhất định phải làm chủ chuyện này, điều này giống như có người muốn khiêu khích cả giang hồ, Cung Thành chủ Không thể bỏ mặc." Tất cả mọi người đều hùa theo, những người này đều là người của môn phái bị nghi ngờ sát hại Trọng Tông chủ, mười mấy người lưu lại quả nhiên không thiếu một ai. Mặc dù không như những thế gia có uy tín lâu năm trên giang hồ, nhưng hôm nay ở trên giang hồ danh tiếng cũng tạm được, cùng hợp lại sức ảnh hưởng có thể gây một cuộc sóng gió lớn.


"Các vị có manh mối gì không?" Cung Tuyệt Thành cũng không phải là kẻ ngu, những người này đến tự nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, mặc dù bọn họ không phải xảy ra chuyện ở bên trong Thần Binh Thành, nhưng dù sao cũng có chút dính dấp tới Thần Binh Thành, không quản không hỏi chính xác là không được. Hơn nữa xem ra lần này chuyện tuyệt đối không nhỏ, sợ rằng lại muốn nhấc lên sóng gió gì rồi.


"Cung Thành chủ, thậm chí đối phương cũng không có để lại manh mối gì, hẳn là cỗ máy giết người huấn luyện chuyên nghiệp, thủ pháp vô cùng tàn nhẫn, chiêu chiêu đều hiểm, thật sự vô cùng đáng sợ." Trải qua gió sương hơn sáu mươi tuổi, chưởng môn phái Vũ nói xong cũng cảm thấy sợ hãi, toàn thân các đại mạch máu bị đánh vỡ, cắt đứt gân tay gân chân, cắt đầu lưỡi nhìn mình chảy máu tươi mà ch.ết, đó là bực nào tàn nhẫn.


Cung Tuyệt Thành cau mày, xem ra đều bị liên lụy chuyện Tông chủ Kiếm Tông tử vong. Hắn đã cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, xem ra thật sự đã tới.
"Đao tông như thế nào?"


"Cung Thành chủ có điều không biết, bọn ta phái người đi liên hệ với Đao tông, không ngờ Đao tông bị diệt môn, sau đó mới phát hiện Đao tông Tông chủ cũng ch.ết ở trong tay những tặc nhân này. Bọn ta cảm thấy chuyện quá khẩn cấp trước hết chạy tới mời Cung Thành chủ chủ trì đại cục, đã báo cho Linh Lung Sơn Trang, Dược cốc, Thủy Giản, Vô Ảnh Lâu, Thiên Cung, không quá mấy ngày cũng sẽ chạy tới."


Cung Tuyệt Thành cau mày."Các vị cũng biết từ trước đến giờ Thần Binh Thành ta không tham gia chuyện trong chốn giang hồ, hôm nay các vị có ý gì?"


"Cung Thành chủ chớ trách, chẳng qua bọn ta cảm thấy chuyện này mặc kệ như thế nào Thần Binh Thành cũng sẽ bị liên luỵ, cho nên tự chủ trương, xưa nay Cung Thành chủ có danh vọng trên giang hồ, có ngài chủ trì ta nghĩ các vị cũng đều cảm thấy lạc quan, chuyện này nếu xử lý không tốt đúng là nguy cơ cả giang hồ, đến lúc đó Thần Binh Thành cũng không thể chỉ lo cho thân mình. Cung Thành chủ nên hiểu hơn so với chúng ta, giang hồ không thể nhìn trước ngó sau so với triều đình, người giang hồ đều là liều mạng, nếu là bị thế lực này cầm giữ rốt cuộc giang hồ sẽ môi hở răng lạnh, chẳng lẽ Cung Thành chủ không cảm thấy chuyện này có quan hệ đến vận mệnh cả giang hồ sao."


Đại đệ tử Lý Vẫn của Tung Lưu Môn phân tích đạo lý rõ ràng, khiến cho mọi người không nhịn được gật đầu phụ họa.


"Thần Binh Thành ta chưa bao giờ chịu uy hϊế͙p͙, bản Thành Chủ biết trong lòng các ngươi bất mãn, nhưng các ngươi cũng nên hiểu, bản Thành Chủ không có bất kỳ nghĩa vụ phụ trách chuyện này, bản Thành Chủ không nợ các ngươi cái gì, bản Thành Chủ tiếp nhận chuyện này cũng không đại biểu cái gì, tính tình của Cung mỗ các ngươi cũng đều có nghe thấy, kính mong các vị về sau thận trọng từ lời nói đến việc làm." Cung Tuyệt Thành vừa nghe liền tức giận, những năm này mặc dù hắn tu thân dưỡng tính nhưng vẫn không thể chịu bị người uy hϊế͙p͙, ranh giới cuối cùng của mỗi người đều không giống nhau, chạm đến sẽ không bỏ qua.


"Tại hạ mạo muội, kính xin Cung Thành chủ không cần để ý." Đại đệ tử Lý Vẫn của Tung Lưu Môn tự biết mình nói sai liền mở miệng nhận. Hắn nghiễm nhiên đã quên hoặc không biết sự tích chói lọi năm đó của Cung Thành chủ. Vốn đang cho rằng miệng ăn núi lở, cậy vào tổ tiên của mình tích đức giữ của, mới vừa nói một ít lời cũng để cho hắn hiểu được mình không tự lượng sức. Thần Binh Thành có thể vững vàng trăm ngàn năm không ngã ở Đại lục, vị Thành chủ kia có thể là quả hồng mềm sao?


"Nếu các vị báo cho những nhà khác vậy thì chờ mọi người đến đông đủ rồi nghị luận tiếp, các vị đường xa mệt mỏi, trước hết mời ở Phủ Thành Chủ nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút." Việc đã đến nước này Cung Tuyệt Thành cũng không thể đuổi người, không thể làm gì khác hơn là sắp xếp cho bọn họ trước.


"Đa tạ Cung Thành chủ, bọn ta cáo lui trước."
Bọn họ vừa đi, Thành chủ phu nhân mới từ phía sau đi ra.
"Sợ rằng giang hồ lại không yên bình rồi." Cung Tuyệt Thành vuốt vuốt đầu bất đắc dĩ nói.


"Quy mô chém giết lớn như thế mục đích tuyệt đối không đơn giản, nếu như nói thuần túy là muốn đảo loạn giang hồ vì sao không trực tiếp diệt môn từng nhà chẳng phải càng có thể khiến cho người giang hồ tâm hoảng sợ sao. Chỉ sợ đôi tay phía sau màn kia không biết duỗi đi hướng nào." Cung phu nhân không phải nữ lưu bình thường, kiến giải cũng không bình thường. Chỉ nghe một chút liền đoán được một chút.


"Đúng là có âm mưu vi phu mới nhức đầu, bình yên vài chục năm cũng đã quen rồi, chợt phải đánh giết thật đúng là không thích ứng." Cung Tuyệt Thành nâng trán lắc đầu một cái, ý bảo mình già thật rồi.


"Ta xem chàng được nuôi dưỡng ở trong nhà thái bình rồi, sau khi chấm dứt chuyện lần này cuốn gói đi hành tẩu giang hồ cho ta." Cung phu nhân lên tiếng, trục xuất Thành Chủ Đại Nhân khỏi cửa.


"Phu nhân, vi phu đi thì phu nhân làm thế nào?" Cung Tuyệt Thành không sợ trời không sợ đất chỉ sợ phu nhân nhà hắn. Quả thực cưng chìu đến tận xương rồi.


"Phu nhân ta nhìn đứa con nhà mình là tốt rồi, rất tuấn mỹ." đời này chuyện Cung phu nhân đắc ý nhất chính là sinh được một nhi tử như Cung Bắc Thiếu được xưng tụng là tuyệt thế Đại Suất Ca.
"Phu nhân, con dâu sẽ ghen."
"Cũng phải, vậy ta nhìn Tiểu Thảo là được, nhi tử của Thảo gia cũng rất nổi bật."


". . . . . ."
Bắc Cực Các


"Nghe nói hôm nay Thần Binh Thành có khách tới, hơn nữa không ít. Đối." Đại Nhi và Cung Bắc Thiếu, Ôn Ngọc, ba người hợp thành một bàn đánh bài địa chủ (bài tú lơ khơ), Tiểu Vũ đứng ngoài quan sát, Dao Kỳ hầu hạ Dịch Phong xem náo nhiệt, bên kia Bách Phi Thần, Triển hồ ly, Mộc Vân Thiên làm thành một bàn, không ai cản trở ai, gay go và bình thường. Mà Cố Hinh Tuyết cũng không thể chen vào, xem không hiểu, cảm thấy không thú vị liền trở về phòng mình.


"Ừm, giống như có vài người trên đường trở về đã xảy ra chuyện gì, còn muốn cha ta tới chủ trì đại cục. Theo." Cung Bắc Thiếu không có cố ý hỏi thăm, biết cũng không nhiều.
". . . . . ." Ôn Ngọc không nói lời nào, trực tiếp ném ra hai con hai đè ch.ết, nét mặt vẫn lạnh lùng, sau đó tiện tay hé ra con Bảy.


"Không phải bình thường Thần Binh Thành không tham gia sao, xem ra chuyện lần này không nhỏ." Quả nhiên liên lụy Thần Binh Thành, quả nhiên mục đích không đơn giản.
"Không phải chuyện trên giang hồ, Bách Phi Thần rõ ràng nhất sao, một lát nữa trở về phòng ngươi tìm hắn hỏi một chút, không phải xong rồi sao. Hai."






Truyện liên quan