Quyển 2 - Chương 44: Ván cờ
"Cung phu nhân, Nhị Sư Huynh đã có người mình thích, hơn nữa, hai người đã phát triển đến mức phải chịu trách nhiệm. Cho nên Cung phu nhân vẫn ngoan ngoãn về nhà chờ tức phụ tới cửa thôi." Rốt cuộc Đại Nhi chịu đựng không nổi Cung phu nhân nói oanh tạc, không thể không lấy ra lá bài chủ chốt dùng để uy hϊế͙p͙ Cung Bắc Thiếu sau này, thật sự là, lỗ tai quan trọng hơn. Nhìn điệu bộ của Cung phu nhân, xem như nàng hiểu rõ, bây giờ nếu không có làm cho bà ta ch.ết tâm, sau này mình tuyệt đối không có ngày tốt lành.
"Đúng rồi, đúng rồi, đã phát triển đến nước này, như vậy càng nên thảo luận cưới gả rồi." Cung phu nhân như có chuyện lạ gật đầu một cái, bày tỏ hiểu rõ. Nhân tiện tán thưởng nhìn đứa con nhà mình một chút, ý bảo làm không tệ.
"Cung phu nhân, là ta nói sai rồi, nhi tử của ngài ở bên ngoài có nam nhân, nam nhân! Không phải tức phụ!" Đại Nhi vốn rất rỗi rãnh nói chuyện phiếm với Cung phu nhân. Nhưng không biết vì sao trong lòng phiền não, loại cảm giác này làm cho nàng không thoải mái, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì. Nàng nhất định tin tưởng trực giác của mình, tuyệt đối sẽ không thể không nghĩ như vậy.
"Ta biết rõ. . . . . . . Cái gì? !" Cung phu nhân phản ứng kịp, nụ cười rực rỡ trên gương mặt lúc đầu liền thay đổi. Bà mới vừa nghe được cái gì? Nha đầu này nói Bắc nhi ở bên ngoài có. . . . . . Có nam nhân? ! Không phải phải là nữ nhân sao? Cho dù có cũng chỉ là nữ nhân chứ! Vì sao là một nam nhân? ! Nghe lầm sao?
"Đại Nhi, ngươi cũng không cần nói giỡn, Bắc nhi là một nam nhân, làm sao có nam nhân ở bên ngoài chứ. Nhất định là ngươi hiểu lầm cái gì. Bắc nhi, ngươi nói một câu đi." Sắc mặt Cung phu nhân không tốt, kéo ra một nụ cười cực kỳ khó coi, ánh mắt lại chuyển tới Cung Bắc Thiếu vẫn không nói gì.
Chỉ thấy vẻ mặt Cung Bắc Thiếu chấp nhận nhìn mẫu thân của mình, bất đắc dĩ nói: "Tiểu sư muội không có nói nhầm. . . . . . Ta. . . Cũng là ưa thích nam nhân. . . . . ." Thật ra, hắn rất muốn nói, hắn bị ép buộc, rõ ràng một công tử rất bình thường tao nhã, lại bị Thảo Diệp mang theo con đường bóng tối, tiểu sư muội của mình lại vẫn ở phía sau trợ giúp, là nhân phẩm có vấn đề sao?
"Nhi tử, mẫu thân hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nhất định phải trả lời thành thật." Cung phu nhân nhìn Cung Bắc Thiếu một lúc, sau đó dùng giọng cực kỳ vững vàng, hỏi.
"Vấn đề gì?" Cung Bắc Thiếu nhìn thấy mẫu thân mình phản ứng như vậy, không có buông lỏng, hắn hiểu rõ mẫu thân của mình, phản ứng này tuyệt đối, tuyệt đối không bình thường.
"Là ai ?" Giọng nói trong nháy mắt trở nên âm u, ánh mắt cũng theo giọng nói trở nên âm u. Mặc dù giọng nói rất nhỏ, chỉ là không khí bị ép rớt xuống cực nhanh, hoàn toàn nói rõ vấn đề.
"Cái gì?" Cung Bắc Thiếu lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, lo lắng hỏi.
"Người nam nhân kia là ai ? Lão nương muốn làm thịt hắn!" Ánh mắt của Cung phu nhân bốc lửa nhìn chăm chú vào Cung Bắc Thiếu, lời nói hung hăng cũng có thể nghe được âm thanh nghiến răng.
"Lại dám ra tay đối với dòng độc đinh duy nhất của Cung gia, hắn thật không muốn sống rồi, nếu lão nương không giết hắn cũng không phải họ Cung!" Hiển nhiên Cung phu nhân đã tiến vào trạng thái bùng nổ. Đôi tay níu cổ áo Cung Bắc Thiếu lắc lắc, Cung Bắc Thiếu bị sức lực như thế cảm thấy hoa mắt.
Đại Nhi nhìn cảnh tượng đáng thương như vậy, xem thường liếc mắt nhìn Cung Bắc Thiếu. Cung Bắc Thiếu gần như ngất xỉu, duỗi hai tay, sau đó thong thả đi khỏi. Không thể trách nàng thấy ch.ết mà không cứu, thật sự rõ ràng là nàng hại hắn thành ra như vậy, nếu như chính mình ra tay vậy còn nói làm gì? Dĩ nhiên, đây cũng là biện pháp thoát thân duy nhất ở hiện tại.
"Cung Bắc Thiếu lại dám cầu hôn với nàng, tối nay ta đi phế hắn." Mới đi vào phòng, chỉ thấy khuôn mặt Bách Phi Thần rất thối, ngồi ở chỗ đó uống trà, bộ dáng nghiễm nhiên không diệt Cung Bắc Thiếu thề không bỏ qua.
"Hắn có Tiểu Thảo chăm sóc, cũng không nhọc đến ngươi tốn tâm tư. Gần đây có gì không đúng sao?" Trong đầu Đại Nhi vô cùng phiền loạn, tùy ý ngồi xuống, châm một ly trà. Hỏi thăm một chút tin tức nên có được.
"Không có gì kỳ quái, ngoại trừ Vô Ảnh Lâu hành động buổi tối, những môn phái khác cũng không động tĩnh gì. Chẳng qua ta rất kỳ quái, gần đây tại sao bọn họ đều quanh quẩn ở lò đúc kiếm, chẳng lẽ cơ quan đại trận hộ thành ở nơi đó? Giả thiết này có chút gượng ép, lò đúc kiếm ở Phủ Thành Chủ cho dù là một tiểu viện độc lập, từ trong ra ngoài giống như một mật thất, bình thường thủ vệ sâm nghiêm, vững chắc như sắt. Dĩ nhiên là vì lúc chế tạo binh khí xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, đưa đến không thể thu thập, cũng bởi vì nếu có vấn đề, rất dễ dàng hủy diệt lò đúc kiếm, tất cả cơ quan đại trận hộ thành sẽ không ở nơi đó, chỉ một chút sơ xuất sẽ hủy diệt." Bách Phi Thần suy luận, như nói rõ cách nhìn của mình. Nhưng tại sao phải quanh quẩn ở nơi đó, nguyên nhân cũng chỉ có thể giao cho Đại Nhi, suy nghĩ của nàng tương đối đặc biệt.
"Lò đúc kiếm?" Bách Phi Thần nói không sai, lò đúc kiếm xác thực không thể là nơi che giấu cơ quan, về phần tại sao. . . . . . Thật đúng là khó nói đấy.
"Cảm giác hôm nay không đúng ở chỗ nào, trong lòng có chút không thoải mái." Đại Nhi cau mày, cả ngày hôm nay tâm thần cũng có chút không tập trung.
"Nhất định là ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc, hôm nay ngủ trưa cũng không có đúng giờ, thừa dịp còn chưa tới thời gian ăn cơm, ngủ một canh giờ đi." Bách Phi Thần biết những ngày này Đại Nhi rất mệt mỏi, hơn nữa giấc ngủ vẫn thiếu hụt, dĩ nhiên đây là thời gian ngủ so với lúc trước. Thần kinh bị buộc quá chặt, trong lòng không thoải mái cũng là chuyện tất nhiên. Liền không có để ý quá nhiều.
"Ừm." Đại Nhi cũng không cự tuyệt, có lẽ nàng đã quá mệt mỏi.
"Ta đốt hương yên giấc, bên ngoài Cung Bắc Thiếu và Cung phu nhân quá quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác rồi, hơn nữa tại sao Thảo Diệp không có ở đây, loại thời điểm này theo tính khí của Thảo Diệp cũng sẽ không để Cung Bắc Thiếu một mình bị mắng chứ. . . . . ." Bách Phi Thần nói xong muốn đi đốt lư hương.
Đại Nhi nghe Bách Phi Thần nói, trong đầu lóe lên ý tưởng, giờ mới hiểu được tại sao nàng cảm thấy hoảng hốt. Đúng rồi, đúng rồi, hiện tại Thảo Diệp là người duy nhất thuận lợi ra vào ở Thần Binh Thành, ngoài trừ Thiên Nhai Túc Quán, Hoàng cung và mấy phương diện liên lạc toàn dựa vào Thảo Diệp mang vào, bình thường đi ra ngoài cũng chỉ một canh giờ sẽ trở lại, hôm nay cũng đã là giờ thân thế nhưng không có ở đây, là chuyện gì quan trọng hơn so với hắn coi chừng Nhị Sư Huynh? Không, loại người như Thảo Diệp trừ phi là trên đường xảy ra chuyện gì, nếu không tuyệt đối sẽ không vắng mặt vào bây giờ.
Gặp chuyện không may? !
Đáng ch.ết, vẫn chỉ nhìn chằm chằm Thiên Ảnh và người ở gần Thần Binh Thành, làm sao lại quên mất thủ phạm Cung chủ Thiên cung, Thảo Diệp vài ngày chạy giữa Thiên Nhai Túc Quán và Thần Binh Thành, khó bảo đảm sẽ không bị nhìn ra đầu mối, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, bọn họ nhất định sẽ xuống tay với hắn, nhưng bọn họ sẽ không sợ Vân Dã phá hư kế hoạch của bọn họ sao?
Vân Dã bay tới đây cũng năm ngày lộ trình, bây giờ bọn họ ra tay với Thảo Diệp xác thực phù hợp, tánh tình của Cung chủ Thiên cung cẩn thận, nhưng dẫn tới Vân Dã cũng là một sai lầm lớn. Trừ phi, trước khi Vân Dã đến liền khống chế được Thần Binh Thành. . . . . .
Nhanh như vậy? Không, trước kia, theo cá tính của Thảo Diệp mất tích là chuyện bình thường, chúng ta đại khái sẽ không phát giác, cho dù phát giác cũng là chuyện hai ba ngày sau, hoặc là sẽ đè xuống chuyện này, dù sao Vân Dã có hung danh bên ngoài. Cho dù không đè xuống, tin tức truyền tới nơi cũng phải ba ngày, phỏng đoán cẩn thận phải là tám ngày, hoặc là mười ngày, quả nhiên là muốn hành động.
"Ngươi đợi một chút, ta đi ra ngoài." Đại Nhi không nói lời thừa, báo một tiếng liền ra cửa, không nên xảy ra chuyện mới phải.
Sau khi Đại Nhi ra cửa, phát huy chức năng ngôn ngữ vô cùng cường đại, vài ba lời đã đuổi Cung phu nhân vẫn lảm nhảm, chỉ nói một câu ‘đưa ta đi Thiên Nhai Túc Quán’. Cung Bắc Thiếu cũng không dám ngăn cản, ôm hông của Đại Nhi thân liền bay lên không.
"Đường gần đây." Đại Nhi phân phó. Thảo Diệp nhất định sẽ đi lộ tuyến gần đây, đi nhanh về nhanh, kể từ sau khi đảm nhiệm người đưa tin tức, bọn họ đều thấy rõ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cung Bắc Thiếu cau mày, nhìn bộ dáng đã xảy ra chuyện gì quan trọng, nếu không, nét mặt của tiểu sư muội không nặng nề.
"Có thể Thảo Diệp đã xảy ra chuyện." Đại Nhi không có lý do gì giấu giếm, nhất là Cung Bắc Thiếu nên biết.
"Cái gì? Thảo Diệp không phải đi Thiên Nhai Túc Quán đưs tin sao?" Thân thể Cung Bắc Thiếu rõ ràng căng thẳng hơi dừng lại, trong nháy mắt tốc độ tăng nhanh mấy phần.
"Bình thường giờ Mùi đã trở về, hôm nay cũng đã giờ Thân, chẳng lẽ ngươi cũng không cảm thấy kỳ quái sao." Đại Nhi biết Cung Bắc Thiếu không muốn cho là như thế, bởi vì nếu kẻ địch ra tay tất nhiên là Nhất Kích Tất Sát, tuyệt đối sẽ không lưu lại cho đối thủ bất kỳ đường lui.
"Có lẽ là có chuyện gì ngăn cản." Cung Bắc Thiếu bị Đại Nhi nói cũng đã hoảng hốt, hắn cảm thấy có chút không đúng, nhưng thế hắn lại không nghĩ tới bọn họ sẽ ra tay với Thảo Diệp, hiện tại Thảo Diệp xảy ra chuyện, Thần Binh Thành sẽ càng thêm hỗn loạn, đám người kia sẽ không sợ hư kế hoạch của bọn họ.
"Không biết, mặc kệ là Thảo Diệp hay tin tức nhất định đúng lúc." Đại Nhi cảm thấy tay của Cung Bắc Thiếu nắm eo của mình cũng đổ mồ hôi, thở dài nhưng không thể không nói thật, chuẩn bị tốt tâm lý dù sao cũng hơn chuyện ập lên đầu sẽ hỏng mất.
"Nhị Sư Huynh, ta hiểu rõ ngươi nghĩ cái gì, nếu bọn họ ra tay sẽ nhất định tính toán mỗi một bước, thậm chí tính tính hôm nay ta phát hiện như vậy, sẽ chờ tin tức Vân Dã truyền tới trong tay, ít nhất đã qua tám ngày, tám ngày này chuyện gì cũng có thể xảy ra, tự cho rằng nắm phần thắng, tất nhiên bọn họ sẽ khống chế được Thần Binh Thành trong tám ngày này, như vậy đến lúc đó cho dù một Vân Dã cũng không đủ nhìn, đây chính là nguyên nhân bọn họ dám ra tay, giống như ta nói, Cung chủ Thiên cung là một người cẩn thận, bà ta sẽ không bỏ qua bất kỳ mối nguy hiểm nào."
Tay của Cung Bắc Thiếu nắm eo của Đại Nhi thật chặt, dùng để che giấu lo lắng trong lòng mình. Xác thực, hắn cũng nghĩ tới tại sao Thảo Diệp đã qua một nửa canh giờ vẫn chưa về, nhưng hắn không dám nghĩ tới phương diện kia, lúc này, tuyệt đối là Cửu Tử Nhất Sinh.
"Đợi một chút." Lúc xẹt qua con đường nhỏ hoang vu, Đại Nhi chợt kêu ngừng lại. Cung Bắc Thiếu nghe lời ngừng lại, hôm nay phải giành giật từng giây, bọn họ sớm một khắc tìm được Thảo Diệp, thì Thảo Diệp ít đi một phần nguy hiểm, lời của Đại Nhi phải thi hành đến cùng.
"Nơi này mùi vị rất hỗn loạn, bên trong hình như có pha mùi vị bột lưu huỳnh ta vẩy vào trong sân Bắc Cực Các." Đại Nhi nói xong, đi về hướng Bắc Phương mấy bước.
"Nhị Sư Huynh, ngươi xem dấu chân." Đại Nhi chỉ vào dấu chân xốc xếch trên đất cau mày.
"Dấu chân cực mỏng, vả lại sức lực đều đều, là cao thủ. Cái này. . . . . . Là dấu chân nữ nhân." Cung Bắc Thiếu chỉ liếc mắt nhìn liền có thể phân biệt ngay.